Edit by Cá Trèo Cây
Nhìn Quân Khanh Mặc ngất xỉu, mắt hoa đào Diệp Mộ Sanh lập loè tia bất đắc dĩ. May mắn là cậu hạ dược Quân Khanh Mặc trước, bằng không với tính cách của Quân Khanh Mặc, chỉ sợ hiện giờ mình cũng như bốn tên Ác Nhân Cốc, thành một khối thi thể lạnh như băng, nói không chừng đầu cũng lìa khỏi thân.
Bất quá cậu đã cố sức giảm bớt thống khổ của Quân Khanh Mặc, hắn đã không cảm tạ thì thôi, cư nhiên còn lấy oán trả ơn, cậu phải giáo huấn cho hắn biết mặt.
Ánh mắt Diệp Mộ Sanh quét một vòng xung quanh, đương khi mắt chạm đến một cây đại thụ trong rừng, khóe miệng gợi lên một tia cười gian.
Không biết qua bao lâu sau, Quân Khanh Mặc chậm rãi thanh tỉnh, đập vào mắt chính là rễ cây, lá cây vươn dài chạm trên mặt đất, trời xanh mây trắng như đang chạy thẳng, toàn bộ thế giới đều điên đảo.
Quân Khanh Mặc nhíu nhíu mày, muốn động tay động chân, lại phát hiện tay chân chính mình đều không động đậy được, như là bị thứ gì cột lấy.
Ngước mắt lên nhìn xem, Quân Khanh Mặc mới phát hiện tất cả người mình đều bị cột lấy, giống như kén tằm trên cây.
“Diệp Mộ Sanh!” Sắc mặt Quân Khanh Mặc đen xuống, nghiến răng nghiến lợi nói. Diệp Mộ Sanh này thế mà dám nhân lúc hắn ngất xỉu đem hắn treo ở trên cây!
Quân Khanh Mặc vận khởi nội lực phá vỡ thứ buộc trụ hắn, Quân Khanh Mặc lộn mèo về phía trước. Ở thời điểm xoay người giữa không trung, Quân Khanh Mặc lúc này mới chú ý tới mình mặc một thân hồng y.
Rơi xuống đất nháy mắt, ngửi thấy hồng y trên người mang theo hương dược nhàn nhạt, tức giận trong mắt Quân Khanh Mặc dần dần tan đi, đổi thành nghi hoặc khó hiểu.
Lúc hắn ngất xỉu, vốn dĩ hắn cho rằng lần này chết chắc rồi, lại không có nghĩ tới Diệp Mộ Sanh sẽ lưu lại một mạng cho hắn, cũng không nghĩ tới Diệp Mộ Sanh sẽ đem hắn trói lại ở trên cây, dùng phương thức này làm nhục hắn.
Bất quá để cho Quân Khanh Mặc kinh ngạc chính là rõ ràng hắn đã định lấy oán trả ơn, kề kiếm trên cổ Diệp Mộ Sanh. Diệp Mộ Sanh để lại cho hắn một mạng không nói, nhưng còn lấy quần áo mặc cho hắn.
Cởi áo ngoài màu hồng trên người ra, Quân Khanh Mặc vốn định đem hủy diệt nó, nhưng khi vận nội lực ra, Quân Khanh Mặc lại đột nhiên không hạ thủ được.
Nhìn hồng y loá mắt như máu tươi, Quân Khanh Mặc nhấp nhấp miệng, con ngươi thâm thúy nổi lên thần sắc phức tạp.
Đúng lúc này gió đêm phất qua, thổi trúng lá cây làm vang tiếng, Quân Khanh Mặc đột nhiên ngửi được trong không trung có mùi nhàn nhạt, cơ hồ như không, nhưng lại là mùi hương rất đặc biệt.
Ánh mắt đảo qua, Quân Khanh Mặc liền tìm ra ngọn nguồn làm khí bay ra là tro tàn màu xám trên mặt đất. Nơi này sao lại có loại đồ vật này? Tro tàn vung vãi khắp nơi, chung quanh còn lưu vài vết máu. Nháy mắt Quân Khanh Mặc như nghĩ tới cái gì, nhíu mày.
Thi thể 4 tên Ác Nhân Cốc không thấy đâu, mà tro tàn này lại vung khắp nơi, không cần nghĩ cũng có thể đoán được phỏng chừng chính là thi thể 4 tên kia biến thành.
Đến nỗi vì cái gì trong thời gian ngắn như vậy liền biến thành một đống tro tàn, thì Diệp Mộ Sanh thân là đồ đệ độc y thánh thủ tự nhiên có thể làm được.
Lại một trận gió đêm thổi qua, tro tàn phi tán khắp nơi, Quân Khanh Mặc lại ngửi thấy được cỗ khí vị nhàn nhạt kia. Tuy rằng khí vị thực nhẹ, hơn nữa lại không hôi, nhưng Quân Khanh Mặc một bộ lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Quân Khanh Mặc vừa định đem quần áo ném vào đống tro tàn, nhưng quần áo vừa thoát ly khỏi bàn tay trong nháy mắt, Quân Khanh Mặc lại nhanh chóng nắm nó lên.
“Diệp Mộ Sanh nếu ngươi không nhân cơ hội giết ta, như vậy ngươi liền chuẩn bị tốt để xuống địa ngục đi.” Quân Khanh Mặc cười lạnh nói.
Nói xong Quân Khanh Mặc liền mang hồng y theo, cầm lấy kiếm cắm trên mặt đất, vận khởi khinh công đạp cây, rời đi.