Editor: Cá Trèo Cây

****

Sáng sớm, chùm tia sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ bắn vào trong phòng, chiếu nhẹ nhàng vào trên mặt Chu Lạc Ly đang ngủ say trên giường, phác họa ngũ quan hắn càng thêm nhu hòa.

Một lát sau, Chu Lạc Ly chậm rãi kéo mi mắt ra. Cảm giác ánh mặt trời có chút loá mắt, Chu Lạc Ly nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt, híp mắt nhìn về phía bên kia giường.

Hắn nhìn thấy bên kia giường chỉ có một con mèo nhồi bông thật lớn, không biết Diệp Mộ Sanh đã đi từ khi nào, Chu Lạc Ly khẽ nhíu mày, con ngươi trong lúc lơ đãng hiện lên một tia mất mát.

Hắn kéo mèo nhồi bông qua, ôm vào trong ngực, đuôi lông mày Chu Lạc Ly giãn ra, nhắm hai mắt lại. Đợi cơn buồn ngủ tan đi, sau khi thanh tỉnh Chu Lạc Ly mới ôm mèo nhồi bông đứng lên, mặt không cảm xúc nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ.

Từ sau khi Tiểu Chi qua đời, Chu Lạc Ly liền không còn một giấc ngủ ngon nào đến trời sáng. Không phải không ngủ được mà chính là nửa đêm hắn sẽ đột nhiên bừng tỉnh, thật lâu rồi Chu Lạc Ly mới có thể ngủ thoải mái như hôm qua.

Chu Lạc Ly vươn tay, nhìn chùm tia sáng chiếu vào trên tay mình, nghĩ đến những lời mà Diệp Mộ Sanh nói ngày hôm qua, khóe miệng Chu Lạc Ly giơ lên một tia ý cười nhàn nhạt.

Một lát sau, ý cười nơi khóe miệng của Chu Lạc Ly liền tiêu tán, thay thế vào đó chính là nhăn mày lại.

Đầu ngón tay hắn chạm vào môi mình, nhớ tới nụ hôn đêm qua, con ngươi của Chu Lạc Ly nổi lên gợn sóng, thần sắc trên mặt rất là phức tạp.

Nụ hôn kia rốt cuộc bao hàm ý tứ gì? Tối hôm qua Chu Lạc Ly đã suy nghĩ thật lâu, mãi cho đến lúc bất tri bất giác ngủ quên, Chu Lạc Ly cũng không có nghĩ ra.

Kỳ thật Chu Lạc Ly không phải là không có nghĩ ra, chỉ là hắn không biết nên nghĩ theo hướng nào mà thôi.

Sinh ra trong thế gia hắc đạo, Chu Lạc Ly không phải dạng ngây thơ, tốt lành gì. Tuy rằng hắn không phải đồng tính luyến ái, nhưng trước đây hắn từng có bạn thích đùa bỡn nam nhân.

Khi đó, thằng bạn ấy cũng kêu la muốn thử hôn Chu Lạc Ly, nhưng Chu Lạc Ly một lòng nghĩ tới Tiểu Chi nên liền cự tuyệt.

Khi Chu Lạc Ly đang xuất thần, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vững vàng. Chu Lạc Ly bình tĩnh mà buông mèo nhồi bông ra, xoay người nhìn về phía cửa.

“Tôi vốn đang định đến gọi anh dậy, không nghĩ tới anh đã  tỉnh.” Diệp Mộ Sanh mặc tạp dề màu vàng nhạt, cậu liếc mắt nhìn mèo nhồi bông một cái, gợi khóe miệng lên, sau đó dời ánh mắt dời nhìn về phía Chu Lạc Ly nói.

“Ừm.” Chu Lạc Ly bình tĩnh gật gật đầu.

“Tôi đã làm xong bữa sáng, anh đi rửa mặt trước đi, rửa mặt xong thì tới phòng khách ăn sáng, tôi đã đặt quần áo của anh ở trên giường.” Diệp Mộ Sanh chỉ quần áo đã được gấp tốt trên giường nói.

“Ừm.” Vẻ mặt Chu Lạc Ly nghiêm túc gật gật đầu nói.

Chu Lạc Ly ngồi ở bên cạnh mèo nhồi bông thật lớn, áo ngủ có chút mở rộng, lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, tóc ngắn có chút hỗn độn, trên mặt lại là biểu tình nghiêm túc.

“A!” Nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh không khỏi cười lên tiếng. Chu Lạc Ly như vậy có chút đáng yêu! “Cậu cười cái gì?” Con ngươi Chu Lạc Ly hiện lên một tia nghi hoặc, nhấp miệng hỏi.

“Không có gì, tôi đi ra ngoài trước, anh mau đi rửa mặt đi.” Diệp Mộ Sanh cười lắc lắc đầu nói, nói xong không đợi Chu Lạc Ly trả lời, cậu liền xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Chờ Diệp Mộ Sanh đi rồi, đuôi lông mày Chu Lạc Ly nhíu lại, con ngươi lóe lóe, sau đó nằm lên trên người mèo nhồi bông.

Chu Lạc Ly vuốt mèo nhồi bông mềm mại, nhìn trần nhà, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng kia trở nên thâm thúy, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, không biết nghĩ đến cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện