Edit by Mía

Beta by Cá

CHƯƠNG 225

Thấy An Cẩn Thâm nhìn chằm chằm mình, sắc mặt là lạ, không biết có đang suy nghĩ chuyện dâm dục không, Diệp Mộ Sanh hừ lạnh một tiếng, cầm gối lên dùng sức ném vào mặt An Cẩn Thâm.

Do lúc ném gối Diệp Mộ Sanh xoay người vén chăn che đầu lại, cho nên cũng không thấy lúc gối sắp đập vào mặt An Cẩn Thâm, tròng mắt kia chợt co rút một cái, vẻ âm trầm hiện lên, phản xạ có điều kiện bắt được gối bay tới.

Nhìn gối mềm mại trong tay, Nhậm Quý Uyên nhíu mày. Hắn còn tưởng là gì, không ngờ là cái gối.

Ngay sau đó ánh mắt Nhậm Quý Uyên liếc thấy trên giường có người dùng chăn che, sự lạnh lùng trong con ngươi tản đi mấy phần, nhếch môi.

Hắn tồn tại là để bảo vệ mình, vì vậy khi gối ném tới, hắn ngủ say cảm thấy uy hiếp, nên tự động tỉnh lại như khi nhân cách chủ gặp nguy hiểm trong quá khứ.

Chẳng qua là hắn không ngờ cái mà hắn cảm thấy uy hiếp hắn lại là một cái gối. Có lẽ nhóc con đang làm loạn vì ngại...

Nhậm Quý Uyên cầm gối, bước từng bước một về phía Diệp Mộ Sanh trên giường, nhưng chưa đi đến đã nghe thấy tiếng từ trong chăn vọng ra, giọng nói non nớt nhưng vì rên rỉ một đêm mà khàn khàn.

"Đi ra ngoài!" Diệp Mộ Sanh rúc trong chăn, nhắm mắt lại, không muốn để ý tới người bên ngoài đã dày vò cậu thành thế này.

"..." Nhậm Quý Uyên dù chưa lên tiếng, nhưng trong mắt dấy lên vẻ không vui, đi thẳng tới giữ được một góc chăn.

Cảm giác có người đang kéo chăn, Diệp Mộ Sanh dùng sức nắm chăn, nói: "Buông ra, tôi muốn ngủ..."

Nhưng toàn thân Diệp Mộ Sanh đau nhức, đối đầu với Nhậm Quý Uyên, lời Diệp Mộ Sanh còn chưa nói hết, chăn mền trên người cậu bị Nhậm Quý Uyên vén lên.

Nhậm Quý Uyên ném tới góc giường, nói: "Che đầu ngủ, nhóc muốn chết ngộp ở bên trong à?"

Xa chiếc chăn, luồng gió lạnh thổi tới, cộng thêm giọng trầm thấp sau lưng, khiến cho Diệp Mộ Sanh cả người trần trụi không khỏi run lên.

Lại đổi nhân cách? !

Diệp Mộ Sanh xoay người, khoảnh khắc chạm mắt với Nhậm Quý Uyên, trong lòng thở dài, quả nhiên là Nhậm Quý Uyên...

Lúc này trên người Diệp Mộ Sanh không một mảnh vải, cảnh đẹp mê người phản chiếu trong mắt Nhậm Quý Uyên, nhưng Nhậm Quý Uyên cũng không hưng phấn lắm, ngược lại hừ lạnh nói: "Tối hôm qua rất thoải mái chứ?"

"Rất thoải mái, tôi cũng thoải mái chết được!" Diệp Mộ Sanh cười nhạt, cắn răng nghiến lợi nói.

Thấy Diệp Mộ Sanh muốn đưa tay cầm chăn, con ngươi Nhậm Quý trong tối sầm lại, bò lên giường giữ tay Diệp Mộ Sanh, đè cậu dưới người.

Sờ dấu vết trên người Diệp Mộ Sanh không do mình lưu lại, Nhậm Quý Uyên u ám cười nói: "Vậy nhóc nói xem tôi và An Cẩn Thâm, ai làm nhóc thoải mái hơn?"

Trên người tên nhóc này rất nhiều vết không do hắn lưu lại, không cần nghĩ hắn cũng biết đó là vết tích của An Cẩn Thâm...

Bọn họ ba nhân cách dùng cùng thân thể, dù vậy lúc một nhân cách làm chủ, hai nhân cách còn lại như thể ngủ say vậy, cũng không biết thế giới bên ngoài chuyện gì xảy ra.

Nhưng hai nhân cách ngủ say vẫn loáng thoáng cảm nhận được bên ngoài, nếu không hắn cũng không thể xuất hiện khi bản thân gặp nguy, nắm giữ quyền khống chế thân thể.

Tối hôm qua có vẻ là tên nhóc này kêu to quá quyến rũ, dẫn tới việc An Cẩn Thâm cảm ứng được, muốn tỉnh lại.

Trước kia An Cẩn Thâm chưa bao giờ tranh đoạt quyền khống chế thân thể, từ khi tên nhóc này xuất hiện, khiến An Cẩn Thâm biến hóa, bắt đầu phản kháng...

Đây cũng không phải một hiện tượng tốt...

CHƯƠNG 226

Người mắc đa nhân cách nặng tới đâu thì mỗi nhân cách cũng đều độc lập, Nhậm Quý Uyên không cho là hắn và An Cẩn Thâm là một.

Tối hôm qua An Cẩn Thâm cắt đứt chuyện tốt của Nhậm Quý Uyên, Nhậm Quý Uyên không tranh được với nhân cách chủ trong lòng đã bực, hôm nay lại nhìn thấy dấu vết trên người Diệp Mộ Sanh, cảm giác giống như đồ chơi của mình bị dơ vậy.

Vì vậy Nhậm Quý Uyên ghen, tức giận.

Diệp Mộ Sanh không muốn nói chuyện cùng Nhậm Quý Uyên, qua loa lấy lệ đáp: "Là anh, được chưa?"

Ai ngờ Nhậm Quý Uyên cũng không vì lời Diệp Mộ Sanh mà vui vẻ, mà lại nâng chân Diệp Mộ Sanh, nhìn nơi nào đó phía sau cậu, cười lạnh nói: "Câu trả lời trong lòng nhóc chắc hẳn là An Cẩn Thâm, dù sao hôm đó tôi cũng không làm chỗ này của nhóc bị rách!"

"A ——" một ngón tay chợt tiến vào tiến vào, đau đến mức Diệp Mộ Sanh kêu thành tiếng.

"Trên người nhiều dấu vết như vậy, nhóc và An Cẩn Thâm làm kịch liệt thật đấy! Tôi đoán lúc đó nhóc chủ động lắm nhỉ! Chậc, lúc làm cùng tôi thì lại ra vẻ không cam tâm tình nguyện." Nhậm Quý Uyên nói.

"... Bỏ ra đi..." Diệp Mộ Sanh cả người kiệt sức, chỉ có thể đỏ mặt rưng rưng nói.

Nhìn trên ngón tay dính chất lỏng màu đỏ, trong con ngươi Nhậm Quý Uyên tối đi, sắc mặt hết sức khó coi, nhưng vẫn rút tay ra.

"Khó chịu? Đó cũng là đáng đời nhóc! Làm cũng không biết tiết chế!" Nhậm Quý Uyên hừ lạnh nói. Tối hôm qua tên nhóc này cùng An Cẩn Thâm làm kịch liệt như vậy, động một cái, đã chảy máu!

"Đêm đó anh còn không kiềm chế hơn!" Lời Nhậm Quý Uyên làm Diệp Mộ Sanh không nhịn được bật lại.

Nhậm Quý Uyên nói chuyện kiềm chế với cậu?

Ôi, nếu như không phải nhân cách khác đi ra, thì với độ điên cuồng của Nhậm Quý Uyên kết quả cậu cũng không khác hôm nay là mấy!

Nhậm Quý Uyên nhớ đến chuyện ngày đó, chân mày giật giật, nắm cằm Diệp Mộ Sanh, nói: "Nếu hôm đó nhóc ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không như vậy!"

"... Tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi buồn ngủ, anh đi ra ngoài đi." Diệp Mộ Sanh đẩy Nhậm Quý Uyên một cái, nhưng không đẩy được hắn ra.

"Ồ, đi ra ngoài? Hiếm có cơ hội nắm giữ cơ thể, nhóc cảm thấy tôi sẽ lãng phí thời gian sao? Nhóc không muốn nói chuyện, vậy thì dùng cơ thể của nhóc nói với tôi đi!" Nhậm Quý Uyên hung ác nói.

Nếu không phải tên nhóc này xuất hiện, để ý thức cho An Cẩn Thâm càng ngày càng lớn mạnh, làm gì có chuyện thời gian khống chế thân thể của hắn ngày càng ít đi?

Bất kể là quyền khống chế thân thể hay tên nhóc này, đều là của hắn hết!

Còn An Cẩn Thâm và một nhân cách trẻ con ngu ngốc Tiếu Tiếu, vĩnh viễn biến mất đi...

"Tôi đã thế này, anh còn muốn làm... Là muốn làm tôi đến chết sao?" Diệp Mộ Sanh mặt đen lại nói.

"Đúng vậy! Tôi muốn khiến tên nhóc cậu sướng đến chết!" Ba chữ cuối cùng, Nhậm Quý Uyên nhấn rất mạnh.

Diệp Mộ Sanh còn chưa mở miệng, Nhậm Quý Uyên lại bổ sung: "Nhóc không được biến thành mèo, nếu không tôi ra ngoài tìm người phụ nữ khác."

"Tùy anh, anh đi tìm đi!"

"À, trước khi tìm phụ nữ, tôi phải giải phẫu nhóc trước!"

"Cầm thú!" Diệp Mộ Sanh mắng.

"Gọi là cầm thú nghe không tệ, tôi thích." Nhậm Quý Uyên ngoài miệng nói thích, nhưng sắc mặt lại âm u đến đáng sợ, giống như muốn khiến Diệp Mộ Sanh chết vậy.

"..." Sắc mặt Diệp Mộ Sanh cũng không tốt.

"Nghe lời, nếu không nhóc càng phản kháng, tôi càng không khống chế được mình." Vừa dứt lời, Nhậm Quý Uyên trực tiếp hôn lên môi Diệp Mộ Sanh.

Diệp Mộ Sanh cho là Nhậm Quý Uyên thật sự muốn đè mình, lại không ngờ rằng Nhậm Quý Uyên mặc dù dọa dẫm, trên thực tế cũng chỉ để lại vài dấu hôn của hắn, sau đó xoa đầu cậu, vén chăn đắp lên người cả hai.

CHƯƠNG 227

Thấy người nào đó nằm trong ngực sắc mặt kì quái nhìn chằm chằm mình, Nhậm Quý Uyên hừ lạnh một tiếng: "Nhìn cái gì vậy, mệt thì đi ngủ nhanh!"

"Thứ đó của anh 'lên' rồi, anh chắc tôi ngủ được không?" Diệp Mộ Sanh cạn lời. Mặc dù bây giờ Nhậm Quý Uyên không làm gì, nhưng cậu rất sợ khi cậu ngủ, Nhậm Quý Uyên. . .

"À, không ngủ được vậy thì nhóc dùng tay, hoặc là cái này giải quyết giúp tôi đi." Nhậm Quý Uyên tay miết miết đôi môi Diệp Mộ Sanh.

"Có chết cũng không thay đổi!" Diệp Mộ Sanh hung ác mắng một câu, thừa dịp Nhậm Quý Uyên còn chưa kịp rút tay, há mồm cắn ngón trỏ Nhậm Quý Uyên.

"Đau!" Nhậm Quý Uyên bị đau rụt tay về, sương mù lại hiện lên gương mặt tuấn tú, lạnh lùng nói: "Được nước làm tới*!"

(*) Nguyên văn là点阳光, 你就灿烂 tức là đã cho cho chút nắng mà đã tỏa sáng. Đại ý trong ngữ cảnh này là đã được nhường rồi còn hung hăng nên mình để thành "Được nước làm tới".

"Đúng vậy! Anh cho tôi nước lũ, tôi còn có thể làm ngập khắp nơi*!" Diệp Mộ Sanh đáp.

(*) Nguyên văn là 你给我点洪水, 我还能泛滥 mang ý nghĩa tương tự với câu nắng ở bên trên.

"Có tin tôi làm nhóc ngay bây giờ không!"

"Tùy anh." Nói xong Diệp Mộ Sanh lười để ý Nhậm Quý Uyên, kéo căng chăn, nhắm hai mắt lại.

". . ." Nhậm Quý Uyên cắn răng trầm mặc, mặc dù cực kỳ muốn dạy dỗ Diệp Mộ Sanh, nhưng đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đầy vẻ mệt mỏi, lửa giận thoáng chốc vơi đi một nửa.

"Lần này bỏ qua cho nhóc, chờ nhóc khỏe là phải chịu." Nói xong câu này, Nhậm Quý Uyên đứng dậy xuống giường.

Cũng không lâu sau, Nhậm Quý Uyên từ trong phòng tắm đi ra.

Khi Nhậm Quý Uyên trở lại phòng ngủ, lúc nhìn thấy Diệp Mộ Sanh nhắm mắt ôm gối ngủ, cười lạnh nói: "Cũng không phải đứa nhóc năm sáu tuổi, vẫn còn ôm gối ngủ."

Mím môi một cái, Nhậm Quý Uyên bò lên giường, rút gối trong ngực Diệp Mộ Sanh ra, ném qua một bên sau đó ôm Diệp Mộ Sanh vào lòng: "Tên nhóc, tôi còn thoải mái hơn gối ôm, ôm gối còn không bằng ôm tôi."

Đắp chăn lên cả hai, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh một hồi, Nhậm Quý Uyên nhếch môi, khóe miệng nở một nụ cười khổ.

Hắn biết An Cẩn Thâm đang tiếp nhận chữa trị tâm lý, hắn là nhân cách nhỏ, nếu như An Cẩn Thâm bình phục, hắn sẽ biến mất mãi mãi.

"A, nhân cách chủ thì sao, thân thể này của tôi, em cũng của tôi. . ." Nhìn thấy lông mi Diệp Mộ hơi run, Nhậm Quý Uyên hạ giọng, ánh mắt rơi xuống nơi vừa hôn Diệp Mộ Sanh: "Em là của tôi."

"Tôi hình như cũng có hơi mệt, ngủ cùng em vậy." Nhậm Quý Uyên sờ đầu Diệp Mộ Sanh một cái, mây đen trong mắt tản đi, sau đó ôm Diệp Mộ Sanh nhắm hai mắt lại.

Nghe bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đặn, Diệp Mộ Sanh mở mắt ra, ngước mắt lên.

Nhìn người yêu ngủ, nghĩ đến lời vừa rồi hắn nói, Diệp Mộ Sanh mặt đầy vẻ bối rối. Cậu đã ngủ rồi, nhưng động tác Nhậm Quý Uyên đã đánh thức cậu. Vì vậy cậu bắt đầu giả vờ ngủ.

Sau đó nghe Nhậm Quý Uyên nói những lời ngây thơ đó.

Chính xác mà nói Nhậm Quý Uyên và An Cẩn Thâm thật ra là một người, là người yêu của mình.

Cậu cũng yêu người yêu mình.

Nhưng hôm nay nghe người yêu nhà mình ghen với chính bản thân, thật là vẫn dở khóc dở cười.

Nhưng. . .

Nhậm Quý Uyên cũng sẽ có lúc dịu dàng như vậy. . .

Diệp Mộ Sanh đưa tay ra, nhẹ nhàng phác họa Nhậm Quý Uyên đang ngủ, nhếch miệng lên cười.

Nhậm Quý Uyên thật ra thì sâu trong nội tâm cũng rất dịu dàng, chẳng qua không có cơ hội thể hiện sự dịu dàng của mình.

Dẫu sao lúc Nhậm Quý Uyên xuất hiện hầu hết đều những người tồi, người đánh mắng hoặc cười nhạo hắn.

Ngay cả con mèo cũ mà nhân cách chủ từng nuôi, cũng vì hắn quá tàn bạo nên cào cấu hắn.

Vì vậy hắn luôn thể hiện ra mặt sự hung bạo âm u.

Mà sự dịu dàng thì mãi bị giấu sâu trong nội tâm. . .

————

CHUƠNG 228

Hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ một ngày, lúc Nhậm Quý Uyên mở mắt lần nữa, đã đổi thành nhân cách chủ An Cẩn Thâm.

Nhìn Diệp Mộ Sanh ngủ say mặt mũi bình tĩnh, An Cẩn Thâm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Mộ Mộ không sao, nhân cách xuất hiện chắc là nhân cách thứ ba Tiếu Tiếu, nếu không sao bọn họ lại ôm nhau ngủ chung một chỗ. . .

An Cẩn Thâm nhẹ nhàng buông tay ôm Diệp Mộ Sanh ra, chuẩn bị ngồi dậy, mặc dù động tác rất cẩn thận, sợ làm Diệp Mộ Sanh giật mình, nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn tỉnh.

"Ngủ tiếp đi. . ." Diệp Mộ Sanh còn chưa tỉnh hẳn, kéo tay An Cẩn Thâm, dụi dụi trong ngực hắn một cái, không để cho An Cẩn Thâm thức dậy.

"Mộ Mộ, trời đã sắp tối." An Cẩn Thâm nhìn lướt qua sắc trời ngoài cửa sổ, dịu dàng nói.

Diệp Mộ Sanh không ngẩng đầu, tiếp tục dụi dụi trong ngực An Cẩn Thâm, giọng mũi mang theo âm sắc của người chưa tỉnh ngủ, nói: "Trời tối rồi ngủ thôi."

"Mộ Mộ con không đói bụng sao?" An Cẩn Thâm không biết làm sao.

Trời tối đúng là nên ngủ, nhưng bọn họ đã ngủ một ngày.

Hơn nữa hắn cảm giác bụng dạ trống rỗng, rất đói, Tiếu Tiếu là đứa bé không biết nấu cơm, Mộ Mộ như vậy lại không thể nấu cơm, vì vậy chắc hẳn sau khi Tiếu Tiếu đi ra không lâu, đã ôm Mộ Mộ ngủ. . .

"Ừm. . ." Diệp Mộ Sanh cũng lười nói nhiều, khẽ lên tiếng.

Diệp Mộ Sanh ôm An Cẩn Thâm không buông, An Cẩn Thâm cũng không nỡ đẩy cậu ra, vì vậy chỉ có thể ôm Diệp Mộ Sanh nằm xuống, chống đầu, lẳng lặng nhìn cậu chăm chú.

Hơn mười phút sau, Diệp Mộ Sanh tỉnh.

Ngẩng đầu nhìn đôi mắt cười của An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh nói: "Ba, con đói."

"Được, con nằm một lát đi, ba đi nấu cơm cho con." An Cẩn Thâm sờ đầu Diệp Mộ Sanh một cái, cưng chiều cười nói.

Chờ sau khi An Cẩn Thâm đi, Diệp Mộ Sanh thấy chán, cầm điện thoại An Cẩn Thâm trên tủ lên, mở khóa.



Đang chuẩn bị mở gamei, ánh mắt Diệp Mộ Sanh nhìn đến cái gối màu xanh da trời bên cạnh, cắn môi, Diệp Mộ Sanh mở cửa hàng ứng dụng, tải Taobao.

Sau khi tải xong, Diệp Mộ Sanh mở Taobao nhập tài khoản của mình vào.

Nhìn thấy trên màn hình hiện lỗi, Diệp Mộ Sanh cắn môi: "Mình chưa tỉnh ngủ sao?"

Vị trí đã thay đổi, cậu lại vẫn dùng tài khoản trước đây.

Diệp Mộ Sanh không biết số điện thoại và thông tin khác của An Cẩn Thâm, vì vậy chỉ có thể từ bỏ việc đăng kí Taobao.

"Đúng rồi không biết có video mới hay không. . ." Con ngươi Diệp Mộ Sanh bỗng dưng sáng lên, mở ra album ảnh ra.

Trong cốt truyện ban đầu Nhậm Quý Uyên và An Cẩn Thâm sẽ quay video để giao tiếp, lần trước chơi điện thoại cậu đã lặng lẽ xem những video đó.

Sau khi xem xong không thể không xúc động nghĩ thầm, đa nhân cách, thật thần kỳ.

Đúng là có video mới, trong video có người đàn ông mặc quần áo ngủ, nhưng không che giấu được giận tức giận mắng: "Nhậm Quý Uyên đồ cầm thú, anh phải làm Mộ Mộ chết trên giường mới chịu sao? Lần trước đã hành Mộ Mộ thảm như vậy tôi không nói, lần này lại vẫn. . . Nó vẫn chỉ là đứa bé, không chịu nổi anh hành hạ như vậy!"

Video này mới quay sáng nay, đoán chừng là sau khi An Cẩn Thâm tỉnh lại, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cậu nên tức giận, mới quay video.

". . ." Nhìn video, Diệp Mộ Sanh nhíu mày, trong lòng rất phức tạp.

Nếu như cậu nhớ không lầm, đêm đó đầu tiên là Nhậm Quý Uyên, sau đó là An Cẩn Thâm, cuối cùng là Tiếu Tiếu, cho nên nói người làm rách phía sau phải là Tiếu Tiếu mới đúng.

Nhậm Quý Uyên ở trước mặt cậu nói do An Cẩn Thâm, An Cẩn Thâm ở trong video mắng Nhậm Quý Uyên, nhưng mà đầu sỏ là Tiếu Tiếu. . .



CHƯƠNG 229

Diệp Mộ Sanh mặc dù không nói cho An Cẩn Thâm việc Tiếu Tiếu cũng làm với cậu, nhưng An Cẩn Thâm cuối cùng vẫn biết, bởi vì trong phòng ngủ có máy giám sát.

Một tháng sau, nhân cơ hội Diệp Mộ Sanh gội đầu tắm rửa, An Cẩn Thâm mở máy tính ra, kiểm tra máy quay giám sát.

Mấy ngày trước hắn lại bất tỉnh, lúc tỉnh lại hắn cùng Diệp Mộ Sanh ở trong phòng khách xem ti vi, khi đó trời đã tối rồi, mà Diệp Mộ Sanh chỉ mặc một bộ đồ ngủ, bên dưới trần truồng ngồi trên bắp đùi của mình.

Lúc ấy hắn muốn xem máy quay giám sát, xem thử lúc mình lúc hôn mê, Diệp Mộ Sanh và Nhậm Quý Uyên làm gì, chỉ là hôm nay mới có cơ hội kiểm tra máy quay giám sát.

Chỉnh ngày tới mấy ngày trước, đúng như dự đoán, trên ghế sofa hai cơ thể quấn lấy nhau y như An Cẩn Thâm dự đoán, Nhậm Quý Uyên cầm thú khắp người dục vọng, chỉ cần vừa xuất hiện thì sẽ cùng Mộ Mộ...

Nhìn cách đổi tư thế, Diệp Mộ Sanh ngồi trên người tự mình chủ động với Nhậm Quý Uyên, sắc mặt An Cẩn Thâm xấu đi, ánh mắt rất phức tạp.

Dáng vẻ này của Mộ Mộ, không giống như bị ép, cậu chủ động như vậy với Nhậm Quý Uyên sao?

An Cẩn Thâm chỉnh tiến độ, một cảnh kinh động hơn xuất hiện.

Diệp Mộ Sanh nằm giữa hai đùi Nhậm Quý Uyên, chiếc đuôi lông như nhung nhẹ nhàng đung đưa, Nhậm Quý Uyên sờ đầu Diệp Mộ Sanh một cái, sau đó ấn đầu cậu vào nơi nào đó...

An Cẩn Thâm nhíu mày, con ngươi u ám mù mịt, bàn tay dùng sức nắm chặt con chuột, tìm lại một tháng trước, quan sát ngày hôm Diệp Mộ Sanh bị rách phía sau.

Nhìn mấy phút, An Cẩn Thâm kéo đến đoạn sau khi hắn hôn mê, khi hắn buông chuột ra, hình ảnh dừng ở đoạn người nào đó lấy tay lau nước mắt, An Cẩn Thâm trợn to hai mắt.

Đây là Tiếu Tiếu?!

Hắn vẫn cho rằng chuyện đêm đó là Nhậm Quý Uyên làm, không ngờ lại là Tiếu Tiếu!

Nhìn chăm chú hình ảnh giám sát, nhân cách thứ ba Tiếu Tiếu, một bên khóc sướt mướt, một bên cử động thân thể, An Cẩn Thâm lúc này trong lòng ngổn ngang hơn cả Diệp Mộ Sanh, khiếp sợ, tan vỡ!

Nhân cách thứ ba không phải đứa nhóc sao? Sao biết làm chuyện này?

Trong hình ảnh giám sát, Diệp Mộ Sanh hết sức chống đỡ nên hôn mê, Tiếu Tiếu cũng không tiếp tục nữa, lại gọi tên, dùng sức lắc vai Diệp Mộ Sanh, muốn đánh thức Diệp Mộ Sanh.

Nhưng lắc rất nhiều lần, vẫn không thấy Diệp Mộ Sanh tỉnh lại, Tiếu Tiếu ôm Diệp Mộ Sanh khóc rống lên.

An Cẩn Thâm tắt âm, không nghe được Tiếu Tiếu đang nói gì, chỉ có thể nhìn được sắc mặt Tiếu Tiếu đột nhiên trở nên tái nhợt, nước mắt chảy xuống ào ào, bộ dạng bi thảm, không biết làm sao.

"Không đúng..." An Cẩn Thâm muốn cẩn thận quan sát Tiếu Tiếu một chút, vì vậy tua về trước một ít, cũng là lúc Diệp Mộ Sanh chưa hôn mê.

Trong hình, Tiếu Tiếu dù đúng là đang làm, nhưng rất vụng về, mặt đầy tò mò đưa đẩy, luôn cau mày, mắt rưng rưng cười ngây ngô, luôn luôn nghiêng đầu cẩn thận nhìn Diệp Mộ Sanh.

Mà Diệp Mộ Sanh che mặt, dáng vẻ không nỡ nhìn...

Nhớ tới Tiếu Tiếu ngốc nghếch trong máy giám sát trước kia, nhát gan tham ăn, ngúng nguẩy tung tăng, hoàn toàn là biểu hiện của một đứa nhóc, An Cẩn Thâm bỏ đi ý nghĩ Tiếu Tiếu giả vờ là trẻ con.

Có thể Tiếu Tiếu thật sự tò mò mấy chuyện đó...

Nghe được tiếng mở cửa phòng tắm, An Cẩn Thâm thu lại vẻ suy tư, tắt video giám sát.

Diệp Mô tóc bạch kim ướt đẫm, đi vào phòng, An Cẩn Thâm đứng dậy đi tới phía Diệp Mộ Sanh: "Mộ Mộ, ba giúp con sấy tóc."

"Vâng." Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua An Cẩn Thâm, con ngươi lóe lên, gật đầu nói. Sao tai An Cẩn Thâm lại đỏ?

CHƯƠNG 230

Trong phòng khách, tiếng máy sấy tóc vang vọng trong phòng, Diệp Mộ Sanh ngồi ở trên ghế, tay cầm điện thoại An Cẩn Thâm chơi game.

An Cẩn Thâm dừng mắt ở sau lưng Diệp Mộ Sanh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạch kim, thuần thục sấy tóc.

Nhìn tai mèo của Diệp Mộ Sanh, An Cẩn Thâm mím môi một cái, định mở miệng, nhưng mấy lần muốn nói lại thôi.

Chờ Diệp Mộ Sanh khô tóc, An Cẩn Thâm cũng không mở miệng nói một câu.

An Cẩn Thâm yên lặng cuốn dây máy sấy tóc lại, Diệp Mộ Sanh giống như là nhận ra được An Cẩn Thâm hơi khác thường, để điện thoại xuống, nhếch chân mày, cẩn thận nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm.

Chú ý tới tầm mắt Diệp Mộ Sanh, An Cẩn Thâm nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, cười nói: "Sao thế?"

"Đây là câu con muốn hỏi ba đấy. Ba, ba sao thế?" Diệp Mộ Sanh hỏi ngược lại.

An Cẩn Thâm nhếch môi cười một tiếng, nói: "Ba không sao, Mộ Mộ tiếp tục chơi đi, ba đi tắm trước."

An Cẩn Thâm nói xong cũng quay người đi, Diệp Mộ Sanh thấy vậy lập tức giữ vạt áo của

An Cẩn Thâm: "Ba, sao con lại thấy ba đang cười gượng thế?

"..." An Cẩn Thâm dừng lại.

"Bị con nói trúng rồi?" Diệp Mộ Sanh cười. Thật ra thì từ lúc tắm xong ra ngoài, cậu cũng cảm giác ánh mắt An Cẩn Thâm nhìn cậu là lạ.

"Mộ Mộ..." An Cẩn Thâm không nói, con ngươi tối đi, ngón tay nắm chặt máy sấy tóc.

"Ừm!" Diệp Mộ Sanh đi tới trước mặt An Cẩn Thâm, ngước mắt đối mắt với ánh mắt của An Cẩn Thâm, ngoài miệng cười, nhưng trong lòng cảm khái nghĩ, ánh mắt này có gì đó rất không đúng, quả nhiên có chuyện!



"Đừng chạy, ba hỏi con một vấn đề, con phải nghiêm túc trả lời ba." An Cẩn Thâm mặt đầy nghiêm túc nói.

"Ba hỏi đi." Diệp Mộ Sanh gật đầu.

"Con. . ." An Cẩn Thâm nhíu mày, mới vừa mở miệng lại dừng lại. Vấn đề này hắn phải mở lời thế nào với Mộ Mộ đây!

"Ừ?" Diệp Mộ Sanh nói: "Con làm sao?"

An Cẩn Thâm lại cuống quít chốc lát, rốt cuộc than thở một tiếng, nói: "Mộ Mộ. . . trong ba nhân cách chúng ta, có phải con thích Nhậm Quý Uyên nhất không?"

"Sao lại hỏi như vậy?" Diệp Mộ Sanh không trả lời An Cẩn Thâm, mà hỏi ngược lại, nhưng trong lòng thật ra đã đoán được nguyên nhân.

Lúc cậu tắm xong trở về phòng ngủ, An Cẩn Thâm đang ngồi trước máy tính, nhìn ánh mắt hắn rất lạ, hơn nữa còn đỏ mặt. . .

Chẳng lẽ hắn đang xem máy giám sát? !

Hơn nữa còn xem mấy ngày trước, chuyện khó nói phát sinh trên ghế sofa ở phòng khách!

"Con chủ động với Nhậm Quý Uyên như vậy, còn dùng miệng. . ." Mặc dù sắc mặt An Cẩn Thâm có hơi buồn, nhưng bên tai lại đỏ lên khó hiểu.

". . ." Diệp Mộ Sanh nhướng mày, An Cẩn Thâm cũng ăn giấm?

Hôm đó đúng là cậu rất chủ động, bởi vì gặp được lúc Nhậm Quý Uyên dịu dàng.

Nhưng chuyện dùng miệng, không phải là cậu chủ động, chẳng qua cậu trêu chọc Nhậm Quý Uyên một chút, sau đó Nhậm Quý Uyên liền ấn đầu cậu. . .

Thấy Diệp Mộ Sanh trầm mặc, An Cẩn Thâm cho là Diệp Mộ Sanh thầm đồng ý, vẻ âm trầm trong mắt nhạt đi, nói: "Quả nhiên con thích Nhậm Quý Uyên, hắn đối xử như vậy với con, con lại thích hắn nhất."

"Con không nói thích nhất hắn!" Diệp Mộ Sanh không biết làm sao.

Đa nhân cách ghen với nhau, tự ăn giấm của mình, thật sự đủ rồi.

"Con mới vừa thầm chấp nhận." An Cẩn Thâm giọng rất u oán.

"Chẳng qua con chưa kịp trả lời." Thật may đã trải nghiệm ba nhân cách, đối mặt với người yêu ba nhân cách bất đồng, hơn nữa mỗi nhân cách đều là một bình giấm, nếu không thì thực sự cậu không chấp nhận nổi chuyện ba nhân cách này.

"Vậy con thích ai nhất?" An Cẩn Thâm hỏi.

CHƯƠNG 231

Nghe An Cẩn Thâm ghen tuông hỏi vấn đề ngây thơ như vậy, Diệp Mộ Sanh nhướng mày, mím môi một cái.

Mặc dù mỗi một nhân cách đều độc lập, không cho rằng những nhân cách khác đều là một, nhưng trong mắt cậu họ là một người, là người cậu yêu, không phân biệt.

Chuyện kiểu này, câu trả lời tốt nhất chắc hẳn là hắn, Diệp Mộ Sanh cũng đang muốn trả lời như vậy, nhưng lời chưa đến miệng, trong đầu đã hiện lên khuôn mặt mờ mờ của một người phụ nữ.

"Con thích mẹ con nhất." Diệp Mộ Sanh cong môi, trong con ngươi tràn đầy ý cười ôn hòa.

Câu trả lời này đã thành công dội một gáo nước lạnh vào An Cẩn Thâm đang thấp thỏm bất an chờ câu trả lời: "Trong ba người mà ba nói không bao gồm mẹ con."

"Con biết." Duỗi tay kéo lấy tay An Cẩn Thâm, cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay người yêu, Diệp Mộ Sanh cười một tiếng, nói: "Trước khi gặp ba thì người quan trọng nhất của con là mẹ."

Thật ra thì còn có ông nội, em gái đã ra đời nhưng cũng đã qua đời, nhưng những người này không tiện kể bây giờ.

"Mộ Mộ. . ." An Cẩn Thâm lật tay cầm lấy tay Diệp Mộ Sanh, ngoài mặt bình tĩnh, nhưng lòng đang thắt lại.

"Con vốn cho là sau khi mẹ mất, cũng chỉ còn lại. . ." Diệp Mộ Sanh lời còn chưa nói hết đã bị An Cẩn Thâm cắt lời.

"Con còn có ba, ba chính là nhà của con." An Cẩn Thâm sờ đầu Diệp Mộ Sanh, dịu dàng nói.

"Ừ, con còn có ba." Diệp Mộ Sanh cười.

Đúng vậy, cậu không một mình, dù cho xuyên tới thế giới nào, đều sẽ có một người chờ mình, cùng mình đi hết kiếp này tới kiếp khác.

Khẽ cúi đầu sát vào người An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh tiếp tục nói: "Ở trong mắt con, ba, Nhậm Quý Uyên, còn có Tiếu Tiếu, đều là một, mặc dù tính cách bất đồng, nhưng đều là ba, cho nên con không thể từ chối họ. Người con yêu là ba dù thế nào cũng là ba. . ."

Bất luận người yêu biến thành tính cách gì, cậu đều thích. Dù là tên ngốc, cậu cũng thích, bởi vì hắn là người yêu cậu.

An Cẩn Thâm vốn muốn phản bác hai nhân cách kia không phải hắn, nhưng đột nhiên nghe Diệp Mộ Sanh nói chuyện mang giọng nghẹn ngào: "Mộ Mộ, sao con khóc?"

"Con không sao." Diệp Mộ Sanh lắc đầu nói, ngẩng đầu, nhoẻn miệng, con ngươi màu xanh bắt đầu dâng nước lên: "Trước khi gặp ba thì người quan trọng nhất của con là mẹ. Sau khi gặp ba, không có quan trọng nhất, mọi người. . . Đều là người quan trọng của con. . ."

Mặc dù hai người đều quan trọng, nhưng một người đã qua đời, còn một người không nhớ quá khứ của bọn họ.

Nhìn Diệp Mộ Sanh nước mắt lưng tròng, An Cẩn Thâm nghĩ tới lần đầu tiên gặp Diệp Mộ Sanh, dáng vẻ cậu đáng thương, cơn ghen trong lòng chậm rãi tản đi.

An Cẩn Thâm ôm Diệp Mộ Sanh vào trong ngực, mềm giọng nói: "Ừ, chúng ta đều là người quan trọng của con. Ngoan, đừng khóc, mẹ con không ở đây, sau này ba sẽ thay mẹ con, chăm sóc con thật tốt, bảo vệ con."

"Mộ Mộ. . ."

"Vâng. . ."

"Trước kia trên đời này đối với ba, căn bản không có ai quan trọng như vậy." Thật ra thì ngay cả ba mẹ hắn, sâu trong nội tâm hắn vẫn có cảm giác căm ghét, dù sao họ cũng khiến tuổi thơ hắn tăm tối.

"Sau đó gặp con, thì có người quan trọng à?" Diệp Mộ Sanh nén nước mắt vào trong, cười nói tiếp.

"Ừ." Ôm Diệp Mộ Sanh kiểu công chúa, An Cẩn Thâm đi tới phòng ngủ: "Gặp con, ba mới biết thế nào là quan trọng, thế nào gọi là quý trọng, thế nào gọi là yêu, thậm chí cả thế nào là ghen tị."

"Tự ghen với mình, ngây thơ!" Diệp Mộ Sanh quấn lấy cổ An Cẩn Thâm nói.

An Cẩn Thâm không biết vì sao bỗng cười một tiếng, đặt Diệp Mộ Sanh lên giường, nhoài người xuống, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú đôi mắt ửng đỏ của Diệp Mộ Sanh: "Mộ Mộ con không phân rõ ràng, ba lại có."

"Đối với ba thì con là người quan trọng nhất, cũng là người duy nhất." An Cẩn Thâm vừa nói vừa tiến gần Diệp Mộ Sanh, vừa dứt lời, đã hôn lên môi cậu.

CHƯƠNG 232

Vừa hôn xong, cảm xúc cả hai khôi phục một chút, An Cẩn Thâm đỏ tai, gọi: "Mộ Mộ. . ."

"Ừm." Gò má Diệp Mộ Sanh cũng phết lên màu đỏ hồng.

"Mặc dù ba không muốn thừa nhận, nhưng là trên lý thuyết, bọn ba đúng là cùng một người. Nhưng Mộ Mộ, ba không thích bọn họ." Nghĩ đến hình ảnh trong máy giám sát, sự ghen tức trong lòng An Cẩn Thâm lại dâng lên.

Hắn cũng không đành lòng để cho cái đó của Mộ Mộ, Nhậm Quý Uyên lại. . .

Huống chi cũng không phải không thích trong ngày một ngày hai, rất lâu về trước, hắn đã không thích hai nhân cách kia.

Chẳng qua là hắn hoàn toàn thờ ơ với cuộc sống, hơn nữa theo tuổi tác tăng dần, tâm lý vững vàng hơn, thời điểm xuất hiện nhân cách cũng ngày càng ít, vì vậy cũng không muốn đi điều trị.

". . ." Diệp Mộ Sanh.

Nhìn thấy Diệp Mộ Sanh không biết làm thế nào, An Cẩn Thâm cười cười nói: "Con yên tâm, sau này ba sẽ không hỏi lại chuyện con thích ai, ba sẽ sớm khỏe lại."

Sau khi Diệp Mộ Sanh gật đầu, An Cẩn Thâm lại nói: "Ba đi tắm trước."

"Chờ một chút." Diệp Mộ Sanh kéo An Cẩn Thâm lại.

"Thế nào?" An Cẩn Thâm hỏi.

Diệp Mộ Sanh chui vào trong ngực An Cẩn Thâm, đối mắt với hắn, cười ngọt ngào nói: "Ba, vừa rồi ba nói ghen tị không phải sao, thật ra thì chỉ cần ba nguyện ý, con cũng. . ."

Diệp Mộ Sanh còn chưa nói hết, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, cả giận nói: "Mộ Mộ!"

"Ba không muốn sao?" An Cẩn Thâm tức giận, Diệp Mộ Sanh lại cười.

An Cẩn Thâm nổi giận cũng trong dự liệu của cậu, bởi vì cùng ở cùng An Cẩn Thâm lâu như vậy, lần duy nhất của hai người là đêm cậu làm cùng ba nhân cách.

Sau đó bất luận cậu làm gì, thậm chí cố để An Cẩn Thâm có cảm giác, An Cẩn Thâm cũng vẫn đẩy cậu ra cùng lỗ tai đỏ bừng.

"Con còn nhỏ, không thể làm chuyện đó, thân thể con sẽ không chịu nổi. Ba không cần con làm vì ba, con cũng cần làm cùng Nhậm Quý Uyên, cả Tiếu Tiếu cũng thế." An Cẩn Thâm giữ vai Diệp Mộ Sanh, mặt nghiêm túc nói.

Hai lần tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ bị thương của Diệp Mộ Sanh, hắn rất sợ.

"À ~ ý của ba là ba muốn, nhưng không muốn bên con." Diệp Mộ Sanh nói.

". . ." An Cẩn Thâm hé miệng, nói không muốn là giả, nhưng hắn cũng rất sợ. . .

Nhìn thấy An Cẩn Thâm lại đỏ tai, nụ cười trên mặt Diệp Mộ Sanh sâu hơn: "Thật ra thì con không đau, chỉ cần ba nhẹ nhàng một chút, con sẽ không bị thương."

An Cẩn Thâm thở dài một hơi, đẩy Diệp Mộ Sanh ra, nói: "Mộ Mộ nghe lời, đừng quậy. Ba sẽ chờ con lớn lên."

"Chờ con lớn? Ba chờ? Đêm đó không phải không nhịn được. . ." Diệp Mộ Sanh trong lòng cảm động, ngoài miệng vẫn cố ý cười trêu nói.

"Đêm đó là tai nạn, ba đợi được." An Cẩn Thâm đứng dậy, đặt kính lên tủ, chuẩn bị tới phòng tắm đi: "Con tự chơi trước đi, ba đi tắm."

Dù không chờ được, hắn cũng đợi, ít nhất phải chờ đến khi khỏi bệnh.

Nếu không hắn sợ làm thật, những nhân cách khác lại ra, sau đó lại làm Mộ Mộ bị thương.

Nhìn An Cẩn Thâm chạy mất dạng, Diệp Mộ Sanh cầm con gấu mới mua trên Taobao một tháng trước, ôm vào ngực.

Đột nhiên Diệp Mộ Sanh như nghĩ ra điều gì, nụ cười trên môi dần dần nhạt đi, con ngươi thoáng qua vẻ phức tạp, cắn môi.

'Hệ thống, muốn hoàn thành nhiệm vụ, là phải để nhân vật phản diện khôi phục bình thường, nhân cách dung hợp hoặc chỉ còn lại nhân cách chủ đúng chứ?' Cậu điều tra tài liệu liên quan đến đa nhân cách, hết bệnh là nhân cách dung hợp, hoặc là nhân cách biến mất.

[Chỉ cần để nhân vật phản diện lưu lại một nhân cách, chữa khỏi bệnh đa nhân cách, cuộc sống khôi phục bình thường, cũng là hoàn thành nhiệm vụ. Nhân cách cũng không nhất thiết là nhân cách chủ.]

CHƯƠNG 233

Mấy tháng qua, khi An Cẩn Thâm lên lớp, Diệp Mộ Sanh thỉnh thoảng cũng đi theo tới trường, mà thân phận khi ra ngoài dĩ nhiên là con trai An Cẩn Thâm.

Sáng nay An Cẩn Thâm có tiết dạy, Diệp Mộ Sanh rảnh rỗi nhàm chán, lại cùng An Cẩn Thâm tới trường.

Trong phòng làm việc, một cô giáo thấy An Cẩn Thâm dắt Diệp Mộ Sanh vào, lập tức đứng dậy, hưng phấn nghênh đón: "Mộ Mộ, lại tới à?"

"Vâng ạ, chào buổi sáng cô Quách." Diệp Mộ Sanh gật đầu cười nói.

"Mộ Mộ ngoan thật." Cô Quách xoa đầu Diệp Mộ Sanh, cười nói: "Nếu mà biết cháu tới, sáng hôm nay đi ngang qua tiệm bánh ngọt đã mua một cái rồi."

Mỗi lần tới trường học, cô Quách vừa ôm vừa sờ cậu, Diệp Mộ Sanh đã thành quen: "Không sao, cám ơn cô Quách."

Tướng mạo Diệp Mộ Sanh rất dễ khiến phái nữ nảy sinh tình mẫu tử, mỗi lần tới trường đều bị các giáo viên nữ hoặc học sinh nữ vây quanh.

Cái này còn đỡ, cô Quách mới nói mấy câu, các cô giáo khác cũng đi tới, vây Diệp Mộ Sanh vào giữa, hỏi này hỏi kia.

Mà An Cẩn Thâm thì trôi vào dĩ vãng, bị đá sang một bên.

Xem giờ một chút, An Cẩn Thâm thở dài, chen lên trước, cắt lời các cô giáo: "Mộ Mộ, ba lên lớp trước, con đừng chạy lung tung."

"Vâng." Diệp Mộ Sanh gật đầu một cái. Thật ra thì cậu rất muốn cùng An Cẩn Thâm lên lớp, nhưng bởi vì An Cẩn Thâm tính khí tốt, cộng thêm vẻ ngoài thân thể này đặc biệt, lần trước cậu tới lớp, ảnh hưởng trực tiếp tới trật tự giờ học của An Cẩn Thâm.

"Thầy An, chúng tôi sẽ chăm sóc con trai anh, hơn nữa Mộ Mộ nghe lời như vậy, sẽ không chạy lung tung đâu." Một cô giáo sờ đầu Diệp Mộ Sanh, cười nói.

"..." Diệp Mộ Sanh nhoẻn miệng, nở nụ cười ngọt ngào, nhưng trong lòng không biết làm sao.

Mặc dù cậu không thích bị người khác sờ đầu, rất muốn đẩy những cô giáo này ra, nhưng cậu không thể để An Cẩn Thâm mất mặt, phải giả làm một đứa bé ngoan hiểu chuyện khôn khéo.

Lúc An Cẩn Thâm đi, để lại điện thoại cho Diệp Mộ Sanh, một tiết trôi qua, nhận ra vị trí An Cẩn Thâm đột nhiên càng ngày càng xa phòng làm việc, Diệp Mộ Sanh tắt trò chơi, cau mày.

Chẳng lẽ nhân cách khác xuất hiện rồi?!

"Cô Quách, cháu đi vệ sinh." Vì không để cho bọn cô Quách lo lắng, Diệp Mộ Sanh trước khi đi cố ý chào hỏi.

Lúc này trong sân trường, Tiếu Tiếu nhìn xung quanh, đánh giá bốn phía, mặt mơ màng.

Gần mấy năm, nhân cách khác của An Cẩn Thâm chưa bao giờ xuất hiện vào ban ngày, nếu không An Cẩn Thâm cũng không chọn nghề này.

Vì vậy Tiếu Tiếu không biết trường này cũng bình thường.

"Đây là đâu? Anh ở đâu? Cái gì đây?" Tiếu Tiếu nhìn trong bộ sách trong tay An Cẩn Thâm, cắn môi, rất nghi ngờ.

Ngẩng đầu nhìn khắp nơi một lượt, ánh mắt chạm tới tên thư viện trường đại học này 'Tòa Uyên Bác", cùng với ba câu thơ cổ, còn có học sinh lúc lên xuống bậc thang, cười nháy mắt một cái. 

"Anh ở đâu? Không phải anh vẫn giận Tiếu Tiếu chứ, giận Tiếu Tiếu không để anh thoải mái sao?" Tiếu Tiếu vô tình đi tới con đường nhỏ, cau mày chu mỏ, cúi đầu suy tư nói.

Nước mắt từ từ dâng lên, lưng chừng hốc mắt, lúc nước mắt Tiếu Tiếu sắp rơi xuống, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi nó.

"Anh!" Ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Mộ Sanh, giọt nước mắt của Tiếu Tiếu rơi xuống từng giọt.

--------

quý mng lắm mới dậy beta vào 1h sáng, hiện giờ là 3h sáng. Mía edit đến c277 rồi cơ mà tớ bận beta không kịp

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện