“Ồn muốn chết!” Bị Diệp Mộ Sanh tách tay ra, trong mắt Nhậm Quý Uyên hiện lên âm u, trực tiếp trở tay bóp lấy cổ Diệp Mộ Sanh.
Cảm nhận được trên cổ truyền đến đau đớn, Diệp Mộ Sanh vẫy móng vuốt, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Nhậm Quý Uyên, yếu ớt kêu: “Chủ…… nhân……”
Lòng bàn tay chạm đến cái cổ mềm mại của Diệp Mộ Sanh, ánh mắt đối diện với đôi mắt màu xanh lam đầy nước kia, Nhậm Quý Uyên mím môi, âm u trong mắt chẳng những vẫn chưa tan đi, ngược lại còn hiện lên một tia hưng phấn.
“Chủ……” Diệp Mộ Sanh đột nhiên cảm giác được lực đạo trong tay Nhậm Quý Uyên tăng lên, nhấc cậu lên, thân thể rời khỏi mặt đất, lơ lửng trong không trung.
“Mi nói xem, nếu lát nữa hắn tỉnh lại thấy đôi tay này dính đầy máu đỏ sẽ là biểu cảm gì? Đáng tiếc…… Ta không nhìn thấy ha ha!” Nhậm Quý Uyên vươn một tay khác xoa đầu Diệp Mộ Sanh, trên mặt mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo sâu thẳm.
“Chủ nhân……” Diệp Mộ Sanh bắt lấy cánh tay Nhậm Quý Uyên, ngoài mặt tỏ vẻ thống khổ, trong lòng lại nói quả nhiên là bệnh tâm thần……
“Chết rồi là có thể an tĩnh.” Trên mặt Nhậm Quý Uyên không có bất luận hối hận gì, đôi mắt sâu thẳm nổi lên hưng phấn, lực đạo trong tay càng ngày càng mạnh, như thể thật sự muốn bóp chết Diệp Mộ Sanh!
Diệp Mộ Sanh đá đá trên không trung, thu móng vuốt lại, bắt đầu suy tư đối sách, Nhậm Quý Uyên chính là một nhân cách đã hắc hóa, giả bộ đáng thương căn bản vô dụng với Nhậm Quý Uyên, xem ra chỉ có chuồn là thượng sách.
“Chủ nhân…… Ta…… Đau quá……” Diệp Mộ Sanh một bên đáng thương kêu to, một bên chậm rãi vươn bộ móng sắc bén ẩn trong móng vuốt.
“Đau là đúng……” Dáng vẻ đáng thương của Diệp Mộ Sanh hiện lên trong mắt Nhậm Quý Uyên, nhưng Nhậm Quý Uyên còn chưa dứt lời, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, ngay sau đó điên cuồng trong mắt tiêu tán, lực đạo bóp cổ Diệp Mộ Sanh nhỏ dần.
Diệp Mộ Sanh thấy vậy, biết nhân cách chủ sắp tỉnh lại, thu hồi bộ móng, đáng thương vô cùng mà nhìn ánh mắt dần dần nhu hòa của boss phản diện.
Hóa ra giả bộ đáng thương vẫn hữu dụng, ít nhất là hữu dụng với nhân cách chủ An Cẩn Thâm……
Sau khi An Cẩn Thâm tỉnh lại, nhìn thấy một màn trước mắt, thở dài nhẹ nhõm một hơi. May là nó không giống Tiểu Hắc……
“Chủ nhân……” Diệp Mộ Sanh vẫn bị An Cẩn Thâm bóp cổ, dùng móng vuốt chạm vào An Cẩn Thâm gọi một tiếng.
“Xin lỗi.” An Cẩn Thâm vội vàng ôm Diệp Mộ Sanh vào trong ngực.
“Chủ nhân, ngươi xem ta không bị ngươi dọa sợ, cho nên giữ ta lại được không?” Diệp Mộ Sanh nói.
“Ta không có dọa mi.” An Cẩn Thâm đáp.
“Cơ mà vừa rồi……” Diệp Mộ Sanh còn chưa dứt lời, An Cẩn Thâm đã cắt ngang: “Mộ Mộ.”
Thấy tâm trạng An Cẩn Thâm hơi trầm xuống, lại nghe được xưng hô đã lâu chưa nghe, Diệp Mộ Sanh phe phẩy cái đuôi, giơ móng vuốt lên, ngẩng đầu nhỏ nói: “Có!”
“……” An Cẩn Thâm nhìn chằm chằm bàn tay hồng nhuận của Diệp Mộ Sanh, nuốt lời định nói xuống, yên lặng không lên tiếng.
Thấy An Cẩn Thâm không nói gì, Diệp Mộ Sanh mở miệng: “Chủ nhân, kỳ thật ngươi ban nãy và bây giờ cứ như hai người vậy. Nếu không phải giống nhau, mặc giống nhau, ta còn tưởng rằng vừa rồi không phải ngươi mà là người khác cơ, chủ nhân diễn rất giỏi!”
“Mộ Mộ……” An Cẩn Thâm há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.
Mộ Mộ là một con mèo, không biết đa nhân cách cũng rất bình thường. Nhưng hắn có nên nói cho Mộ Mộ biết hay không đây? “Dạ?” Diệp Mộ Sanh nghiêng đầu nhỏ, nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm.
“Ăn cháo chưa?” An Cẩn Thâm cuối cùng vẫn lựa chọn không giải thích với Diệp Mộ Sanh.
“…… Chưa.” Diệp Mộ Sanh híp đôi mắt lại, lắc đầu nói.
“Vậy mau đi ăn cháo đi.” An Cẩn Thâm ôm Diệp Mộ Sanh đi tới cái bàn.
“Chủ nhân có phải là diễn viên không? Vừa nãy cứ y như thật vậy.” Diệp Mộ Sanh quay lại đề tài.
“Không phải, ban sáng mi hẳn là nghe thấy chú Vương nói, là chú bảo vệ ở tiểu khu gọi ta là thầy ấy, ta là giáo viên đại học.” An Cẩn Thâm trả lời.
“Ồ, chủ nhân không làm diễn viên thật đáng tiếc, diễn cứ như thật, thiếu chút nữa hù ta chết.” Diệp Mộ Sanh tiếc nuối.