“Thật ra em có thể tự đi.” Sợ bị ngã, Diệp Mộ Sanh vươn tay vòng qua ôm lấy cổ Cố Mạch Hàn, mở miệng nói.
“Ừ, tôi biết, nhưng tôi thích bế em.” Cố Mạch Hàn cười cười, cưng chiều nói.
Diệp Mộ Sanh nhướng mày, thấy Cố Mạch Hàn thay bộ quần áo đơn giản sạch sẽ, liền hỏi: “Hàn Hàn, anh trở về à?”
Cố Mạch Hàn gật đầu, một bên đi đến phòng cho khách, một bên giải thích: “Quần áo ngày hôm qua không thể mặc nữa, nghĩ đến tối qua em mệt mỏi như vậy hẳn là dậy muộn, vì thế tôi chuẩn bị bữa sáng xong bèn về nhà. Nhưng không ngờ, Mộ Mộ dậy sớm như vậy.”
Thấy Cố Mạch Hàn bế mình đến phòng cho khách, Diệp Mộ Sanh dụi đầu trong ngực Cố Mạch Hàn nói: “Phòng em nhất định rất loạn nhỉ……”
Tối hôm qua bọn họ chơi quá mức rồi, làm căn phòng rất loạn, đặc biệt là trên giường che kín dấu vết hoan ái của hai người, vì thế đây hẳn là nguyên nhân Cố Mạch Hàn đưa mình vào phòng cho khách.
Cố Mạch Hàn rũ mắt, nhìn thấy trên mặt Diệp Mộ Sanh nổi lên đỏ ửng, không khỏi nhếch khóe môi, ôn nhu cười nói: “Buổi sáng thức dậy, tôi đã dọn dẹp phòng cho em, mấy cái trên khăn trải giường cũng bỏ vào máy giặt rồi."
“Anh chừng nào thì………” Diệp Mộ Sanh nghe vậy ngẩng đầu lên muốn hỏi Cố Mạch Hàn tỉnh lúc nào, nhưng lời còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Cố Mạch Hàn: “Hàn Hàn, tối hôm qua anh…… Không ngủ?”
Lúc này đã đi tới mép giường phòng cho khách, Cố Mạch Hàn xoay người ngồi vào trên giường trước, sau đó nhẹ nhàng đặt Diệp Mộ Sanh ở trên đùi mình, cánh tay đặt trên vai cậu nói: “Ừ…… Mộ Mộ, chúng ta không nói chuyện này nữa, tôi bôi thuốc cho em trước, sau đó đi ăn sáng. Ăn uống xong tôi sẽ dẫn em tới một chỗ, kể về quá khứ cho em nghe.”
“Quá khứ của anh? Hôm qua anh có nhắc tới em gái, chuyện về em gái anh à?” Diệp Mộ Sanh làm bộ không biết nói.
“Ừ, là về em gái tôi. Nào, Mộ Mộ chúng ta bôi thuốc trước, em quay người nằm ở trên người tôi đi.” Cố Mạch Hàn nói.
Nghĩ đến phía sau của mình, Diệp Mộ Sanh có chút lúng túng nói: “Không cần, Hàn Hàn ra ngoài đi, em có thể tự bôi.”
Thấy Diệp Mộ Sanh muốn tránh thoát khỏi ngực mình, Cố Mạch Hàn vội vàng kéo Diệp Mộ Sanh vào, sau đó quay người đặt Diệp Mộ Sanh trên giường, nhẹ nhàng đè ở dưới thân: “Đều bị tôi ăn sạch sẽ, Mộ Mộ, em còn thẹn thùng cái gì?”
Nhìn Cố Mạch Hàn mỉm cười, Diệp Mộ Sanh quay đầu nói: “Em không thẹn thùng.”
“Ừ, Mộ Mộ không thẹn thùng. Ngoan, chúng ta bôi thuốc trước, Mộ Mộ lật người đi.” Ánh mắt Cố Mạch Hàn mang ý cười nhìn lướt qua vành tai Diệp Mộ Sanh đỏ bừng, sau đó đứng lên.
“Không được dùng giọng điệu nói chuyện với trẻ con với em.” Tuy nói vậy, nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn ngoan ngoãn lật người.
“Được.” Cố Mạch Hàn vừa nói, vừa từ từ cởi quần Diệp Mộ Sanh ra.
Quần chậm rãi được rút ra, cặp mông mượt mà trắng nõn của Diệp Mộ Sanh tiến vào trong mắt Cố Mạch Hàn, khi đầu ngón tay chạm vào da thịt trơn mềm của Diệp Mộ Sanh, ánh mắt chạm đến cúc huyệt Diệp Mộ Sanh sưng đỏ, con ngươi Cố Mạch Hàn tối sầm vài phần, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Cảm giác được quần bị cởi ra, da thịt đã tiếp xúc với không khí lạnh lẽo một lúc lâu, vậy mà Cố Mạch Hàn vẫn chưa xuống tay bôi thuốc, Diệp Mộ Sanh nghi hoặc mà ngoảnh lại, liền nhìn thấy Cố Mạch Hàn ngây người nhìn phía sau của mình.
“Hàn Hàn……” Diệp Mộ Sanh mím môi, gọi một tiếng.
“Mộ Mộ em yên tâm, tối hôm qua tôi đã ăn no.” Cố Mạch Hàn hoàn hồn, lộ ra một nụ cười như gió xuân, ngay sau đó đem thuốc mỡ ở bên cạnh mở ra.
Thoa đều thuốc mỡ lên ngón trỏ, Cố Mạch Hàn đau lòng nói: “Mộ Mộ, em kiên nhẫn một chút, tôi bôi cho em đây.”



“Vâng……” Diệp Mộ Sanh nắm lấy khăn trải giường, nhắm hai mắt lại, cắn môi.
Cố Mạch Hàn nhìn lướt qua Diệp Mộ Sanh, sau đó cong lưng, từ từ chọc ngón trỏ bàn tay phải dính đầy thuốc mỡ vào cúc huyệt……

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện