Hai người cơm nước xong xuôi, trên bàn ăn vẫn còn dư đồ, Cố Mạch Hàn dọn dẹp bát đũa rồi vào phòng bếp rửa bát, còn Diệp Mộ Sanh dẫn A Cáp đi phơi nắng dưới sân.
Trêu A Cáp một lúc, Diệp Mộ Sanh khẽ liếc về phía hoa hải đường. Đứng yên một chỗ, từ xa nhìn chằm chằm hoa hải đường khoảng một phút, Diệp Mộ Sanh nhướng mày, lấy điện thoại từ túi quần.
Cậu dùng vân tay mở khóa, nhưng do tia nắng mặt trời nên màn hình hơi tối và không rõ nét. Diệp Mộ Sanh phải che ánh mặt trời, lúc này mới miễn cưỡng thấy rõ.
Kéo độ sáng đến mức tối đa, Diệp Mộ Sanh thấy Quỳnh Thỏ Miên Miên mới nhắn tin cách đây không lâu, Diệp Mộ Sanh bấm mở QQ.
Thì ra Quỳnh Thỏ Miên Miên nhắn là vì đoàn phim gần đây đã xin được ủy quyền tiểu thuyết đam mỹ cổ đại 《 một khúc hồng trần 》, vai thụ rất thích hợp Diệp Mộ Sanh, cho nên cô mới tìm Diệp Mộ Sanh.
Quỳnh Thỏ Miên Miên: Mỹ nhân! Gửi cưng kịch bản nè, không được cự tuyệt! Quỳnh Thỏ Miên Miên: Mỹ nhân xem kịch bản trước đi, tiểu thuyết này thật sự rất hay, chị đã theo dõi hơn nửa năm. Rời giường ăn cơm đã, bye.
Tô Mạc Già: Để em xem kịch bản.
Diệp Mộ Sanh download kịch bản Quỳnh Thỏ Miên Miên gửi, đóng QQ mở camera, đi đến chậu hoa hải đường để chụp ảnh.
Sau khi lướt xem những tấm vừa chụp, có một tấm cậu tương đối hài lòng, Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu, vẫy tay với A Cáp: “A Cáp, lại đây.”
A Cáp nghe được Diệp Mộ Sanh gọi, ngoan ngoãn chạy tới. Diệp Mộ Sanh bật camera trước, ngồi xổm xuống ôm A Cáp để chụp ảnh.
Cố Mạch Hàn rửa xong bát đứng ở bên cửa sổ, nhìn một người một chó dưới sân, ngũ quan tuấn nhã nhu hòa vài phần, khóe miệng giương lên, khẽ cười.
Cảm giác được trời ngày càng nắng, Cố Mạch Hàn ngước mắt nhìn Mặt Trời, hắn nhíu mày rồi xoay người đi xuống lầu.
Vừa bước chân ra khỏi nhà, liền cảm thấy được khí oi bức, Cố Mạch Hàn nhanh chóng đi về phía Diệp Mộ Sanh: “Chụp tôi nữa nhé? Mạc Mạc.”
Diệp Mộ Sanh nghe thấy tiếng, xoay người bấm màn hình, chụp Cố Mạch Hàn một bức rồi nói: “Được rồi!”
Cố Mạch Hàn cũng tham gia, hai người một chó lại chụp choẹt thêm mấy tấm, Cố Mạch Hàn nhìn mặt Diệp Mộ Sanh hơi đỏ, nói: “Trời càng ngày càng nắng, chúng ta về phòng trước đi, trong phòng có điều hòa.”
Diệp Mộ Sanh quả thực rất nóng, gật đầu, cúi đầu sờ đầu A Cáp nói: “A Cáp, đi thôi.”
Thấy A Cáp không để ý tới mình, mà chỉ ngoan ngoãn đi theo Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn bất lực, yên lặng đi theo.
Về phòng, Cố Mạch Hàn lại đi vào phòng bếp, còn Diệp Mộ Sanh rửa tay sạch sẽ xong ngồi ở trên sô pha, bắt đầu xem kịch bản 《 một khúc hồng trần 》.
“Nước chanh mật ong đá, cậu muốn uống không?” Cố Mạch Hàn đưa ly pha lê tới trước mặt Diệp Mộ Sanh.
“Cảm ơn.” Diệp Mộ Sanh cầm lấy ly pha lê.
“Không cần cảm ơn.” Cố Mạch Hàn cười, ngồi xuống bên cạnh Diệp Mộ Sanh: “Chờ bớt nắng, tôi dẫn cậu đi dạo quanh thành phố W nhé?”
Thấy Diệp Mộ Sanh nhìn chằm chằm mình không đáp, Cố Mạch Hàn lại nói: “Sao thế? Cậu đi rồi à hay là trời nắng quá không muốn đi?”
Diệp Mộ Sanh lắc đầu đáp: “Đều không phải, chỉ là tôi sợ làm phiền anh.”
Cố Mạch Hàn nghe xong bèn cười: “Không phiền đâu, dù sao bây giờ cũng là nghỉ hè, mỗi ngày tôi đều nhàn rỗi. Vừa lúc Mạc Mạc đến đây, có thể làm chút chuyện cũng vui.”
“Vậy được, cảm ơn Hàn Hàn.” Diệp Mộ Sanh uống một ngụm nước chanh mật ong, khẽ cười nói với Cố Mạch Hàn.