Cố Mạch Hàn mỉm cười nhìn Diệp Mộ Sanh, hắn đi đến bên cạnh Husky rồi khom lưng, vươn một tay trống ôn nhu xoa đầu Husky nói: "Husky tên là A Cáp.”
“Xin lỗi.” Nhìn vào tay Cố Mạch Hàn đang xoa Husky, Diệp Mộ Sanh mím môi nói.
“Không có gì.” Ngẩng đầu thấy Diệp Mộ Sanh vẫn đang nhìn Husky, trên khuôn mặt tinh xảo không lộ ra cảm xúc nào, nhưng trong mắt hoa đào lại lập loè chờ đợi.
Trong lòng Cố Mạch Hàn mềm nhũn, nhẹ nhàng cười: “À, cậu còn muốn sờ không?”
Tiếng cười ôn nhu quen thuộc làm Diệp Mộ Sanh thu hồi ánh mắt, đuôi lông mày hơi nhíu lại, ngữ khí có chút nghiêm túc: “Phiền anh nói lại lần nữa được không.”
“Làm sao vậy?” Mặc dù kinh ngạc và nghi hoặc trong mắt Diệp Mộ Sanh làm Cố Mạch Hàn có chút không thể hiểu được, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Giọng nói nam sinh này đều đều, nhưng âm sắc lại gợi cảm như hồ ly, trong veo đến tận xương tủy, nhưng lại có vẻ thoải mái tùy ý, sẽ không khiến người ta cảm thấy kiêu ngạo nữ tính.
Âm sắc nam sinh này thuộc về giọng mỹ nhân cao quý lãnh diễm, hơi giống với giọng Mạc Mạc…
“Quả nhiên rất giống.” Diệp Mộ Sanh nói một câu không đầu không đuôi làm các nữ sinh bên cạnh không hiểu, nhưng Cố Mạch Hàn lại hiểu ý của Diệp Mộ Sanh.
Cố Mạch Hàn kinh ngạc hạ mắt, nhìn thoáng qua bàn tay Diệp Mộ Sanh đặt ở hai bên người trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, trong mắt hắn hiện lên sáng tỏ, ôn nhu cười nói: “Cậu là Mạc Mạc phải không.”
Âm sắc giống nhau cũng chưa chắc, nhưng đến ngữ điệu và tay cũng giống thì không khỏi quá trùng hợp.
Huống chi hắn nhớ rõ mấy ngày trước Mộ Mộ mới đến thành phố W.
Chỉ là hắn không nghĩ tới phương thức gặp gỡ với Mộ Mộ lại như thế này…
“Hàn Hàn, anh đoạt lời kịch của tôi.” Diệp Mộ Sanh chuẩn bị tốt màn dạo đầu, đang định cố tình tạo ra vẻ mặt kinh ngạc nói tên trên mạng của Cố Mạch Hàn thì ai ngờ Cố Mạch Hàn giành trước một bước! “Vậy chúng ta cùng nói lại.” Nhìn chăm chú vào mái tóc ngắn xoăn, đuôi lông mày nhíu lại, ngữ điệu có chút u oán của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn đột nhiên sinh ra suy nghĩ muốn sờ đầu cậu.
“Không cần.” Diệp Mộ Sanh nói.
“Hai anh đẹp trai kia đang làm gì thế, diễn kịch sao?” Một nữ sinh chớp mắt, có chút lag.
“Không biết, tớ cũng lag quá, nhưng mà có gian tình thì tốt rồi! Hơn nữa giọng họ thật hay, giá trị nhan sắc lại cao!” Một nữ sinh khác cầm điện thoại, kích động nói.
Diệp Mộ Sanh quay đầu nhìn các nữ sinh đang bàn tán, cậu nói với Cố Mạch Hàn: “Chúng ta đổi địa điểm trò chuyện nhé.”
“Được.” Cố Mạch Hàn cũng nhìn lướt qua các nữ sinh, chuẩn bị tháo dây dắt chó cho A Cáp.
“Để tôi.” Diệp Mộ Sanh tranh thủ cơ hội, lướt qua Cố Mạch Hàn, tháo dây dắt chó, còn không quên sờ mặt A Cáp một cái.
Nhìn Diệp Mộ Sanh thỏa mãn mỉm cười, ánh mắt Cố Mạch Hàn càng thêm nhu hòa đang muốn mở miệng thì Diệp Mộ Sanh đã đứng lên, nắm chặt dây dắt chó nói: “Đi thôi.”
Theo kịp bước chân Diệp Mộ Sanh, vì không để không khí trở nên xấu hổ, Cố Mạch Hàn tìm đề tài tán gẫu: “Nhìn Mộ Mộ có vẻ rất thích A Cáp.”
Cúi đầu liếc nhìn A Cáp ngoan ngoãn, mở lớn mắt lè lưỡi, Diệp Mộ Sanh gật đầu: “Ừm, thích.”
“Có một người bạn của tôi muốn dắt A Cáp đi dạo, nhưng nó lại ngồi im không nhúc nhích, không chịu đi. A Cáp ngoan ngoãn để cậu sờ, cho cậu dắt, chứng tỏ nó cũng rất thích cậu.” Cố Mạch Hàn nói.
Trong lúc Cố Mạch Hàn nói thì Diệp Mộ Sanh cũng tự động não bổ hình ảnh. Nghĩ đến A Cáp ngồi dưới đất, vẻ mặt tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, khóe môi Diệp Mộ Sanh không khỏi giương lên, trong đôi mắt hoa đào nổi lên ý cười.