Editor: Mây aka Tiên Vân

26|12|2021

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 99.

Mặc dù có chút bất mãn với việc bốn năm Ân Âm không cùng Tô Mach trở về, nhưng bà cũng không có hiểu rõ bên trong. Mẹ Tô sẽ không vì vậy mà căm ghét Ân Âm, huống chi hai ngày trước bà gọi cho Tô Mạch nhưng là do Ân Âm tiếp.

Nghĩ đến nội dung trong cuộc gọi, mẹ Tô có chút xấu hổ.

Bà nhà nhạt lên tiếng, thái độ không tốt không xấu: "Trở về là tốt, vào nhà đi, cha con đang nấu cơm."

So với Ân Âm thì cảm tình của mẹ Tô dành cho Đô Đô rất nhiều, dù sao đây cũng là cháu trai duy nhất, Đô Đô cũng là một đứa trẻ ngoan.

Tô Mach và Ân Âm đi theo đằng sau mẹ Tô, xách theo vali và đồ tết.

Tô Mạch lại gần Ân Âm, cầm tay cô, có chút lo lắng nhỏ giọng nói: "A Âm, em đừng để tâm, mẹ anh bà ấy không phải có ý kiến với em."

Ân Âm ném cho hắn một ánh mắt trấn an: "Em biết, cho dù mẹ có ý kiến thì cũng là nên, thế nào thì em cũng đã bắt cóc đứa con trai họ vất vả nuôi lớn."

Nghe được hai chữ bắt cóc trên mặt Tô Mạch liền hiện lên tầng đỏ ửng.

"Về rồi sao, có đói bụng không, tranh thủ thời gian đến ăn cơm đi." So với mẹ Tô thì thái độ của cha Tô nhiệt tình hơn rất nhiều.

Một ba người trở về xác thực là bụng đói kêu vang, hơn nữa tài nấu nướng cha Tô rất tốt, ba người đều ngồi xuống ăn, trong bữa cơm mọi người nói nói cười cười, bầu khônng khí rất hài hòa.

Nhìn thấy tính cách của Ân Âm xem như không tệ, nụ cười trên mặt mẹ Tô cũng nhiều lên mấy phần.

Cơm nước xong xuôi Đô Đô ngồi ở ghế sô pha xem TV.

Ân Âm trước mặt cha mẹ Tô nói: "ba mẹ, con có việc muốn nói với hai người."

"Được."

Cha mẹ Tô dẫn Ân Âm tới thư phòng, Tô Mạch cũng muốn tới nhưng bị Ân Âm đuổi đi xem TV với con trai.

Vừa bước vào thư phòng Ân Âm liền hướng cha mẹ Tô cúi đầu thật sâu, nói: "ba mẹ, thật xin lỗi, còn có cảm ơn hai người."

"Con làm cái gì vậy, đang êm đẹp, nếu để Tiểu Mạch biết chút nữa nó lại nói ta khi dễ con." Mẹ Tô hơi bất ngờ, sau đó lúng túng nói.

Ân Âm ngẩng đầu: "Con cảm ơn ba mẹ đã đem Tô Mạch nuôi đến tốt như vậy, để cho con có được một người chồng tốt, con cũng có lỗi với hai người, mấy năm qua không thể làm một người vợ người mẹ, người con dâu có trách nhệm. Là lỗi của con."

Lời vừa nói ra, mẹ Tô đang bình tĩnh nước mắt cũng rơi xuống, đôi mắc đỏ hoe nghẹn ngào nói: "Con cũng biết là con sai rồi sao. Con có biết hay không Tiểu Mạch nhà ta mấy năm qua sống khổ sở thế nào? Có biết Đô Đô có bao nhiêu khổ."

"Tiểu Mạch từ nhỏ đã mẫn cảm, không có bao nhiêu cảm giác an toàn, nhìn nó tính cách ngoan ngoãn như vậy, nhưng lại hết lần này tới lần khác bướng bỉnh, nó chờ đợi con, nhưng con tới mười con trâu cũng không kéo trở lại được."

"Con đi làm việc để lại Tiểu Mạch chăm sóc Đô Đô, nó vẫn là một người đàn ông tốt, trông coi nhà cửa chờ con trở về, đợi ròng rã hết bốn năm, con có biết người mẹ như ta nghĩ tới cản tượng đó có bao nhiêu đau lòng không?"

"Tiểu Mạch là con trai ruột của mẹ, mẹ từ nhỏ không nỡ đánh nó, mắng nó, nhưng mấy năm nay nó chiu nhiều ủy khuất như vậy mẹ lại không có cách gì giúp nó."

"Mẹ không hối hận khi nói để nó ly hôn, thay vì để nó chời đợi trông vô vọng chi bằng sớm kết thúc."

"Còn có đứa nhỏ Đô Đô kia, một người mẹ lâu ngày không ở bên bên cạnh đứa nhỏ, con cảm thấy nó có thể tốt hay không? Mẹ là bà nội của nó cũng rất đau lòng."

Mẹ Tô khóc nức nở nhưng lại sợ Tô Mạch và Đô Đô ở bên ngoài nghe được, đành cố nén tiếng khóc.

Hết chương 99.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s  vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 100.

Nói thật lòng mẹ Tô đối với Ân Âm cungo có lời oán giận, bà không yêu cầu xa vời con dâu của mình tốt bao nhiêu, chỉ hy vọng con dâu để gia đình trong lòng, có thể ở bên cạnh con trai và cháu nội.

Cha Tô cũng khẽ thở dài một hơi, quay đầu đi chỗ khác.

Âm Âm nhìn bọn họ như vậy trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng cô biết cha mẹ Tô đều có tấm lòng yêu thương con trẻ.

"Con biết, hai người thật sự có oán trách con, mấy năm này là con không để ý tới cha con bọn họ. Hiện tại con đã nhận thức được sai lầm của mình, con yêu Tô Mạch và Đô Đô rất nhiều, sau này con sẽ đối tốt với bọn họ."

Nhận được lời cam đoan của Âm Âm, mẹ Tô dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt, tâm tình cũng bình tĩnh một chút, khẽ thở dài nói: "Hy vọng con thật sự có thể làm được."

"Ba mẹ, lần này con trở về chính là muốn sớm chào hỏi hai người. Năm sau con và Tô Mach sẽ công khai, con không thể để Tô Mạch trốn tránh trong bóng tối với con mãi, còn có Đô Đô, thằng bé cũng cần sống quang minh chính đại trước mọi người."

Ân Âm nói hết một loạt sự tình, lại nói việc hai người sẽ cử hành hôn lễ.

Ba người nói chuyện khoảng chừng một giờ mới ra khỏi thư phòng, trước khi đi mẹ Tô cầm tay Ân Âm, nói: "Ân Âm à, con nhất định phải đối xử tốt với Tô Mạch, nó không chịu được đả kích, còn có Đô Đô, nó cũng cần một gia đình hoàng chỉnh."

Ân Âm ôm lấy mẹ Tô, kiên định nói: "Mẹ, con sẽ làm được."

Tô Mạch đang chú ý tình hình trong thư phòng, đợi đến khi ba người đi ra hắn liền xem xét tình hình của Ân Âm, thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Tô tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: "Làm sao? Còn sợ chúng tôi đem vợ anh ăn mất à."

Tô Mạch "a" một tiếng, lập tức xấu hổ đỏ mặt nói: "Mẹ, con không có ý đó."

Bà khẽ hừ một tiếng, con trai do bà sinh ra tính tình như thế nào bà còn không biết sao.

Bất quá nhìn thấy Ân Âm và me tình cảm rõ ràng tốt hơn rất nhiều, tâm tình đang lo lắng của Tô Mạch cũng tốt lên trông thấy.

Năm nay cả nhà ba người Ân Âm sum vầy với cha mẹ Tô, bầu không khí vô cùng ấm áp.

-

So với của một nhà Ân Âm hạnh phúc ăn tết, bên này đạo diễn Hứa lại trôi qua không dễ dàng lắm.

"Hứa đạo, Lâm Nguyên nói lịch trình anh ấy xảy ra xô xát, anh ấy không có thời gian đến." Trợ lý vẻ mặt chua xót nó với đạo diễn Hứa.

"Hừ, cái gì mà không có thời gian, không phải là cảm thấy không có nổi liền không muốn tới mà." Đạo diễn Hứa trực tiếp nhìn ra được lý do của Lâm Nguyên, thế nhưng cũng không có cách nào đảm bảo.

"Hứa đạo, Hướng Chân Chân bên kia nói muốn tăng thêm thù lao." Một người khác chạy vào nói.

Đạo diễn Hứa xòe hai tay ra nói: "Cậu cảm thấy tôi có có thể lấy ra sao?"

Bên trong căn phòng chớp mắt trở nên yên tĩnh, trợ lý lập tức thăm dò nói: "Đạo diễn, nếu không chúng ta vẫn là đi......."

Anh ta còn chưa nói xong đã bị đạo diễn Hứa liếc một cái: "Ông đây thà livestream ăn cứt còn hơn là phải đi show với cái tên Dương Tài cả người như có mùi phân kia, thật kiến người ta buồn nôn."

Trợ lý nhíu mày: "Nhưng đạo diễn à, chương trình của chúng ta căn bản không có nhiều người chịu tham gia."

Đạo diễn Hứa thở dài thườn thượt, không khí bên trong căn phòng càng trở nên ảm đạm.

Muốn nói tới đài địa phương này, đài dâu tây tuyệt đối để người ta khắc sâu ấn tượng, không vì cái gì ngoài việc đài quá nghèo, kinh phí không đủ, tìm không được khách quý lớn, chương trình lại không nổi, cuối cùng càng ngày càng nghèo.

Thẳng đến một năm trước, đạo diễn Hứa người tốt nghiệp đại học Khoa Đạo Diễn tới đây.

Hết chương 100.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện