Editor: Mây aka Tiên Vân

12|12|2021

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 46.

"Vị tiên sinh này, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đi, chúng ta căn bản không quen biết nhau, anh không cần tỏ ra thân mật như vậy. Mặt khác, tôi chỉ là một học sinh cấp 3, chỉ muốn đi học cho giỏi, không muốn nói chuyện yêu đương hay kết hôn. Đối với việc bà nội tôi làm mối, cả nhà tôi cũng sẽ không đồng ý."

Hồng Minh giống như không nghe thấy lời Tưởng Du, hắn tiếp tục ôn nhu nói: "Tiểu Du, kỳ thật lúc trước anh từng gặp qua em, đối với em vừa nhìn thấy đã yêu. Mà chúng ta bây giờ cũng không phải đã quen biết sao, về sau chúng ta có thể gặp mặt nhiều hơn."

"Anh biết em là học sinh cấp 3, bất quá chúng ta có thể đính hôn trước, mà em cũng đã gần 18 tuổi, như vậy chúng ta liền có thể kết hôn."

Hồng Minh nói lời này đều là thật, trước kia tới thành phố S một lần tình cờ nhìn thấy Tưởng Du, đối với cô vừa thấy đã yêu, đương cái gọi là vừa thấy đã yêu chính là nhìn chúng sắc đẹp của cô.

Hắn đối với Tưởng Du nhớ mãi không quên, tốn sức ngày đêm cực khổ tra thông tin của cô.

Tra một cái liền thật không tin được, quê quán của Tưởng Du không chỉ ở thành phố D mà còn ở thôn bên cạnh thôn hắn, hiện tại ba mẹ cô còn là ông bà chủ, gia cảnh so với nhà hắn không biết giàu hơn bao nhiêu.

Đương nhiên hắn không biết được tập đoàn Thiên Du là của Tưởng Kiến Quốc và Ân Âm, nếu không sẽ càng thêm đỏ mắt.

Dù là như thế cũng không có trở ngại đến việc hắn để mắt tới Tưởng Du. Người này thế mà là một bạch phú mỹ, ai mà không thích.

Vậy nên liền nhờ người đi tới làm mai.

Thế nhưng hắn không nghĩ tới, bà nội Tưởng Du đồng ý, một nhà Tưởng Du lại từ chối.

Hắn thật vất vả coi trọng một bạch phú mỹ, làm sao cam tâm buông tha, thế là hắn tự mình đến thành phố S, còn đến trước cổng trường chặn Tưởng Du, vừa thấy liền chặn lại.

Nhìn mọi người xung quanh dùng ánh mắt mập mờ nhìn hắn cùng Tưởng Du, tâm tình hắm rất tốt.

So sánh với Hồng Minh tâm tình đầy tham vọng, bên này Tưởng Du tâm tình liền trầm xuống mà mắt trần còn nhìn thấy được, giọng điệu cô lạnh lùng cứng rắng nói: "Vị tiên sinh này, anh nghe không hiểu sao? Tôi không thích anh, cũng không muốn cùng anh đính hôn hay kết hôn, phiền anh tránh ra, tôi còn có việc."

"Tiểu Du, đừng đi." Nhìn thấy Tưởng Du nghiêng người muốn rời đi, Hồng Minh trực tiếp đưa tay muốn nắm lấy cánh tay của Tưởng Du.

Chỉ cần hôm nay hắn ở trường học cùng Tưởng Du dây dưa không rõ, ngày mai việc này nhất định truyền ra ngoài, có dư luận, Tưởng Du không muốn cùng hắn kết hôn cũng nhất định phải kết, cô vĩnh viễn phải cùng hắn buộc chung một chỗ.

Hồng Minh khóe môi cong lên một vòng, ngay khi tay hắn sắp bắt được tay Tưởng Du, một nắm đấm bỗng nhiên rơi trên mặt hắn.

Hắn không có phòng bị, thân thể lảo đảo, sau đó lại thêm một cái nắm đấm rơi trên người hắn.

"Cái quái gì vậy? Anh là ai? Điên rồi sao? Vì cái gì lại đánh tôi?" Người kia đánh hắn tới ác liệt, Hồng Minh bị đánh tới dậy không nổi.

Ân Âm có cho Tưởng Du đi học taekwondo, lúc đầu khi Hồng Minh muốn động thủ, cô đang định giáo huấn cho hắn một trận, không nghĩ tới từ sau lưng lại vọt lên một người không nói lời gì, trực tiếp đánh Hồng Minh.

Anh ta đánh một cách hung ác, không có lưu tình, lúc đầu Hồng Minh còn có thể kêu gào, hiện tại đã trực tiếp kêu đau cầu xin tha.

Mắt thấy có thể đem Hồng Minh đánh cho tàm phế, Tưởng Du vội vàng ngăn cản: "Đừng đánh nữa."

Cô cũng không phải lo lắng cho Hồng Minh bị thương, chỉ là không muốn gây ra phiền toái.

Nghe Tưởng Du nói, người kia khó khăn dừng nắm đấm, lập tức thu tay lại.

"Còn không mau cút đi." Thiếu niên hung dữ xông lên chỗ Hồng Minh.

Hồng Minh mặc kệ đau đớn trên người, vội vàng rời đi.

"Bạn học, cảm ơn cậu. Cậu là?" Nhìn bóng lưng, Tưởng Du không biết thiếu niên này là ai. Mặc dù cô cũng không cần người khác giúp đỡ, bất quá cậu bạn này lại giúp cô, cô cũng rất cảm kích.

Hết chương 46.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s  vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 47.

Thiếu niên chậm rãi quay người lại  Tưởng Du rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của hắn.

Người thiếu niên khá cao, Tưởng Du chỉ cao khoảng 1m67, người này lại cao hơn cô một cái đầu, ước chừng hơn 1m8.

Dáng người hắn cao, lại có chút gầy, nhưng lúc nảy khi hắn đánh người, Tưởng Du có thể nhìn thấy rõ ràng cơ bắp trên người hắn.

Khuôn mặc hắn góc cạnh rõ ràng, nét mặt trông sắc như dao, hai hàng lông mày nhìn có chút hung dữ, trên má phải còn có một vết sẹo dài, lại khiến hắn hung dữ thêm mấy phần.

Nhưng mà lúc này, thiếu niên hung tợn ánh mắt nhìn về phía Tưởng Du có chút né tránh, gương mặt hiện lên một tầng ửng đỏ, có vẻ hơi luống cuống.

Tưởng Du nhìn hắn, không biết vì sao tâm tình vừa bị Hồng Minh phá hư bất giác vui vẻ trở lại.

Cô không biết người con trai trước mặt mình, nhưng lại cảm thấy hắn có chút đáng yêu.

"Hôm nay cảm ơn anh giúp tôi." Tưởng Du hướng hắn cười cảm ơn.

"Không......không có gì." Lục Cao gãi gãi đầu mình, lắp bắp nói.

"Anh tên là gì?"

Lục Cao vui mừng khôn xiết, nói: "Tên tôi là Lục Cao."

"Lục Cao, xin chào, tôi là Tưởng Du."

Tôi biết, tôi biết cậu tên Tưởng Du. Lục Cao nói thầm trong lòng, bất quá đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tên mình dễ nghe như vậy, hắn nhịn không được muốn Tưởng Du lại gọi thêm mấy lần.

"Đúng rồi, người vừa rồi là ai vậy?" Lục Cao hỏi.

Sau khi xem xong màn biểu diễn của Tưởng Du, hắn cũng không quan tâm đến người khác, rời khỏi khán phòng, chuẩn bị đi làm việc. Không nghĩ tới ở cổng trường lần nữa nhìn thấy Tưởng Du, còn có người đàn ông có ý đồ lôi kéo cô.

Lục Cao liếc mắt liền nhìn ra tên đó không phải là người tốt, mà Tưởng Du cũng không biết hắn, cảm thấy hắn rất phiền.

Lục Cao coi hắn là người quấy rối Tưởng Du, trực tiếp nắm chặt nắm đấm xông lên đánh.

Lục Cao vừa hỏi câu này, Tưởng Du cũng không biết sao liền đem sự tình của Hồng Minh nói cho hắn biết, nói xong chính cô cũng có chút ngạc nhiên, cô bình thường sẽ không cùng người khác nói những việc này nha.

Tưởng Du cảm thấy mình hôm nay có chút kỳ quái.

Lục Cao không nhìn thấy sự khác thường của cô, nghe Tưởng Du nói xong, siết chặt quả đấm, tức giận bất bình nói: "Con chó đó, xem ra vừa nảy tôi còn đánh rất nhẹ, sớm biết lại đánh nhiều thêm mấy cái."

Lục Cao thầm suy nghĩ, đợi chút nữa liền đi điều tra cái con chó đó có lai lịch thế nào, lại đánh thêm mấy cái, đem hắn đánh cho sợ, sau này không dám tìm đến Tưởng Du gây phiền phức nữa.

Mà sau đó, Lục Cao đã thực sự làm như vậy.

Lục Cao người này vừa chính vừa tà, cũng quen biết không ít lưu manh, dạy ai đó một bài học đối với hắn cũng không thành vấn đề.

Bất quá lời này Lục Cao không có ý định nói cho Tưởng Du biết.

Đương nhiên đây là chuyện sau này.

"Tiểu Du."

Lục Cao còn nghĩ muốn nói chuyện với Tưởng Du nhiều thêm mấy câu, chợt nghe có tiếng người gọi cô.

Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một người phụ nữ mặc váy dài, dung mạo xinh đẹp, người phụ nữ này với Tưởng Du có khuôn mặt giống nhau năm sáu phần.

Lục Cao nhớ được người này, chính là mẹ của Tưởng Du.

Lục Cao đi cùng Tưởng Du tới chỗ Ân Âm, không biết tại sao trong lòng có một loại chột dạ bị bắt quả tang.

Nhất là Tưởng Du, ngẫm lại đều cảm thấy có chút là lạ, cũng không biết bản thân vì sao lại nghĩ như vậy.

"Mẹ." Tưởng Du gọi chào hỏi, sau đó khoác lên cánh tay của Ân Âm, "Sao mẹ lại tới đây?"

Ân Âm vỗ vỗ tay của cô: "Thấy con lâu như vậy còn chưa tới, mẹ có chút lo lắng, liền đi ra tìm con, vị này là......"

Ánh mắt Ân Âm rơi trên người Lục Cao, cẩn thận dò xét.

Tưởng Du lập tức giới thiệu Lục Cao cho Ân Âm, bao gồm cả chuyện Hồng Minh vừa rồi.

Nghe được Hồng Minh dám đến trường học chặn Tiểu Du nhà mình, mặt Ân Âm liền lạnh xuống, đối với Tưởng Du nói: "Con đừng lo lắng, chuyện này giao cho mẹ xử lý."

Hết chương 47.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện