Anh tin rằng mình sẽ có thể đợi được đến ngày Mộc Mộc gọi anh là cha. Cố Thế An nhìn đứa con trai trong lòng, áp trán của mình lên trán con trai, nói: — "Con trai, cha là cha, là cha".

Cố Gia Mộc đang cầm quả cầu thủy tinh chơi lại bị anh chặn lại, ánh sáng của quả cầu thủy tinh cũng vì vậy mà biến mất. Cậu bé hoảng hốt và tát một phát vào gương mặt đẹp trai của anh. Mặc dù âm thanh rất nhỏ, cậu bé cũng không phải cố ý và cũng không có dùng lực, nhưng đánh chính là đánh. Cố Thế An bị đánh ngay lập tức sững sờ, giống như có một mũi tên lao thẳng đến và đâm vào ngực anh. Ân Âm nhìn bộ dáng này của chồng thì không nhịn được bật cười.

Anh bất lực nhìn đứa con trai trong lòng, lại nhìn vợ đang vui sướng khi người gặp họa, anh bày ra vẻ mặt ủy khuất giống như con cún lớn bị hãm hại, nhìn rất đáng thương. Cố Thế An nhìn vợ vẫn đang cười như trước, đôi mắt đen lát nheo lại dần thâm thúy, rồi anh ôm eo Ân Em nói: — "Cười nữa đi, nếu bây giờ em cứ cười thì buổi tối anh sẽ làm cho em khóc".

Ân Âm trợn tròn mắt nhìn anh, tiếng cười đột nhiên dừng lại, cô dùng ánh mắt "Anh giống như cầm thú" không thể tin nhìn Cố Thế An. Cô biết anh nói được thì nhất định sẽ làm được. Nhìn bộ dạng sợ hãi của vợ thì tâm trạng của Cố Thế An bỗng nhiên tốt lên.

Ân Âm vội vàng chuyển đề tài: — "Đúng rồi, em dự định mua một cây đàn dương cầm".

Mặc dù cô có thể chơi đàn dương cầm nhưng cô chỉ coi đây là một sở thích và không dành nhiều thời gian cho nó sau giờ làm việc nên càng không mua đàn. Hiện tại Mộc Mộc nhà cô thích chơi đàn dương cầm thì người làm cha mẹ như bọn họ đương nhiên phải thỏa mãn con cái.

Cố Thế An gật đầu: — "Chắc là nhà ta sẽ có đủ tiền mua được một cây".

Tài chính trong nhà vẫn luôn do Ân Âm quản lý, ngay cả thẻ lương của Cố Thế An cũng dùng thẻ của Ân Âm, mỗi tháng anh đều dùng tiền tiêu vặt mà Ân Âm cho. Thói quen này bắt đầu từ lúc Cố Thế An làm công việc đầu tiên. Thứ nhất là Cố Thế An kiên trì cho rằng một người chồng tốt là người có thể giao quyền tài chính cho vợ. Thứ hai là Ân Âm cũng quản lý tiền bạc tốt hơn nên anh yên tâm khi giao nó cho vợ. Sở dĩ bây giờ anh nói vậy là vì lúc trước bọn họ đã dùng số tiền lớn mua biệt thự và Ân Âm đã mua một số quỹ quản lý tài chính nên tạm thời không có cách nào rút tiền ra. Cố Thế An cũng không để ý nhiều đến số tiền còn lại trong nhà là bao nhiêu, anh chỉ biết một con số đại khái, mà Ân Âm cũng thuận miệng nói cho anh biết.

"Đủ chứ, chúng ta không cần mua loại tốt nhất, chỉ cần mua loại trung bình là được. Nhà có đàn dương cầm em ở nhà cũng có thể chơi với Mộc Mộc". — Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh cùng con trai chơi đàn dương cầm thì trong lòng Ân Âm đã phấn khích. Cô cảm thấy cô đã nghĩ ra chiếc chiều khóa mở ra cánh cửa trong thế giới của Mộc Mộc, đó chính là âm nhạc.

Hai người thương lượng một hồi, rồi quyết định sẽ đến cửa hàng dương cầm sau khi rời khỏi bệnh viện. Hai người vào bệnh viện và dẫn Cố Gia Mộc đến phòng làm việc của bác sĩ Lâm, đây là thời gian đã hẹn trước. Ngay khi cả gia đình ba người đi vào phòng khám của bác sĩ Lâm thì Vân Mạn Mạn bước ra, ánh mắt của cô ta dừng lại trên tấm biển "Khoa Tâm Thần và Tâm Lý" ở cửa rồi lâm vào trầm tư.

Tại sao họ lại đến gặp loại bác sĩ này? Đây là nơi để điều trị cho người bị bệnh tâm thần hoặc tâm lý mà. Chẳng lẽ có người trong số họ bị bệnh ư? Khả năng chắc chắc không phải là Cố Thế An, như vậy thì có thể là một trong hai người là Ân Ân hoặc là thằng nhóc kia.

Vừa nghĩ đến khả năng này thì cả người Vân Mạn Mạn đều phấn khích không thôi, bất luận là Ân Âm hay con của cô ta bị bệnh tâm thần hoặc tâm lý thì đó đều là bệnh, điều đó chứng mình là bọn họ không hoàn hảo, cũng có nghĩa là cô ta có thể thừa dịp chen vào.

end 341.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện