Ân Âm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, cố gắng làm cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại, nhưng lại nhịn không được mà nghẹn ngào: - "Mộc Mộc, con gọi mẹ, mẹ thật sự rất vui, rất hạnh phúc".
Mỗi ngày Ân Âm đều dựa theo lời bác sĩ Lâm nói mà trị liệu phục hồi chức năng cho Cố Gia Mộc, thỉnh thoảng cũng sẽ hướng dẫn cậu bé nói chuyện, gọi ba mẹ, bà nội.
Nhưng con trai chưa từng nói dù chỉ một lần.
Ân Âm có mất mát, nhưng loại mất mát này cũng không kéo dài được bao lâu, cô biết đây là một quá trình dài đằng đẵng, cô không thể gấp gáp, điều cô phải làm chính là kiên trì và chờ đợi.
Vốn tưởng phải cần rất lâu, thậm chí có thể cả đời cô cũng không bao giờ nghe được tiếng "Mẹ", nhưng nào ngờ hôm nay cô lại được nghe thấy.
Có lẽ là những gì ngày xưa bọn họ nói với Mộc Mộc, chắc hẳn phần lớn thằng bé đều nghe hiểu.
Trên thực tế, thằng bé có thể đã đặt bọn họ, đặt người mẹ này trong trái tim của mình.
Ngoài ra, nhóc con thật rất thích âm nhạc.
Thật ra bây giờ cẩn thận nhớ lại, Cố Gia Mộc rất thích tiếng đàn dương cầm, cái gì cũng có thể lần ra dấu vết.
Cậu bé sẽ bật TV vào một thời điểm nào đó cố định, cô còn tưởng rằng con trai đang xem phim hoạt hình, nhưng mà không phải, cậu bé không xem phim hoạt hình, mà là nghe đoạn quảng cáo có tiếng đàn dương cầm sau khi phim hoạt hình kết thúc.
Thêm nữa là nhóc con cũng rất thích hộp âm nhạc, bởi vì hộp âm nhạc phát ra âm thanh của đàn dương cầm.
Và ngày hôm nay, cậu bé đưa cô vào đây, ngồi ở phía trước của cây đàn dương cầm, sau khi nghe qua bài hát, rồi bắt đầu chơi.
Mặc dù con trai của cô có chút không giống với người bình thường, nhưng cậu bé vẫn có thể là một tồn tại chói lọi.
Cậu cũng có thể phát ra ánh sáng của riêng mình giống như ngôi sao trong đêm tối.
Thấy Ân Âm không trả lời, có lẽ Cố Gia Mộc đã hơi sốt ruột, tay ngắn nắm lấy ngón tay Ân Âm, lần thứ hai mềm mại nói: "Mẹ, muốn".
Ân Âm bị ngón tay út của con trai nắm đến ngứa ngáy, cô vội vàng gật đầu: "Được, muốn".
Cố Gia Mộc nghe hiểu, đôi mắt vốn xinh đẹp hơi trợn tròn một chút, tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
Ân Âm bảo Cố Gia Mộc ở chỗ này tiếp tục chơi đàn dương cầm, còn cô và Nguyên Tầm sang một bên nói chuyện.
Ân Âm nói ra chuyện Cố Gia Mộc mắc chứng tự kỷ cho anh ta biết, nếu Nguyên Tầm có thể tiếp nhận Mộc Mộc, đương nhiên cô rất là vui mừng, nếu như không muốn cũng không sao, cô cũng từng chơi đàn dương cầm, cô có thể dạy Mộc Mộc.
Sau khi Nguyên Tầm nghe chuyện Cố Gia Mộc mắc chứng tự kỷ thì hơi kinh ngạc, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn ôn hòa như trước, anh ta rất giỏi quan sát người khác, đã sớm nhận ra sự khác biệt của cậu bé.
Nhưng mà như vậy thì sao? "... Cố phu nhân, tôi nói dạy Mộc Mộc không phải là nói đùa, cậu bé rất có năng khiếu về âm nhạc, cậu bé chính là một thiên tài, tôi tin tưởng 100% cậu bé sẽ tìm được con đường của riêng mình trong âm nhạc. Có lẽ cũng chính vì tự kỷ nên cậu bé có thể tập trung nhiều hơn vào âm nhạc. Cậu bé sẽ là một ngôi sao mới trong thế giới âm nhạc..."
Nguyên Tầm khen ngợi tài năng âm nhạc của Cố Gia Mộc, không hề chịu ảnh hưởng của việc Cố Gia Mộc bị tự kỷ, thậm chí còn cảm thấy chính là vì tự kỷ mà cậu bé có tài năng âm nhạc hơn những người khác.
Sự thật chứng minh, một số trẻ tự kỷ có chỉ số IQ cao, ở một số phương diện lại rất tài năng, nếu được bồi dưỡng tốt thì bọn họ có thể đạt được thành tựu rất cao ở phương diện đó.
Sợ Ân Âm không đồng cho Cố Gia Mộc ở lại bên cạnh mình, Nguyên Tầm tiếp tục nói: "Chỉ cần Mộc Mộc thật sự có tài, tôi sẽ giới thiệu cậu bé cho thầy của tôi".
end 336.
Mỗi ngày Ân Âm đều dựa theo lời bác sĩ Lâm nói mà trị liệu phục hồi chức năng cho Cố Gia Mộc, thỉnh thoảng cũng sẽ hướng dẫn cậu bé nói chuyện, gọi ba mẹ, bà nội.
Nhưng con trai chưa từng nói dù chỉ một lần.
Ân Âm có mất mát, nhưng loại mất mát này cũng không kéo dài được bao lâu, cô biết đây là một quá trình dài đằng đẵng, cô không thể gấp gáp, điều cô phải làm chính là kiên trì và chờ đợi.
Vốn tưởng phải cần rất lâu, thậm chí có thể cả đời cô cũng không bao giờ nghe được tiếng "Mẹ", nhưng nào ngờ hôm nay cô lại được nghe thấy.
Có lẽ là những gì ngày xưa bọn họ nói với Mộc Mộc, chắc hẳn phần lớn thằng bé đều nghe hiểu.
Trên thực tế, thằng bé có thể đã đặt bọn họ, đặt người mẹ này trong trái tim của mình.
Ngoài ra, nhóc con thật rất thích âm nhạc.
Thật ra bây giờ cẩn thận nhớ lại, Cố Gia Mộc rất thích tiếng đàn dương cầm, cái gì cũng có thể lần ra dấu vết.
Cậu bé sẽ bật TV vào một thời điểm nào đó cố định, cô còn tưởng rằng con trai đang xem phim hoạt hình, nhưng mà không phải, cậu bé không xem phim hoạt hình, mà là nghe đoạn quảng cáo có tiếng đàn dương cầm sau khi phim hoạt hình kết thúc.
Thêm nữa là nhóc con cũng rất thích hộp âm nhạc, bởi vì hộp âm nhạc phát ra âm thanh của đàn dương cầm.
Và ngày hôm nay, cậu bé đưa cô vào đây, ngồi ở phía trước của cây đàn dương cầm, sau khi nghe qua bài hát, rồi bắt đầu chơi.
Mặc dù con trai của cô có chút không giống với người bình thường, nhưng cậu bé vẫn có thể là một tồn tại chói lọi.
Cậu cũng có thể phát ra ánh sáng của riêng mình giống như ngôi sao trong đêm tối.
Thấy Ân Âm không trả lời, có lẽ Cố Gia Mộc đã hơi sốt ruột, tay ngắn nắm lấy ngón tay Ân Âm, lần thứ hai mềm mại nói: "Mẹ, muốn".
Ân Âm bị ngón tay út của con trai nắm đến ngứa ngáy, cô vội vàng gật đầu: "Được, muốn".
Cố Gia Mộc nghe hiểu, đôi mắt vốn xinh đẹp hơi trợn tròn một chút, tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
Ân Âm bảo Cố Gia Mộc ở chỗ này tiếp tục chơi đàn dương cầm, còn cô và Nguyên Tầm sang một bên nói chuyện.
Ân Âm nói ra chuyện Cố Gia Mộc mắc chứng tự kỷ cho anh ta biết, nếu Nguyên Tầm có thể tiếp nhận Mộc Mộc, đương nhiên cô rất là vui mừng, nếu như không muốn cũng không sao, cô cũng từng chơi đàn dương cầm, cô có thể dạy Mộc Mộc.
Sau khi Nguyên Tầm nghe chuyện Cố Gia Mộc mắc chứng tự kỷ thì hơi kinh ngạc, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn ôn hòa như trước, anh ta rất giỏi quan sát người khác, đã sớm nhận ra sự khác biệt của cậu bé.
Nhưng mà như vậy thì sao? "... Cố phu nhân, tôi nói dạy Mộc Mộc không phải là nói đùa, cậu bé rất có năng khiếu về âm nhạc, cậu bé chính là một thiên tài, tôi tin tưởng 100% cậu bé sẽ tìm được con đường của riêng mình trong âm nhạc. Có lẽ cũng chính vì tự kỷ nên cậu bé có thể tập trung nhiều hơn vào âm nhạc. Cậu bé sẽ là một ngôi sao mới trong thế giới âm nhạc..."
Nguyên Tầm khen ngợi tài năng âm nhạc của Cố Gia Mộc, không hề chịu ảnh hưởng của việc Cố Gia Mộc bị tự kỷ, thậm chí còn cảm thấy chính là vì tự kỷ mà cậu bé có tài năng âm nhạc hơn những người khác.
Sự thật chứng minh, một số trẻ tự kỷ có chỉ số IQ cao, ở một số phương diện lại rất tài năng, nếu được bồi dưỡng tốt thì bọn họ có thể đạt được thành tựu rất cao ở phương diện đó.
Sợ Ân Âm không đồng cho Cố Gia Mộc ở lại bên cạnh mình, Nguyên Tầm tiếp tục nói: "Chỉ cần Mộc Mộc thật sự có tài, tôi sẽ giới thiệu cậu bé cho thầy của tôi".
end 336.
Danh sách chương