Con dâu nói Mộc Mộc mắc chứng tự kỷ phải ở lại Đế Đô trị liệu, đương nhiên sẽ không thể trở về quê.

Nhưng mà bà lo lắng cho Mộc Mộc.

Lúc trước Cố Thế An và Ân Âm làm việc rất liều mạng, ngay cả Mộc Mộc cũng đưa tới nhà cho bà nuôi nấng, chính là vì muốn nhanh chóng mua được nhà ở Đế Đô, rồi đón bà nội Cố và Mộc Mộc.

Bọn họ đã mua căn biệt thự này không lâu, trước đó đã có kế hoạch đón bà nội Cố và Cố Gia Mộc, chỉ là không ngờ tới bây giờ lại xảy ra chuyện Cố Gia Mộc tự kỷ.

Kiếp trước Cố Thế An và Ân Âm cũng có ý định như vậy, nhưng sau đó bị vướng phải một số việc lại kéo dài một năm, mà không ngờ tới chính sự cố năm nay đã khiến cho bọn họ cách xa con trai mình mãi mãi, sau đó một gia đình hoàn hảo cứ như vậy mà tan vỡ.

"Mẹ, lúc trước con và Thế An đã tính rước mẹ và Mộc Mộc cùng nhau tới Đế Đô. Qua vài ngày nữa con sẽ để Thế An tới đón mẹ, Mộc Mộc cũng không thể không có bà nội được".

Cuối cùng Ân Âm lại trấn an bà nội Cố rồi mới cúp máy.

Ân Âm quay đầu lại đã nhìn thấy Cố Thế An ngồi trên sofa, vẻ mặt nghiêm túc gõ bàn phím máy tính xách tay.

"Mộc Mộc thế nào rồi anh?" — Ân Âm hỏi.

"Đi ngủ rồi". — Cố Thế An đáp, rồi cầm lấy bút chì ghi chú cái gì đó.

Ân Âm ngước mắt nhìn, chỉ thấy trên vô số cửa sổ trang web đang mở ra đều là tư liệu về chứng tự kỷ.

Ân Âm nhìn vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của Cố Thế An, trong lòng nổi lên từng gợn sóng: — "Đừng làm nữa, anh vội vàng trở về như vậy hẳn là rất mệt". — Cố Thế An là tổng giám đốc công ty nên rất bận rộn, thỉnh thoảng còn phải đi công tác.

Trong khoảng thời gian này anh đang đi công tác ở Mỹ, nhất định là do nhận được điện thoại của bà nội Cố nên mới vội vàng trở về.

"Không sao đâu, anh chỉ xem thêm một chút thôi".

"Cố, Thế, An". — Ân Âm gằn từng chữ nói.

Tay Cố Thế An dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy Ân Âm giận dữ, rốt cuộc vẫn khép quyển sổ lại rồi ôm bả vai cô: — "Được rồi, vậy em cũng đi ngủ với anh".

"Ừm".

Hai người cùng nhau trở về phòng ngủ, bởi vì lo lắng cho Cố Gia Mộc nên Cố Thế An đặc biệt dời chiếc giường nhỏ của cậu bé đến phòng bọn họ.

Lúc sắp xếp biệt thự, bọn họ còn dụng tâm trang trí phòng cho bà nội Cố và Cố Gia Mộc, giường nhỏ của Cố Gia Mộc cũng được thiết kế trước.

Ân Âm đứng ở bên giường nhỏ nhìn con trai đang ngủ say, ánh mắt cô dịu dàng, thật lâu sau mới dời đi.

Trên giường, Cố Thế An ôm Ân Âm, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng nói: — "Ngủ đi nào".

Hôm nay tâm trạng của Ân Âm dao động quá nhiều, lúc này cô rúc vào lồng ngực rộng lớn quen thuộc, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Cố Thế An ôm lấy vợ trong lòng, thân thể anh rất mệt mỏi, nhưng bây giờ lại không thể ngủ được, anh nhìn vợ, lại nhìn về phía chiếc gường nhỏ cách đó không xa.

Thật lâu sau, trên đôi mắt phiếm hồng mang theo sự mệt mỏi và một chút tơ máu.

Cố Thế An không phải người vô tri, amh biết tự kỷ là cái gì, nhưng chính vì biết rõ ràng nên anh mới đau lòng.

Cố Gia Mộc là kết tinh tình yêu của anh và Ân Âm.

Anh là một người cha vô dụng, anh không thể cho thằng bé một cơ thể khỏe mạnh.

Cố Thế An đau đớn nhắm mắt lại, lập tức hôn lên tóc của vợ ở bên cạnh, khẽ nói trong lòng: "Anh sẽ không bỏ rơi Mộc Mộc, anh sẽ luôn ở bên cạnh hai người".

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã dần tối.

Cố Thế An chỉ ngủ một lúc rồi đứng dậy, lúc này anh đang ngồi trước máy tính trong phòng khách xử lý chuyện của công ty.

Đột nhiên anh nghe thấy âm thanh, vội vàng đi về phía phòng ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện