Suy cho cùng, đại đa số nguyên nhân mà Triệu Quảng ngoại tình đều bởi vì Triệu Trạch Minh là một đứa trẻ tự kỷ.

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Bây giờ con không muốn nói chuyện với mẹ". — Trong mắt Lý Tiêu Tiêu tràn đầy vẻ đau lòng, cô ôm con trai bước nhanh rời đi.

Một màn này, toàn bộ đều bị Ân Âm và Cố Thế An nhìn thấy.

Ân Âm nhíu mày, lập tức đưa mắt nhìn Cố Thế An ở bên cạnh.

Cố Thế An cảm nhận được ánh mắt của Ân Âm thì chớp đôi mắt đen nhìn gần giống như đôi mắt của Cố Gia Mộc, anh hỏi: — "Làm sao vậy?"

Ân Âm không nói lời nào, chỉ nhìn anh.

Cố Thế An nhớ tới cảnh tượng vừa nhìn thấy lại so sánh với mình, lập tức mở to hai mắt, nói: — "Vợ, không lẽ em nghĩ sau này anh sẽ ngoại tình chứ?"

Ân Âm vẫn trầm mặc.

Cố Thế An có chút dở khóc dở cười, vội vàng ôm Ân Âm vào lòng: — "Bà xã à, trời đất chứng giám anh một lòng trung thành với em, cả đời này sẽ không phản bội em. Chúng ta ở bên nhau nhiều năm, tình cảm còn sâu đậm như vậy, anh yêu em rất nhiều, em lại tốt như thế, sao anh có thể yêu người phụ nữ khác".

Cố Thế An là một người cực kỳ thông minh, đã lập tức hiểu ra mấu chốt của vấn đề, anh ôm chặt Cố Gia Mộc ở trong lòng, hôn lên má cậu bé vài cái: — "Mộc Mộc là kết tinh tình yêu của chúng ta, mặc kệ nó khỏe mạnh hay là mắc chứng tự kỷ, nó vĩnh viễn là con trai anh, cho dù nó không khỏi bệnh được, cả đời anh cũng sẽ nuôi nó. Vợ ơi, em phải tin anh".

Ân Âm mím chặt môi, rũ mắt nói: — "Không phải em không tin anh, em chỉ không tin lòng người". — Lòng người chính là thứ dễ thay đổi.

Cố Thế An vừa nghe Ân Âm nói như vậy thì lo lắng, lập tức ghé vào bên tai cô nói: — "Anh có thể đảm bảo, anh tuyệt đối sẽ không ngoại tình, nếu sau này em phát hiện anh nhìn người phụ nữ khác, em cứ cầm cái kéo rồi cắt đi cái chân thứ ba của anh..."

Anh làm động tác kéo cắt.

Ân Âm lập tức trợn to hai mắt nhìn anh, Cố Thế An à, anh đối xử với bản thân cũng tàn nhẫn quá đi, đúng là không thể nhìn ra con người thật của anh dưới dáng vẻ dịu dàng ấm áp này là như vậy.

Thật ra thì Ân Âm rất tin tưởng Cố Thế An.

Hai người quen nhau từ lúc còn học trung học cơ sở, năm lớp 7 Ân Âm chuyển đến trường Cố Thế An, lúc ấy anh là học bá yêu thích học tập của trường, anh đã yêu Ân Âm ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó lại triển khai kế hoạch theo đuổi dài dằng dặc, từ cấp hai, cấp ba, đại học rồi đi đến kết hôn, cũng đã mười lăm năm.

Ân Âm vừa chuyển vào trường cấp hai của Cố Thế An, cũng bởi vì sự xinh đẹp và thành tích học tập xuất sắc mà trở thành hoa khôi của trường.

Ân Âm nhận biết tương đối chậm, hơn nữa ban đầu cô cũng chỉ quan tâm chuyện học hành, nên không biết Cố Thế An thích và theo đuổi mình.

Mãi đến cấp ba, Ân Âm mới tỉnh ngộ vì nụ hôn ngoài ý muốn của Cố Thế An, vốn dĩ Ân Âm không muốn yêu đương ở thời trung học, nhưng Cố Thế An đã sớm bước vào cuộc đời cô, đã ở bên cô từ thời cấp hai, trở thành một phần không thể thiếu của cô.

Vì vậy khi tốt nghiệp trung học Ân Âm đã đồng ý lời yêu.

Sau đó hai người trải qua tình yêu ngọt ngào thời đại học, từ đồng phục đến váy cưới và rồi là kết tinh tình yêu ngày hôm nay.

Năng lực làm việc của hai người sau khi tốt nghiệp cũng rất mạnh, chỉ dùng ba năm mỗi người đã mua được một căn nhà ở Đế Đô.

Bọn họ là một đôi trai tài gái sắc, từ lần đầu gặp mặt cho đến khi kết hôn, hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp, thuận buồm xuôi gió như vậy, nhưng vận mệnh lại trêu đùa bọn họ, đứa nhỏ duy nhất là Cố Gia Mộc ba tuổi lại mắc chứng tự kỷ, rất có thể cả đời cũng sẽ không có khả năng chữa khỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện