Đôi mắt quái dị của Thanh Ngưu Quái nheo lại, có chút nghi hoặc: - "Ngươi là ai?"
"Ta hả?" - Ân Âm kéo dài âm giọng, quay đầu nhìn Tôn Ngộ Không bên cạnh: - "Ngộ Không, nói cho con trâu này biếy, ta là ai?".
Tôn Ngộ Không chăm chú nhìn Ân Âm, ánh mắt nóng rực, nhanh nhảu nói: - "Mẹ là mẹ con, là mẹ của Tôn Ngộ Không".
Ân Âm hài lòng gật đầu, nói với Thanh Ngưu Quái: - "Nghe thấy chưa?"
Thần sắc Thanh Ngưu Quái kì dị: - "Chuyện này không có khả năng, sao Tôn Ngộ Không lại có mẹ được".
"Ta nói có thì nó sẽ có. Đã từng nghe qua câu này hay chưa? Gọi là đánh tiểu nhân, đánh cho nhớ đến già, hôm nay ngươi khi dễ con trai ta cũng đừng trách ta không khách khí". - đặc biệt hơn nữa con yêu quái Thanh Ngưu này còn là thú cưỡi của Thái Thượng Lão Quân.
Lần đầu tiên là Thái Thượng Lão Quân ném con trai của cô vào lò luyện đan.
Lần thứ hai là hai đứa đồng tử của ông ta đã lấy ba ngọn núi lớn đè bẹp con trai cô.
Lần thứ ba là Thanh Ngưu Quái bây giờ, lấy đi gậy Như Ý của con trai cô.
Dứt lời, Ân Âm lập tức bay về phía Thanh Ngưu Quái, thần lực màu vàng kim biến thành một sợi tơ, quất Thanh Ngưu Quái một cái.
Lại lần nữa Thanh Ngưu Quái lấy ra Kim Cang Trát muốn cướp đi sợi tơ vàng của Ân Âm, nhưng sợi tơ của Ân Âm đã quấn lấy Kim Cang Trát, một giây sau kéo nó về trong tay Ân Âm.
Sợi tơ vàng trói Thanh Ngưu Quái lại thật chặc, Thanh Ngưu Quái bị biến hiện nguyên hình, là một con trâu cả thân toàn màu xanh.
Ân Âm nhàn nhã đi qua, đánh giá: - "Đúng là nhìn rất cường tráng, là một con trâu tốt để cày ruộng".
Tôn Ngộ Không:!!! Nó luôn cảm thấy mẹ mình lại muốn làm chuyện kỳ quái gì đó.
Nhưng mà vừa rồi mẹ thật sự rất lợi hại nha.
Nó biết mẹ vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ mình, nó vẫn luôn có người che chở.
Đúng lúc này ở phía chân trời có một người cưỡi mây bay đến, Ân Âm ngước mắt nhìn lên.
Với một cái liếc mắt lạnh lùng đã làm Thái Thượng Lão Quân sợ tới mức thiếu chút nữa rơi từ trên mây xuống.
Ông nhớ tới những lần bị ném vào lò luyện đan, đến bây giờ còn cảm thấy cả người như đang bị lửa thêu.
Từ sau sự kiện hai đồng tử lần trước, ông cũng không dám đi trêu chọc nữ nhân này nữa.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại bỏ sót thú cưỡi của mình.
Cái con thú cưỡi chết tiệt này, lén lút hạ phàm thì thôi đi, vậy mà còn trộm Kim Cang Trát của ông, không chỉ như thế còn đi kiếm Tôn Ngộ Không tìm chết, cuối cùng dụ ra nữ ma đầu này.
Thái Thượng Lão Quân cảm thấy thật đau đầu.
"Bái kiến cô nương". - Thái Thượng Lão Quân cung kính hành lễ.
"Lão Quân à". - Ân Âm lại kéo dài âm giọng, nói: - "Nghe nói tên này là thú cưỡi của ngươi, hiện giờ thú cưỡi của ngươi khi dễ con ta, ngươi không có ý định cho ta một lời giải thích sao?"
Thái Thượng Lão Quân trầm mặt nói: - "khi trở về ta nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt".
Ân Âm xắn tay áo: - "Vậy thì không cần, vừa đúng lúc ta rảnh rỗi, để ta dạy dỗ nó đi, ta tương đối có kinh nghiệm trong mấy chuyện dạy dỗ".
Thái Thượng Lão Quân nghẹn lại, ông há miệng, muốn nói trâu của ông, ông có thể tự mình dạy dỗ, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Ân Âm tất cả lời nói đều nghẹn vào trong.
Lời nói vừa đến miệng lập tức thay đổi: - "Vậy thì phiền toái cô nương rồi".
Ân Âm cười cười, Thái Thượng Lão Quân này có chút đứng đắn¹, cảm giác không quen lắm.
[¹] Nguyên văn Bất thượng đạo " 不上道 ": Thượng đạo " 上道 " có thể giải thích là có thể diện hay không, có phù hợp với lễ nghi văn minh cơ bản không, cũng có thể giải thích là có đi vào quỹ đạo không. Nếu như có người nói bạn bất thượng đạo " 不上道 ", vậy nói rõ bạn làm gì đó trái với lễ nghi văn minh. Nói chuyện nào đó thượng đạo, chứng tỏ chuyện này đã đi vào quỹ đạo, tiến hành theo trình tự bình thường => bất thượng đạo: không đi vào quỹ đạo, không chính quy, hoặc nói người không sĩ diện, không đứng đắn. - nguồn truyện Ngày Đêm (Nhật Dạ).
-
"Nhưng mà con trâu này dù sao cũng là trâu của Lão Quân, nó khi dễ con trai ta, món nợ này không biết nên tính như thế nào?" - Ân Âm thờ ơ nói, cầm gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không trong tay, ước lượng một chút.
Thái Thượng Lão Quân chợt cảm thấy cả người đau xót, cuối cùng ông nhịn đau đưa Kim Cang Trát cho Tôn Ngộ Không, còn bồi thường rất nhiều đan dược, cuối cùng ngay cả trâu cũng không dắt về được.
"Ta hả?" - Ân Âm kéo dài âm giọng, quay đầu nhìn Tôn Ngộ Không bên cạnh: - "Ngộ Không, nói cho con trâu này biếy, ta là ai?".
Tôn Ngộ Không chăm chú nhìn Ân Âm, ánh mắt nóng rực, nhanh nhảu nói: - "Mẹ là mẹ con, là mẹ của Tôn Ngộ Không".
Ân Âm hài lòng gật đầu, nói với Thanh Ngưu Quái: - "Nghe thấy chưa?"
Thần sắc Thanh Ngưu Quái kì dị: - "Chuyện này không có khả năng, sao Tôn Ngộ Không lại có mẹ được".
"Ta nói có thì nó sẽ có. Đã từng nghe qua câu này hay chưa? Gọi là đánh tiểu nhân, đánh cho nhớ đến già, hôm nay ngươi khi dễ con trai ta cũng đừng trách ta không khách khí". - đặc biệt hơn nữa con yêu quái Thanh Ngưu này còn là thú cưỡi của Thái Thượng Lão Quân.
Lần đầu tiên là Thái Thượng Lão Quân ném con trai của cô vào lò luyện đan.
Lần thứ hai là hai đứa đồng tử của ông ta đã lấy ba ngọn núi lớn đè bẹp con trai cô.
Lần thứ ba là Thanh Ngưu Quái bây giờ, lấy đi gậy Như Ý của con trai cô.
Dứt lời, Ân Âm lập tức bay về phía Thanh Ngưu Quái, thần lực màu vàng kim biến thành một sợi tơ, quất Thanh Ngưu Quái một cái.
Lại lần nữa Thanh Ngưu Quái lấy ra Kim Cang Trát muốn cướp đi sợi tơ vàng của Ân Âm, nhưng sợi tơ của Ân Âm đã quấn lấy Kim Cang Trát, một giây sau kéo nó về trong tay Ân Âm.
Sợi tơ vàng trói Thanh Ngưu Quái lại thật chặc, Thanh Ngưu Quái bị biến hiện nguyên hình, là một con trâu cả thân toàn màu xanh.
Ân Âm nhàn nhã đi qua, đánh giá: - "Đúng là nhìn rất cường tráng, là một con trâu tốt để cày ruộng".
Tôn Ngộ Không:!!! Nó luôn cảm thấy mẹ mình lại muốn làm chuyện kỳ quái gì đó.
Nhưng mà vừa rồi mẹ thật sự rất lợi hại nha.
Nó biết mẹ vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ mình, nó vẫn luôn có người che chở.
Đúng lúc này ở phía chân trời có một người cưỡi mây bay đến, Ân Âm ngước mắt nhìn lên.
Với một cái liếc mắt lạnh lùng đã làm Thái Thượng Lão Quân sợ tới mức thiếu chút nữa rơi từ trên mây xuống.
Ông nhớ tới những lần bị ném vào lò luyện đan, đến bây giờ còn cảm thấy cả người như đang bị lửa thêu.
Từ sau sự kiện hai đồng tử lần trước, ông cũng không dám đi trêu chọc nữ nhân này nữa.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại bỏ sót thú cưỡi của mình.
Cái con thú cưỡi chết tiệt này, lén lút hạ phàm thì thôi đi, vậy mà còn trộm Kim Cang Trát của ông, không chỉ như thế còn đi kiếm Tôn Ngộ Không tìm chết, cuối cùng dụ ra nữ ma đầu này.
Thái Thượng Lão Quân cảm thấy thật đau đầu.
"Bái kiến cô nương". - Thái Thượng Lão Quân cung kính hành lễ.
"Lão Quân à". - Ân Âm lại kéo dài âm giọng, nói: - "Nghe nói tên này là thú cưỡi của ngươi, hiện giờ thú cưỡi của ngươi khi dễ con ta, ngươi không có ý định cho ta một lời giải thích sao?"
Thái Thượng Lão Quân trầm mặt nói: - "khi trở về ta nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt".
Ân Âm xắn tay áo: - "Vậy thì không cần, vừa đúng lúc ta rảnh rỗi, để ta dạy dỗ nó đi, ta tương đối có kinh nghiệm trong mấy chuyện dạy dỗ".
Thái Thượng Lão Quân nghẹn lại, ông há miệng, muốn nói trâu của ông, ông có thể tự mình dạy dỗ, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Ân Âm tất cả lời nói đều nghẹn vào trong.
Lời nói vừa đến miệng lập tức thay đổi: - "Vậy thì phiền toái cô nương rồi".
Ân Âm cười cười, Thái Thượng Lão Quân này có chút đứng đắn¹, cảm giác không quen lắm.
[¹] Nguyên văn Bất thượng đạo " 不上道 ": Thượng đạo " 上道 " có thể giải thích là có thể diện hay không, có phù hợp với lễ nghi văn minh cơ bản không, cũng có thể giải thích là có đi vào quỹ đạo không. Nếu như có người nói bạn bất thượng đạo " 不上道 ", vậy nói rõ bạn làm gì đó trái với lễ nghi văn minh. Nói chuyện nào đó thượng đạo, chứng tỏ chuyện này đã đi vào quỹ đạo, tiến hành theo trình tự bình thường => bất thượng đạo: không đi vào quỹ đạo, không chính quy, hoặc nói người không sĩ diện, không đứng đắn. - nguồn truyện Ngày Đêm (Nhật Dạ).
-
"Nhưng mà con trâu này dù sao cũng là trâu của Lão Quân, nó khi dễ con trai ta, món nợ này không biết nên tính như thế nào?" - Ân Âm thờ ơ nói, cầm gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không trong tay, ước lượng một chút.
Thái Thượng Lão Quân chợt cảm thấy cả người đau xót, cuối cùng ông nhịn đau đưa Kim Cang Trát cho Tôn Ngộ Không, còn bồi thường rất nhiều đan dược, cuối cùng ngay cả trâu cũng không dắt về được.
Danh sách chương