Ân Âm nhướng mày xua tay: - "Ta cũng chẳng phải tiên tử gì".

Cô cũng không muốn trở thành tiên như bọn họ, cô là thần, thần và tiên cuối cùng cũng không giống nhau.

Ngọc Đế biết được đám người Lão Quân lại bị nhốt vào lò luyện đan thì không khỏi tiếc thương cho bọn họ.

Nhưng dù gì Thái Thượng Lão Quân cũng là người của Thiên Cung, ông cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

"Cô nương, đám người Lão Quân không có ý xúc phạm đến ngài, hai đồng tử kia biến thành yêu quái cũng chỉ là khảo nghiệm trên đường đi Tây Thiên của đám người Đường Tăng mà thôi".

Khóe môi Ân Âm giật giật, nhẹ cười khẩy một tiếng: - "Ta không cần biết nó có phải là khảo nghiệm hay không, ta chỉ biết con trai ta bị ba tòa núi lớn kia đè lên, yêu quái Ngân Giác kia cũng trào phúng con trai ta, mà hai yêu quái này lại là đồng tử của Thái Thượng Lão Quân, bọn họ phạm sai lầm đương nhiên là có liên quan đến việc ngày xưa Lão Quân dạy dỗ không nghiêm, cho nên..."

Ân Âm kéo dài âm giọng, cười tủm tỉm nói: - "Cho nên Ngọc Đế à, ngươi cảm thấy có nên phạt bọn họ hay không?"

Ngọc Đế nhất thời nghẹn họng.

Lúc này sắc mặt của Ân Âm lại thay đổi dần trở nên lạnh lùng, mang theo một chút hờ hững nhẹ nhàng hỏi: - "Nhưng mà nếu Ngọc Đế muốn thay thế, vậy thì..." - cũng có thể.

Ba chữ phía sau còn chưa nói xong đã thấy Ngọc Đế vội vàng nói: - "Cô nương nói rất đúng".

"Vậy những tiên nhân khác có ý kiến gì không?" - ánh mắt Ân Âm đảo qua chúng thần tiên sau lưng Ngọc Đế.

Trong nháy mắt bọn họ bị rùng mình, lập tức cúi đầu.

Ân Âm cười nửa miệng nhìn những thần tiên đang bị đe dọa, cảm khái: Đây chính là lợi ích của việc có nắm đấm lớn.

Trên thế gian này nhiều người khi mềm sợ cứng, tiên cũng không ngoại lệ.

Toàn bộ quá trình Tôn Ngộ Không ở bên cạnh đều trầm mặc, nhìn khí thế bá đạo của Ân Âm, trong mắt không ngừng toát lên vẻ sùng bái và vui mừng.

Ngưỡng mộ pháp lực của mẹ cao cường, cũng vui mừng vì nó được mẹ bảo vệ.

"Được rồi, ta cũng không muốn ở chỗ này lâu, nhớ rõ, lò luyện đan này phải đốt đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, nếu không..."

Ân Âm còn chưa dứt lời đã lập tức dẫn Tôn Ngộ Không rời khỏi Thiên Cung.

Hai người trở về nhân gian, đương nhiên là muốn đi tìm đám người Đường Tăng.

Chỉ có điều, Ân Âm lại dừng lại, lập tức ngồi xuống một tảng đá, nói với Tôn Ngộ Không: - "Con trai, con đi dẫn bọn Đường Tăng đến đây".

Tôn Ngộ Không nghiêng đầu, có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.

Sau khi Tôn Ngộ Không rời đi, trong nháy mắt Ân Âm đã biến thành một ông lão chân ngắn, ôm lấy chân và kêu đau.

Còn đám người Đường Tăng thì cũng bị Tôn Ngộ Không dẫn tới.

Vừa thấy ông lão do Ân Âm hóa thành, đám người Đường Tăng nhất thời kinh ngạc, không khỏi nhớ lại chuyện Ngân Giác đại vương lúc trước.

"Hầu ca, hắn, hắn không phải là yêu quái chứ?" - Trư Bát Giới sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không đương nhiên là nhận ra Ân Âm, nó sửng sốt một hồi lâu, không rõ mẹ có ý định gì.

Nhưng nó lắc đầu: - "Không, ông ấy không phải là yêu quái".

Trải qua chuyện Kim Giác và Ngân Giác, bọn họ coi như là thừa nhận hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không, nếu nó nói không phải vậy thì không phải.

Nhất là Đường Tăng có lỗ tai mềm¹ cũng tin.

[¹] Những người có đôi tai mềm không có nguyên tắc mạnh mẽ trong mọi việc, và thường dễ dàng chấp nhận và tuân theo ý kiến ​​​​hoặc quan điểm của người khác.

-

"Vị cao tăng này, lão là thợ săn ở dưới chân núi, hôm nay lên núi săn thú, không ngờ bị té ngã một cái, cái chân này sợ là không có cách nào đi lại được nữa". - ánh mắt Ân Âm nhìn thẳng vào Đường Tăng: - "Không biết vị sư phụ này có thể cõng lão đi một đoạn đường hay không? Lão sẽ cảm kích vô cùng".

Tôn Ngộ Không còn chưa nói gì, Sa Tăng đã lắc đầu: - "Không được. Hay là để tôi cõng ông". - Với bọn họ, Đường Tăng chính là phàm nhân, thân thể gầy yếu sao có thể cõng người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện