Túy Yên nghe những gì Ân Âm nói thì trực tiếp sững sờ tại chỗ, nàng ta hoàn toàn không nghĩ tới bản thân vạch trần bộ mặt thật của Tô Chính cho Ân Âm biết mà nàng lại có phản ứng như vậy.

Thì ra Ân Âm đã sớm biết.

Thì ra lúc Tô Chính phản bội thì phu nhân của hắn cũng buông tha hắn, nhưng Tô Chính lại không biết còn cho rằng bản thân thông minh đã che giấu được, nếu Tô Chính biết phu nhân hắn đã biết hết tất cả thì hắn sẽ như thế nào nhỉ? Túy Yên ngẫm lại cảm thấy mọi thứ thật nực cười, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.

Là nữ nhân, sau khi tỉnh táo Túy Yên cũng hiểu được mặc dù Tô Chính phản bội phu nhân của hắn nhưng vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn cũng là Ân Âm.

Mà bây giờ phu nhân của hắn đã không còn cần hắn nữa.

Nàng ta nóng lòng muốn biết phản ứng của Tô Chính.

"Vết thương trên mặt ngươi và việc ngươi không thể nói là do Tô Chính làm sao?" — Ân Âm hỏi.

"Đúng vậy". — Túy Yên viết về chuyện xảy ra ngày hôm đó sau khi trở về từ Kim Mãn Lâu.

"Hắn sợ ngươi biết". — Buồn cười đó là Ân Âm đã sớm biết.

Ân Âm khẽ thở dài, cô không thể không thừa nhận Tô Chính là một người lãnh khốc vô tình.

Cô lấy từ trong hà bao ra 500 lượng ngân phiếu, đặt vào tay Túy Yên: — "Ngươi không cần đến trả thù Tô Chính nữa, ngươi đấu không lại hắn đâu, cầm số tiền này và rời khỏi kinh thành sống cho thật tốt".

Rốt cuộc thì Túy Yên cũng chỉ là nạn nhân của Tô Chính mà thôi.

Ân Âm nói xong thì xoay người rời đi.

Túy Yên cầm ngân phiếu trong tay lặng lẽ nở nụ cười xen lẫn nước mắt.

Sở dĩ nàng ta ở lại kinh thành chính là muốn đem chân tướng nói cho Ân Âm, bây giờ đã nói xong vậy thì không cần thiết phải ở lại.

Nàng ta biết bản thân đấu không lại Tô Chính, nếu như lại cố chấp nàng ta tin 100% Tô Chính sẽ giết mình.

Nàng ta vẫn trân trọng cái mạng này.

Tuy vậy lại không ngờ chính là Ân Âm khác hoàn toàn những gì trong tưởng tượng của nàng ta, cũng tốt, nếu như vậy thì sẽ không bị tổn thương quá nhiều.

Cuối cùng Túy Yên cầm 500 lượng kia rời khỏi kinh thành.

-

Sau khi trở về Ân Âm không có nhắc tới chuyện gặp Túy Yên, chỉ coi như chưa từng xảy ra.

Cô có hơi xuất thần, tính toán thời gian không bao lâu nữa chính là ngày giỗ của đứa nhỏ sinh non kia của cô.

Lúc trước khi bọn họ mới vào phủ quốc công còn chưa tranh quyền với Tô Xương, nhưng thê tử của Tô Xương sợ vị trí quốc công gia bị Tô Chính cướp mất, vì trợ giúp trượng phu mình đã đặc biệt mua độc dược cho vào thức ăn chuẩn bị cho Tô Chính.

Lại không nghĩ tới thức ăn kia lại bị Ân Âm ăn.

Lúc đó Ân Âm đã mang thai, mặc dù chỉ ăn một lượng nhỏ thức ăn có chứa độc những vẫn sinh non, đó là đứa con đầu lòng của nguyên chủ và Tô Chính.

Sau khi sinh non Ân Âm rất đay khổ, mà Tô Chình cũng phẫn nộ, vì có đứa nhỏ này làm chất xúc tác nên Tô Chính vốn không có ý tranh quyền bắt đầu cùng Tô Xương tranh đoạt vị trí quốc công gia dưới sự trợ giúp của lão thái thái.

Mà Ân Âm cũng vì báo thù cho hài tử cũng gia nhập vào trong đó, cuối cùng thành công đánh bại Tô Xương.

Lúc ấy đứa nhỏ kia đã được sáu tháng, đã là một thai nhi thành hình, thậm chí Tô Chính còn thức suốt mấy đêm nghiên cứu chỉ vì muốn đặt cho nó một cái tên.

Đứa trẻ đó tên là Tô Mộ Dĩnh.

Mộ ý là ái mộ.

Dĩnh đọc ra cũng tương tự như ái mộ.

Cái tên này đại biểu cho ý Tô Chính ái mộ Ân Âm.

Nhưng Tô Mộ Dĩnh chết, tình yêu của Tô Chính đối với Ân Âm cũng dần dần không còn.

Có lẽ vào thời điểm đứa bé chết tất cả đã được định trước.

Sau khi đứa bé qua đời Tô Chính bất chấp sự phản đối của lão thái thái chôn cất nó vào nghĩa trang của phủ quốc công, trên bia khắc: Con trai Tô Mộ Dĩnh của Tô Chính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện