Editor: Mây (Sky)

16|09|2022

🍵🍵🍵

CHƯƠNG 217.

Nếu nàng là nam tử cùng hắn tham gia khoa cử năm đó, danh trạng nguyên này rơi tới trên đầu ai còn chưa biết.

Tô Chính lại thay đổi lời nói: — "Nàng là quốc công phu nhân, ngày thường phải bận rộn việc trong phủ, làm sao có thời gian?"

Ân Âm giương môi cười: — "Ta có gì mà bận, quyền quản gia lại không rơi vào tay ta, xưa nay ta rất nhàn rỗi, hơn nữa hậu viện của ngài cũng sạch sẽ, không có thông phòng thϊếp thất, ta cũng không cần phải đi ứng phó".

Nghe tới thông phòng thϊếp thất sắc mặt của Tô Chính hơi thay đổi, trong mắt xẹt qua một chút bối rối, đợi khi nhìn thấy cảm xúc trong mắt Ân Âm không có gì tức giận hay khác thường mới trấn định lại.

"Vậy thì nàng cũng không cần cố ý chuyển đến viện Vân Tùng. Đinh Lan Uyển cách viện Vân Tùng cũng không xa".


Ân Âm nhẹ giọng chế nhạo: — "Vì sao ta phải ở lại Đinh Lan Uyển? Ở lại rồi cãi nhau với ngài hàng ngày ư? Ở lại một mình chờ ngài đến bình minh sao?"

Cô khẽ cười khổ, tất cả đúng thật là mỉa mai.

Nháy mắt Tô Chính nhíu mày lại, trong lòng nổi lên phiền não nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ dành: — "A Âm, tại sao nàng cứ phải cố tình gây sự, nàng hẳn phải biết hiện giờ ta không còn là trạng nguyên nho nhỏ kia, bây giờ ta là quốc công gia, ta phải gánh vác toàn bộ phủ quốc công, nếu như có thể ta cũng hy vọng ngày ngày ở lại trong phủ làm bạn với nàng, với hài tử, nhưng ta phải gánh vác tương lai của chúng ta".

Ân Âm cảm thấy gương mặt của Tô Chính không chỉ đẹp mà đặt biệt còn dày, nếu đã nɠɵạı ŧìиɦ, ở bên ngoài đã có nữ nhân khác thì còn làm bộ dạng tình thâm như vậy cho ai xem, cũng không biết lúc hắn và nữ nhân kia ở cùng một chỗ thì có nhớ tới thê tử chung chăn gối, cùng trải qua gian nan và hài tử của hai người.


Tô Chính tiến lên, trong lúc Ân Âm không phòng bị thì cầm lấy tay cô: — "A Âm, nàng tin ta đi, trong lòng ta chỉ có nàng".

Lời này của Tô Chính cũng không phải là giả dối, mặc dù tối hôm qua ở cùng với Túy Yên nhưng trong lòng Tô Chính thì nữ nhân bên ngoài dù tốt thế nào đều kém một sợi tóc của A Âm nhà hắn, bất luận hắn ở bên ngoài có bao nhiêu nữ nhân bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành thông phòng hay thϊếp thất, thê tử thì càng không cần phải nói.

Từ lúc hắn được Ân Âm cứu thì thê tử của hắn từ khi sinh ra đến chết đi chỉ có một mình nàng.

Ân Âm nhíu mày rút tay ra khỏi tay hắn, cho dù Tô Chính nói như thế nào thì lời nói đó một chữ cô cũng không tin.

Địa vị cao mang đến cho Tô Chính quyền lực cùng phú quý, đồng thời cũng khiến hắn mê muội, Tô Chính không còn là thiếu niên trong sáng lúc trước chỉ muốn thi lấy công danh và cưới tiên nữ trong lòng mình nữa.


"Ý ta đã quyết ngài không cần khuyên nữa".

Tô Chính nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Ân Âm lòng hơi đau nhói.

"Thôi, nàng cứ làm chủ đi". — Từ khi còn trẻ Tô Chính đã là một người nghe lời Ân Âm.

Hắn vừa muốn nói thêm gì đó nhưng bổng nhiên người hầu tới bẩm báo, nói là lão thái thái tìm hắn.

Tô Chính nhìn Ân Âm không để ý tới mình nữa, lực chú ý đã để ở xích đu bên kia, cũng không nhiều lời liền xoay người rời đi.

Từ đầu đến cuối khi hai người nói chuyện đều không có kiêng dè Tô Nguyên Gia.

Trên thực tế chính là Ân Âm cố ý để Tô Nguyên Gia biết, dù sao thì sau này sớm muộn gì cô và Tô Chính cũng sẽ hòa ly, cô sẽ đưa Tô Nguyên Gia đi, đã như vậy cô cũng sẽ không giấu diếm tình cảm giữa mình và Tô Chính nữa.

"Gia Gia, vào phòng với mẫu thân, mẫu thân có chuyện muốn nói với con". — Ân Âm nắm tay con trai đi vào phòng.
Tô Nguyên Gia cất bước chân ngắn đi theo phía sau Ân Âm.

Ánh mắt cậu bé nhìn về phương hướng phụ thân vừa rời đi, lại ngửa đầu nhìn mẫu thân, yên lặng cúi đầu suy tư.

HẾT CHƯƠNG 217.

- truyenwk.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

CHƯƠNG 218.

Từ khi Tô Nguyên Gia có thể nhớ cậu bé đã biết mẫu thân và phụ thân rất ân ái.

Không chỉ những gì cậu bé nhìn thấy mà cậu bé còn nghe những thứ người khác nói.

Phụ thân và mẫu thân ở chung một viện, Tô Nguyên Gia không hiểu cái gì gọi là yêu, cậu bé chỉ biết khi mẫu thân nhìn về phía phụ thân trong mắt đều có ánh sáng, và phụ thân khi nhìn mẫu thân cũng vậy.

Người hầu đều nói mẫu thân là người có phúc khí nhất, hạnh phúc nhất trên đời này.

Chỉ vì phụ thân là nhất phẩm quốc công gia cao cao tại thượng mà chỉ có một vị phu nhân là mẫu thân, chưa bao giờ có thông phòng hay thϊếp thất, mặc dù đôi khi tổ mẫu sẽ cường ngạnh nhét người vào hậu viện của phụ thân nhưng đều bị phụ thân đánh đuổi ra ngoài.
Trong ấn tượng của Tô Nguyên Gia thì phụ thân rất yêu mẫu thân.

Sau đó cậu bé phát hiện ánh sáng trong đôi mắt của phụ thân dần mờ đi.

Trước kia ngày ngày ông sẽ ở bên cậu và mẫu thân nhưng số lần lại dần thưa thớt đi.

Trước kia ông và mẫu thân chưa từng cãi nhau nhưng về sau lại có.

Trước kia mẫu thân chưa bao giờ phiền não nhưng sau đó tươi cười trên mặt bà lại ít đi, có đôi khi Tô Nguyên Gia quá nhớ mẫu thân mà lén lút đến Đinh Lan Uyển nhìn, chỉ thấy bà một mình đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài viện.

Cậu bé biết lúc đó bà đang chờ phụ thân trở về.

Người ta đều nói trẻ con rất mẫn cảm, Tô Nguyên Gia đã sớm ý thức được giữa hai người giống như có cái gì đó đã thay đổi.

Hôm nay khi nghe mẫu thân và phụ thân nói chuyện cậu bé càng thêm chắc chắn.

Cậu bé mơ hồ cảm giác được mẫu thân muốn nói với mình điều gì, vừa mê mang vừa có chút bất an.
Ân Âm mang theo Tô Nguyên Gia vào phòng, lại ra lệnh cho những người khác không được vào.

Tô Nguyên Gia ngoan ngoãn đứng trước mặt Ân Âm, nhóc con mím môi.

Cô xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, nói: — "Gia Gia, tuy rằng con mới năm tuổi nhưng mẫu thân biết con là một hài tử thông minh, cũng đã hiểu biết rất nhiều chuyện. Con là hài tử của mẫu thân, mẫu thân sẽ bảo vệ con, yêu thương con. Cho nên có một số việc mẫu thân cũng muốn cho con biết".

Đôi môi của Tô Nguyên Gia mím chặt hơn, tim đập nhanh hơn.

"Mẫu thân muốn nói với con là chuyện của ta và phụ thân".

Hô hấp của Tô Nguyên Gia nặng thêm vài phần, cậu bé đã đoán đúng.

"Gia Gia, năm đó khi mẫu thân mười tuổi đã cứu phụ thân con, lúc đó mẫu thân là con gái tú tài, phụ thân con bị cha mẹ nuôi bán đi, sau đó bị ngược đãi, mang theo vết thương chồng chất mà chạy ra ngoài..."
Ân Âm không chút giấu diếm nào cũng không có thêm dầu thêm muối vào. Đem những chuyện mười mấy năm cô và Tô Chính ở chung nói ra.

"...Ta và phụ thân con nâng đỡ lẫn nhau mười năm đi tới hôm nay, phụ thân con từ con nuôi một tay không có gì đến khi trở thành một quốc công gia cao cao tại thượng như bây giờ".

"Phụ thân con đã hứa với ta một đời một kiếp một đôi, ta tin, ta nghĩ rằng tất cả mọi thứ sẽ giống như ngày hôm qua".

"Chỉ là chung quy vẫn thay đổi, du͙ƈ vọиɠ, quyền thế, phú quý làm mờ mắt phụ thân con, cũng đánh mất trái tim của hắn".

Ân Âm dừng lại một chút rồi nói: — "Hắn ở bên ngoài tìm nữ nhân khác".

Tô Nguyên Gia mở to hai mắt, mặc dù trong lòng có suy đoán nhưng vẫn khϊếp sợ.

Cô tiếp tục nói: — "Kỳ thật ta rất hối hận, ta suy nghĩ nếu lúc trước phụ thân con không tham gia khoa cử, nếu như không đến kinh thành, nếu như không làm quốc công gia, có thể hết thảy mọi chuyện đều không giông như bây giờ. Nhưng nếu đó cũng chỉ là giả thuyết, không ai có thể cho ta câu trả lời".
"Thực tế chỉ nói với ta rằng thay đổi chính là thay đổi".

Khuôn mặt của Ân Âm tràn đầy bi thương, trong đôi mắt toàn là màu xám xịt, tình cảm mãnh liệt của nguyên chủ lập tức ào ra.

"Mẫu thân..." — Tô Nguyên Gia bị bộ dạng của Ân Âm làm cho hoảng sợ, cậu bé vươn bàn tay nhỏ của mình nắm lấy tay Ân Âm.

Bàn tay nhỏ bé truyền đến ngiệt độ làm cho Ân Âm hoàn hồn.

HẾT CHƯƠNG 218.

🍵🍵🍵

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện