Editor: Mây (Sky)

16|09|2022

🍵🍵🍵

CHƯƠNG 213.

Nghe gã sai vặt nói như vậy, tầm mắt của đám người Ngân Liễu và Tôn ma ma không hẹn mà cùng dừng lại trên người Ân Âm, trong lòng bọn họ có chút thấp thỏm.

Phải biết rằng lúc trước khi mà phu nhân vừa nghe được quốc công gia không trở về nhất định sẽ thất hồn lạc phách.

Nhưng lần này Ân Âm ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ thản nhiên "a" một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết.

"Nào, Gia Gia ăn một miếng sườn đi". — Ân Âm dùng đũa gắp một miếng sườn mềm thơm ngọt đặt vào chén của Tô Nguyên Gia.

"Cảm ơn mẫu thân". — Tô Nguyên Gia nhỏ giọng cảm ơn, suy nghĩ một chút cũng dùng đũa gắp một miếng thịt cá vào trong chén Ân Âm, nhẹ nhàng nói: — "Mẫu thân ăn cá".

Nhìn thịt cá trong chén, Ân Âm bất động một chút, miếng thịt cá tiểu tử kia gắp cho cô chính là phần thịt ở bụng cá. Cá là món mà Ân Âm rất thích, nhất là phần bụng.


Không ngờ là thằng bé có thể nhớ rõ sở thích này.

Tô Nguyên Gia thấy mẫu thân không nói cũng không nhúc nhích, cho rằng bà không thích mình gắp đồ ăn cho bà nên không khỏi bất an, sốt ruột nói: — "Mẫu Thân, hài nhi xin lỗi, hài nhi..."

Cậu bé còn chưa nói hết đã thấy mẫu thân ngẩng đầu, cười nói: — "Thì ra Gia Gia nhớ mẫu thân thích ăn thịt cá, cảm ơn Gia Gia, mẫu thân rất thích".

Ánh mắt vốn buồn bã của Tô Nguyên Gia chợt sáng lên, môi nhỏ mím chặt rồi lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

-

Túy Yên Lâu là thanh lâu lớn nhất và cũng là thanh lâu có danh tiếng nhất trong kinh thành nước Sở, nguyên nhân thanh danh của nó lớn như vậy chủ yếu là từ hoa khôi của Túy Yên Lâu.

Túy Yên Lâu được lấy từ tên của hoa khôi Túy Yên mà thành.

Nghe nói vị hoa khôi Túy Yên này năm nay mới 16 tuổi, là một người trong trắng thuần khiết, thi từ ca phú và cầm kỳ thư họa đều tinh thông, quan trọng nhất là dáng dấp cùng dung mạo của nàng ta.


Túy Yên băng cơ ngọc cốt¹, thích mặc hồng y, dáng dấp mê người, dung mạo xinh đẹp có nét quyến rũ khó cưỡng, khi đôi mắt lay động nó đẹp đến độ hút hồn người, có thể nói Túy Yên là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, nghe đâu dù có phú cường² ôm từng rương từng rương hoàng kim đến đều khó mà nhìn được mặt nàng.

[¹] Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.

[²] vừa giàu vừa mạnh.

-

Nghe nói những ai nhìn thấy dung mạo thật sự của nàng ta đều sẽ không tự chủ được mà yêu nàng ta.

Lúc này trong một phòng bao của Túy Yên Lâu có mấy nam nhân mặc cẩm y vừa uống rượu vừa thưởng thức ca múa.

Mấy nam nhân này đều có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nhưng người đẹp nhất đương nhiên là người ngồi ở giữa.

Hắn có thân hình cao lớn, cẩm bào trắng hình lưỡi liềm tôn lên bờ vai rộng với vòng eo hẹp, đôi chân thon dài, khuôn mặt điển trai với các góc cạnh rõ ràng như tác phẩm điêu khắc được ông trời dùng cây đao mài gọt một cách tinh mỹ nhất và đôi mắt đen thâm thúy như vực sâu.


Khí chất của hắn tao nhã, quý phái, toàn thân như tỏa ra mị lực.

Những người xung quanh nói chuyện trên trời dưới đất, hắn ngẫu nhiên đáp một tiếng, giọng nói trầm thấp giàu từ tính.

Lúc này bỗng nhiên có người mở miệng nói: — "Quốc công gia không bằng đêm nay cứ ở lại đây?" —  Người nói chuyện chính là Mạc Quan, nhi tử của Hộ Bộ Thượng Thư.

Tô Chính nhẹ nhàng lắc đầu: — "Không cần".

Mạc Quan cũng không buông tha, ngược lại trêu ghẹo nói: — "Không lẽ là quốc công gia sợ phu nhân sẽ không vui? Quốc công gia, không phải Mạc Quan ta nói lung tung, nam nhân đến thanh lâu tìm vui vẻ là chuyện bình thường. Đừng nói chỉ là đi dạo thanh lâu, cho dù tam thê tứ thϊếp cũng là chuyện dĩ nhiên, nếu quốc công phu nhân không muốn thì đó chính là ghen tuông, đã phạm vào Thất Xuất Chi Điều³".
[³] Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm phải một trong bảy điều nêu ra thì người chồng có quyền bỏ vợ. Bảy điều phạm phải đó gồm:

1/ Không sinh được con.

2/ Ghen tuông.

3/ Ác tật / Bệnh khó chữa.

4/ Dâʍ đãиɠ.

5/ Bất kính với cha mẹ, ông bà.

6/ Bất hòa trong gia đình / lắm mồm.

7/ Trộm cắp.

Theo bộ luật Hồng Đức, nếu người vợ phạm vảo một trong bảy điều nêu trên thì luật pháp bắt buột người chồng phải bỏ vợ.

-

Lời vừa dứt chỉ thấy Tô Chính liếc hắn một cái, trong đôi mắt lạnh lẽo mang theo một tia phiền não nhưng cũng không phủ nhận.

Mạc Quan thấy vậy lá gan cũng lớn hơn, hắn và những người khác liếc nhìn nhau một cái, những người đó cũng nhao nhao mở miệng.
"Đúng vậy quốc công gia, mặc dù quốc công phu nhân là thê tử của ngài nhưng ngài đối xử với nàng ta cũng đã không tệ rồi".

HẾT CHƯƠNG 213.

- Wattpad: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

CHƯƠNG 214.

"Hơn nữa nơi này chỉ có chúng ta, ngươi không nói ta không nói thì ai biết".

"Đúng vậy, đúng vậy".

Mạc Quan nhìn Tô Chính trầm mặc, hắn mở miệng nói: — "Quốc công gia, đêm nay Mạc mỗ còn chuẩn bị cho ngài một món lễ vật, cam đoan là ngươi sẽ thích".

Nói xong hắn vỗ vỗ tay.

Sau đó cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, thiếu nữ đeo mạng che mặt mỏng manh, một thân hồng y bước vào, dáng người nàng ta xinh đẹp lung linh, trên người tỏa ra mùi hương say lòng người.

"Túy Yên bái kiến các vị công tử". — Giọng nói của thiếu nữ nũng nịu, nghe vào đều làm cho lòng người mềm mại đi vài phần.
Mạc Quan cười một tiếng, nói: — "Túy Yên, đây là quốc công gia, còn không mau tới diện kiến quốc công gia".

Ánh mắt của nàng ta dừng lại trên người Tô Chính đang ngồi ở giữa, khi nhìn thấy dung mạo khôi ngô và đôi mắt thâm thúy kia tim bất giác run lên nhưng nàng ta lập tức trấn định lại.

Nàng ta cất bước đi tới trước mặt Tô Chính, hơi cúi người: — "Túy Yên bái kiến quốc công gia".

Tầm mắt Tô Chính dừng lại trên người Túy Yên, hắn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

"Túy Yên à, đêm nay ngươi phải hầu hạ quốc công gia cho thật tốt". — Mạc Quan nói.

"Vâng". — Túy Yên đáp.

Nàng ta trầm ngâm một lát rồi bàn tay mảnh khảnh cầm lấy bầu rượu rót một chén, lá gan của nàng ta rất lớn, trực tiếp dựa vào người ngồi lên đùi Tô Chính.

Đám người Mạc Quan thấy Tô Chính không đẩy ra cũng liếc nhau một cái, không khỏi nở nụ cười.
Mắt nàng ta chuyển động, nhẹ nhàng nói: — "Túy Yên kính quốc công gia một chén".

Tô Chính nhìn lướt qua nàng ta, tầm mắt hắn dừng lại trên chén rượu, hắn bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Đôi mắt của Túy Yên sáng lên, nàng ta khẽ cười, âm thanh rất êm tai.

Túy Yên lại rót một chén rượu nhưng không lập tức cho Tô Chính mà là cầm trong tay, tay kia thì nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực Tô Chính, vuốt v3 cẩm bào.

Nàng ta nhẹ nhàng kéo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt quyến rũ đến cực điểm, khóe mắt có một nốt ruồi lệ càng thêm mê người, giống như một yêu tinh làm người ta hồn xiêu phách lạc.

Nàng ta đưa chén rượu lên đôi môi đỏ mọng của mình, ngửa đầu uống cạn, nàng ta ngậm rượu trong miệng rồi tới gần Tô Chính.

Tô Chính nhìn khuôn mặt xinh đẹp càng ngày càng gần của mỹ nhân trong ngực, ánh sáng trong đáy mắt tối tăm nhìn không rõ, con ngươi vốn thâm thúy lại sâu thêm vài phần.
Túy Yên thấy Tô Chính không cự tuyệt, đôi môi đỏ liền dán lên môi mỏng của hắn rồi đẩy rượu qua.

Tô Chính đột nhiên nheo mắt lại, hai tay gắt gao bóp chặt vòng eo mềm mại mảnh khảnh trong lòng.

Lúc này mấy người Mạc Quan lại liếc nhau một cái, mang theo những người ca múa chậm rãi thối lui khỏi phòng.

Bây giờ trong phòng chỉ còm lại Tô Chính và Túy Yên.

Nàng ta hết một ly lại một ly đưa rượu cho Tô Chính, tuy Tô Chính không nói một lời nhưng hắn cũng không cự tuyệt.

Cuồi cùng bàn tay ngọc mảnh khảnh của Túy Yên đặt lên đai lưng màu đen của Tô Chính, nàng ta nhẹ thở ra bên tai hắn, hơi thở thanh tao và thơm ngát như một đóa hoa lan: — "Quốc công gia, tối nay ta sẽ hầu hạ ngài".

Tô Chính chăm chú nhìn vào đôi mắt đen kịt của nàng ta, nó như một vực sâu không thấy đáy.

Hắn đứng dậy ôm Túy Yên lên giường.
Lúc hôn nàng ta, trong đầu bất giác xẹt qua gương mặt của Ân Âm.

Một canh giờ sau Tô Chính đứng dậy mặc y phục vào.

"Quốc công gia không ở lại sao?" — Túy Yên mềm mại như không xương ôm lấy Tô Chính từ phía sau.

"Phu nhân đang chờ ta ở nhà". — Tô Chính thản nhiên nói.

Túy Yên hơi sửng sốt, lập tức có chút buồn cười.

Nàng ta đương nhiên nhớ rõ trong kinh thành có lưu truyền một giai thoại về quốc công cùng phu nhân, hai người là thanh mai trúc mã, kiêm điệp tình thâm⁴, cả một đời một kiếp một đôi.

[⁴] kiêm điệp là tên một loài chim, từ này để chỉ dùng để phu phụ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu.

-

Đáng tiếc, dù có tình cảm như vậy cũng chẳng phải chỉ giống như bọt biển hay sao.

Tối nay không phải Tô Chính đã lên giường với nàng ta à.

HẾT CHƯƠNG 214.
🍵🍵🍵

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện