Editor: Mây (Sky)

26|01|2022

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 159.

Cậu thật sự, thật sự không thích người cha này.

Mà tâm trạng của Ân Âm cũng không biến hóa gì lớn, thời gian năm năm cô đều dồn hết thời gian và sức lực lên người Trình Hi, cũng không có để ý đến cuộc sống của Trình Trấn Bình và những người khác, không ngờ Trình Trấn Bình lại ở đế đô, bọn họ còn không may gặp lại hắn.

Ân Âm không cho phép Trình Trấn Bình xuất hiện lần nữa, phá hư cuộc sống yên bình của và Trình Hi.

Đối với Trình Hi mà nói, thời gian chín năm thống khổ bị sự ác ý vây quanh đã qua rồi, cô sẽ không để cho thằng bé quay lại cuộc sống như vậy.

Ân Âm lập tức gọi điện để cho người đi điều tra Trình Trấn Bình.

-

Sau khi Ân Âm và Trình Hi rời đi, Trình Trấn Bình cũng đi về hướng ngược lại với chung cư Dụ Thông, bước vào một căn hộ.


"Anh về rồi." Đẩy cửa ra, một người phụ nữ đi tới.

Người phụ nự mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa tơ tằm, cực ngắn và khó mà che được hết bờ mông. Chỉ là dung mạo người phụ nữ chỉ bình thường, thân hình phẳng lì, quan trọng hơn là nhìn cô ta giống như năm mươi tuổi.

Trong mắt Trình Trấn Bình xẹt qua tia chán ghét, tay lại đem người phụ nữ trung niên ôm vào trong ngực, sự chán ghét lại chuyển thành dịu dàng: "Cục cưng đang đợi anh sao?"

"Đúng vậy nha." Người phụ nữ trung niên hôn lên môi Trình Trấn Bình, cởϊ qυầи áo của hắn ra, vội vàng lôi kéo hắn đi vào phòng ngủ.

"Cục cưng, chúng ta ăn cơm trước đi, anh nấu cho em ăn nhé?"

"Ăn cơm cái gì, em muốn ăn anh trước." Người phụ nữ trung niên cười mập mờ một tiếng.

Trình Trấn Bình tìm mấy cái cớ, cuối cùng khi người phụ nữ trung niên kia sắp nổi giận mới cùng cô ta vào phòng ngủ, giữa giận mây mưa Trình Trấn Bình lại nhớ tới lúc nhìn thấy Ân Âm ở chung cư.


Thật lòng là ban đầu hắn không dám nhận.

Năm năm trước, Ân Âm dắt Trình Hi rời khỏi làng Hàng Hậu, không ai biết bọn họ đi đâu, cho dù là lễ tết cũng không có trở về.

Trình Trấn Bình đối với người vợ trước và đứa con trai mù đã sớm không thèm quan tâm.

Ngoài ra về sau còn phát sinh nhiều chuyện khác, Trình Trấn Bình lại càng không nghĩ tới hai người, vậy mà không ngờ lại gặp được bọn họ ở đây.

Hơn nữa không nghĩ tới bọn họ còn sống rất tốt.

Rất khác so với vẻ ngoài gầy gò trước kia, mặc dù Trình Hi vẫn không nhìn thấy nhưng thằng bé đã lớn hơn, nhìn qua thì cuộc sống vô cùng tốt.

Mà Ân Âm cũng rất khác so với hoàng kiểm bà trước đây, bây giờ da thịt cô trắng nõn nà, dáng người yểu điệu, nhìn còn trẻ hơn lúc trước, Trình Trấn Bình cảm thấy Ân Âm bây giờ so với lúc mới gả cho hắn còn quyến rũ hơn.


Mấy năm nay bọn họ đã trải qua những gì, vì sao lại thay đổi nhiều như thế? Hắn tự hỏi, nhưng mặc kệ như thế nào trong lòng hắn bây giờ lại có chút ngứa ngáy, lại có chút suy nghĩ về Ân Âm.

"Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Lúc hắn đang xuất thần bỗng nhiên bị đánh một cái.

Trình Trấn Bình liếc nhìn người phụ nữ trung niên dưới thân, làn da nhão nhẹt, khuôn mặt bình thường, dịu dáng cười một tiếng: "Không có gì, chúng ta tiếp tục.

Trình Trấn Bình quyết định tối nay sẽ đi nghe ngóng tin tức của Ân Âm và Trình Hi.

-

Một bên khác, thông qua việc điều tra Ân Âm đã lấy được tin tức của Trình Trấn Bình.

Nhìn mấy tin tức này cô khẽ hừ một tiếng.

Hóa ra ba năm trước Trình Trấn Bình lại lần nữa nɠɵạı ŧìиɦ bị Trương Hân phát hiện, về sau Trương Hân gặp được chân ái, bỏ lại hai đứa bé, đem phần lớn tiền của Trình Trấn Bình bỏ trốn.
Trình Trấn Bình tìm rất lâu cũng không tìm ra Trương Hân.

Bị lấy đi nhiều tiền như vậy làm cho hắn tức chết, tiếp đó đối với hai đứa nhỏ cũng sinh ra căm ghét, không quan tâm bọn nhỏ kêu khóc, trực tiếp ném về quê cho bà Trình chăm.

Vầ sau siêu thị của Trình Trấn Bình làm ăn ngày càng sa sút, còn đắc tội người ta, cuối cùng bị ép đóng cửa.

Hết chương 159.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s  vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 160.

Siêu thị bị đóng cửa, Trình Trấn Bình không cam lòng bị mất tiền, hắn nghe nói ở đế đô làm ăn dễ kiếm nhiều tiền, thế là cầm toàn bộ đến đế đô.

Nhưng Trình Trấm Bình căn bản không quen thuộc nơi này, hắn cũng không có đầu óc để kinh doanh, rất nhanh liền sài hết tiền.
Lúc hắn đang lang thang trên đường câu được một phú bà có chút tiền.

Mặc dù Trình Trấn Bình đã hơn ba mươi, nhưng không thể phủ nhận ngoại hình của hắn vẫn không tệ, nhìn qua thì nhã nhặn, nhưng vẩn là chó đội lớp người, phú bà là giám đốc điều hành một công ty, ly dị đã nhiều năm cũng chưa lập gia đình, không biết vì sao lại nhìn trúng Trình Trấn Bình nhỏ hơn bà ta mười mấy tuổi.

Phú bà mua một căn hộ ở chung cư Dụ Thông, ở chung với Trình Trấn Bình, dùng tiền nuôi hắn, ủng hộ hắn đi lập nghiệp, có thể nói bây giờ Trình Trấn Bình là một thằng ăn bám, vẫn ăn cơm chùa của một phú bà năm mươi tuổi.

Xem xong hết tin tức của Trình Trấn Bình, Ân Âm càng cảm thấy không thể để hắn tiếp xúc với Trình Hi.

-

Sau khi ở chung cư Dụ Thông gặp được Ân Âm và Trình Hi, Trình Trấn Bình vẫn mãi không quên, sau khi hắn đi hõi thăm tin tức còn thuê người lén lút thêo dõi.
Khi hắn biết được mấy năm nay hai người trôi qua cuộc sống như thế nào hắn đã rất sốc.

Hắn không nghĩ tới Ân Âm thế mà mua nhà ở chung cư Dụ Thông, không chỉ như thế còn đầu tư vào nhà hàng, bây giờ lời được không ít.

Mà năm năm trước Trình Hi cũng đi học viện giáo dục đặc biệt đọc sách, còn học vẽ tranh, mà thằng bé cũng có năng khiếu, mấy năm nay đã tham gia một số cuộc thi còn nhận được giải thưởng.

Hai mẹ con bọn họ hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của hắn, Trình Trấn Bình nghĩ bọn họ rời khỏi quê liền chán nản không chịu được cuộc sống mới.

Khi bị người phụ nữ trung niên lôi kéo đi vào phòng ngủ, Trình Trấn Bình đưa ra một quyết định.

Hắn muốn tái hôn với Ân Âm, chỉ cần tái hôn thì tài sản hiện tại của Ân Âm sẽ là của hắn, hơn nữa so với người phụ nữ dưới thân này Ân Âm còn xinh đẹp hơn.
Trình Trấn Bình gần như bị ép khô trước người đàn bà này, hắn không có tình cảm với bà ta, nếu không phải vì tiền hắn đã sớm bỏ đi.

Bây giờ hắn đã có lựa chọn tốt hơn.

Nhưng mà Trình Trấn Bình cũng biết, dựa theo thái độ trước đó của Ân Âm, hắn sẽ không có cách nào ra tay bên phía cô được, nhưng hắn có thể ra tay từ phía Trình Hi.

Cho dù không muốn thừa nhận thì hắn cũng là cha của Trình Hi, hắn tin thằng bé vẫn khát khao tình thương của cha.

Chỉ cần Trình Hi có thể giúp hắn làm công tác tư tưởng với Ân Âm, để cô đón nhận hắn một lần nữa hẳn là không khó.

-

Ngày hôm đó Trình Hi vừa tan học liền nghe được giáo viên nói bên ngoài có một người tự xưng là cha của cậu muốn gặp cậu.

"Trình Hi, đó là cha của em sao?" Giáo viên nhẹ nhàng hỏi, năm năm qua cô chưa từng gặp qua cha của Trình Hi, người đến đều là mẹ cậu.
Trình Hi sững sờ, nhẹ nhàng nói: "Không phải ạ."

"Vậy để cô kêu hắn rời đi."

"Chờ đã." Trình Hi ngăn giáo viên lại: "Con muốn đi gặp người đó một chút."

Kể từ hôm đó gặp được Trình Trấn Bình ở chung cư Dụ Thông, trong lòng Trình Hi luôn không ổn định.

Cho dù năm năm qua cậu không nhìn thấy hay nói chuyện cùng Trình Trấn Bình, nhưng trong thời khắc đó cậu có thể nghe được giọng nói của hắn.

"Hi Hi." Trong văn phòng, Trình Trấn Bình lập tức đứng lên khi nhìn thấy thiếu niên đi tới, sắc mặt mừng rỡ, khi không nhìn thấy con chó kia cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vẻ mặt Trình Hi hờ hững, nói: "Ông tìm tôi có chuyện gì không?"

"Hi Hi, cha là cha của con đây. Con quên rồi sao?"

Hết chương 160.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện