Editor: Mây (Sky)
26|01|2022
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 149.
"Được, vậy cô đi nấu vài món đi, nếu tôi thấy hài lòng liền tuyển cô." Hạ Hoài Cảnh nói.
"Có thể." Ân Âm không có chút sợ hãi, những nguyên liệu thiết yếu đều có trong phòng bếp, sau khi Ân Âm đeo xong tạp dề, lập tức bắt đầu động thủ.
Hạ Hoài Kinh nhìn thấy anh họ nhà mình nghiêm túc xem Ân Âm làm đồ ăn không khỏi thở dài.
Anh họ của cậu có chút cố chấp, không chịu thừa kết tài sản hàng tỷ mà hết lần này đến lần khác muốn trông coi cái nhà hàng ở nơi nhỏ bé này.
Tuy là Hạ Hoài Kinh nói anh họ mình ngốc nhưng đến cùng cũng có thể hiểu được.
Cha của anh họ cũng chính là bác cả của hắn, trước khi được tìm thấy là một cậu bé nghèo không cha không mẹ, là thanh mai trúc mã với thím cả, nhất là khi bác cả tỏ tình với thím, nguyện ý chăm sóc bà cả đời, ông bà ngoại của anh họ cũng rất thích bác, chỉ dựa vào cái nhà hàng nhỏ này kiếm tiền, cho bác cả lên đại học.
Không nghĩ tới ông nội cậu tìm tới cửa, bác cả mới biết mình là con trai Hạ gia bị lưu lạc bên ngoài, Hạ gia chính là hào môn thế gia.
Thế là một nhà ba người bác hai được đưa trở về.
Tục ngữ nói: nam nhân hữu tiền tựu biến phôi*, bác cả làm thiếu gia hào môn rồi thì ngày càng khinh thường thím, mà theo đó cũng không thích đứa con trai Hạ Hoài Cảnh.
(*) ý chỉ những người đàn ông trờ nên giàu có liền bắt đầu đối xử tệ bạc với vợ con.
Về sau bác cả nɠɵạı ŧìиɦ, thím thương tâm gần chết, mang theo con trai trở về nhà mẹ đẻ, mấy năm nay bác cả ở bên ngoài lăng nhăng, sa đọa vào tìиɦ ɖu͙ƈ, thím không chịu được đả kích, bị trầm cảm mà chết, mà Hạ Hoài Cảnh cũng oán hận cha mình, không muốn về Hạ gia.
Tuy nói bác cả ở bên ngoài ăn chơi, đếm không hết mấy cô tình nhân, nhưng không biết vì sao ngoại trừ Hạ Hoài Cảnh cũng không có thêm đứa con nào, đi bệnh viện kiểm tra mới biết trên người ông ấy có vấn đề, rất có thể cả đời chỉ có duy nhất đứa con trai độc đinh Hạ Hoài Cảnh này.
Vậy là ông ta bắt đầu coi trọng, quan tâm tới Hạ Hoài Cảnh, nhưng hắn đã trưởng thành làm gì còn thèm muốn sự quan tâm này, chỉ muốn trông coi cái nhà hàng nhỏ này.
Nhưng việc làm ăn của nhà hàng đi xuống dốc sau khi ông bà ngoại Hạ Hoài Cảnh qua đời. Các đầu bếp được tuyển dụng hoặc là tay nghề không tốt, hoặc là không muốn chịu thiệt ở cái nhà hàng nhỏ này, thế là nhà hàng tuột đến mức không có đầu bếp và bắt đầu thua lỗ. Nhưng anh họ vẫn như cũ không chấp nhận từ bỏ.
Đang lúc than thở, cậu chợt ngửi được từng đợt mùi thơm phát ra từ phòng bếp.
Không phải chứ, chẳng lẽ thật sự có đầu bếp đưa tới cửa.
Cậu quay đầu nhìn anh họ ở bên cạnh, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của hắn cũng đã lộ ra vẻ mặt kích động.
Ân Âm làm ba món đồ ăn bình thường nhất: "Gà cung bảo*, thịt lợn xé nhỏ tẩm vị cá**, rau cải xào."
(*) Gà Cung Bảo - 宫保鸡丁
_
(**) Thịt Lợn Xé Nhỏ Tẩm Vị Cá - 鱼香肉丝
_
Rau Cải Xào
_
"Có thể ăn rồi." Ba món vừa mới ra lò đặt trên bàn, màu sắc phong phú, nhìn thoáng qua đã khiến người ta thèm thuồng.
Hai mắt Hạ Hoài Kinh sáng lên, nói: "Để tôi nếm thử cho."
Nhưng mà cậu còn chưa kịp ăn, Hạ Hoài Cảnh đã liếc mắt nhìn cậu, Hạ Hoài Kinh lập tức yên tĩnh như gà, không dám động nữa.
Hạ Hoài Cảnh cầm đũa nếm thử từng cái, mỗi một thứ ăn một miếng, đôi sau thấu kính liền sáng lên mấy phần.
"Anh họ, anh đều ăn xong rồi, thế nào, có ngon không? Em cũng muốn thử."
Hết chương 149.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 150.
Hạ Hoài Kinh không muốn bị Hạ Hoài Cảnh mắng, liền cầm đũa lên bắt đầu ăn vài miếng, lập tức giơ ngón tay cái với Ân Âm, kích động khen ngợi: "Cô làm đồ ăn ngon thật, tôi muốn nuốt luôn cái lưỡi rồi. Anh họ, nếu anh tuyển cô Ân làm đầu bếp em cam đoan ngày nào cũng sẽ tới chỗ này ăn chực."
Hạ Hoài Cảnh khẽ liếc nhìn cậu, không nói gì, nhưng mà trong lòng đã bày tỏ sự hài lòng đối với Ân Âm.
".....Tiền lương một tháng của cô là 8 vạn cộng thêm tiền boa, mỗi tháng cô sẽ được nghỉ hai ngày, mặc khác....."
Hạ Hoài Cảnh đang nói chuyện mức lương lương đầu bếp với Ân Âm, hắn đã quyết định nhận cô vào làm việc, nhưng còn chưa nói xong đã bị Ân Âm cắt ngang.
"Ông chủ Hạ, chúng ta đổi loại hợp đồng đi."
Hạ Hoài Cảnh: "Hửm?"
Ân Âm nói: "Chúng ta ký hợp đồng cổ phần đi."
Ân Âm không có ý định nhận một mức tiền lương cố định, mặc dù có nhiều, nhưng đối với Ân Âm mà nói thì vẫn chưa đủ, hiện tại tiền thuê nhà một tháng của cô đã nhiều như vậy rồi.
"Chia cổ phần?" Ngón tay thon dài của Hạ Cảnh nâng kính mắt, nói một chút.
Ân Âm không muốn tiền lương cố định, mà muốn chia 3:7, ba phần cho cô, bảy phần cho nhà hàng, cũng là tương đương với việc đầu tư, mà như vậy thì cô sẽ là người chủ thứ hai của nhà hàng này.
"Tôi có lòng tin sẽ đem nhà hàng phát triển, tương lai không xa còn có thể mở thêm chi nhánh. Ân Âm cũng cho biết một số ý kiến của cô về nhà hàng, lời nói tường tận, nghe thì có thể thực hiện được.
Hạ Hoài Cảnh nghe cô nói xong cũng không có đồng ý ngay, cũng không từ chối.
Nói thật thì, trong lòng hắn có chút dao động.
Kỳ thật đối với việc nhà hàng kiếm nhiều hay ít hắn cũng không để tâm, điều hắn quan tâm là nhà hàng này có được mở hay không.
Hạ Hoải Cảnh nhớ khi mình còn nhỏ, từng nghe bà ngoại nói ông ngoại có một ước mơ, chính là hy vọng có thể mở thêm mấy cái nhà hàng Thiên Duyệt.
Thiên Duyệt là tên mà hắn và mẹ đặt, nhà hàng Thiên Duyệt là hiện thân tình yêu của ông bà ngoại dành cho mẹ hắn.
Đáng tiếc, mẹ hắn vì người cha lòng lang dạ thú kia bị trầm cảm mà chết, ông bà ngoại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng bị bệnh mà qua đời.
Hạ Hoài Cảnh vì thế luôn hận cha hắn mà không muốn về Hạ gia.
"Tôi đồng ý với cô." Cuối cùng Hạ Hoài Cảnh vẫn là chấp nhận việc nhập cổ phần của Ân Âm.
Ân Âm chuyển tiền, ký hợp đồng, rồi ở lại thảo luận kế hoạch mở nhà hàng cho đến buổi chiều khi Trình Hi tan học.
"Chị Ân Âm, sao chị về sớm vậy?" Ở chung với nhau một ngày, Hạ Hoài Kinh dường như đã quen miệng gọi Ân Âm là chị.
"Con trai tôi sắp tan học rồi, tôi phải về nhà." Nói đến Trình Hi, trong lòng Ân Âm tràn đầy dịu dàng.
"Cái gì, chị Ân Âm, chị kết hôn rồi?" Hạ Hoài Kinh hơi ngạc nhiên, bất quá suy nghĩ lại thì nhìn thoáng qua Ân Âm cũng gần ba mươi tuổi, kết hôn cũng là bình thường.
"Ly hôn rồi, con trai tôi cũng đã chín tuổi." Ân Âm cũng không giấu diếm gì.
Hạ Hoài Cảnh cũng nhìn Ân Âm, không nghĩ tới con trai của cô đã chín tuổi, nhưng lại ly hôn, sao lại ly hôn?. Ngay lập tức hắn nghĩ đến người cha lòng lang dạ thú, vong ơn bội nghĩa, nghĩ đến việc Ân Âm có khả năng cũng gặp phải tình huống này, sự xa cách và hờ hững đối với Ân Âm cũng phai đi mấy phần.
"Được rồi cô Ân, cô đi về trước đi." Hạ Hoài Cảnh nói
"Ừm."
Ân Âm cũng không trì hoãn liền trở về.
Cô về không được bao lâu thì Trình Hi và Kem cũng về nhà.
Hết chương 150.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤