Editor: Mây (Sky)

25|01|2022

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 143.

Vì họ không biết những màu này có hình dạng gì nên làm sao phân biệt được. Phải biết rằng vẽ tranh quan trọng nhất là cách vẽ và phối màu, đặc biệt là nếu Trình Hi muốn học thì cần làm nổibât bước tranh.

Ân Âm muốn để Trình Hi học những gì thằng bé thích, nhưng nếu là vẽ tranh thì quá khó.

Cô nhìn về phía cô giáo.

Cô giáo nâng kính, nói: "Trường học của chúng tôi cũng có lớp dạy vẽ cho người mù, chỉ là nếu muốn làm cái này phải tốn nhiều nghị lực hơn người khác, Hi Hi, con có thể làm được không?"

Không chỉ riêng nghị lực, mà thiên phú cũng rất quan trọng, vả lại trường học của bọn họ mặc dù có lớp dạy vẽ cho người mù, nhưng trong lớp cũng không có bao nhiêu bạn nhỏ học, rất nhiều bé không bao lâu liền không kiên trì nổi mà chuyển sang lớp khác, học tập nội dung khác.


Trình Hi kéo tay áo Ân Âm: "Mẹ ơi, con sẽ cố gắng."

Cô giáo lo lắng điều gì sao mà Ân Âm không biết được, nhưng nhìn Trình Hi kiên trì như vậy cuối cùng vô vẫn phải đồng ý.

Trên đường về nhà, Ân Âm hỏi: "Hi Hi, tại sao con lại muốn học vẽ?"

Trình Hi cắn cắn môi, khẽ nói: "Con không nhìn thấy, nhưng con muốn đem tất cả màu sắc vẽ ra dưới ngòi bút của con, để cho nó trở thành phong cảnh đẹp nhất trong bước tranh.

Cậu thản nhiên chấp nhận sự thật rằng mình không thể nhìn thấy một cách bình tĩnh, nhưng cậu cũng khao khát ánh sáng và những màu sắc ngoài kia.

Cho dù cậu không nhìn thấy, cậu cũng muốn cho chúng nó nở rộ dưới ngòi bút của mình.

Đôi mắt Ân Âm chua xót, đem tiểu gia hỏa ôm vào lòng, nói nhỏ: "Được rồi, Hi Hi muốn học vẽ tranh vậy thì học. Chờ sau khi Hi Hi vẽ được tranh có thể đem bức đầu tiên tặng cho mẹ không?"


Trình Hi gật đầu, "ừ" một tiếng nặng nề.

-

Đóng học phí xong Ân Âm không cho cậu đi học ngay mà bảo lưu lại vài ngày.

Cô mang Trình Hi đi mua quần áo mới, cũng cho cậu đi cắt lại cái đầu, từ xưa tới giờ Trình Hi chưa từng đến tiệm làm tóc để cắt tóc, đều là nguyên chủ giúp cậu cắt ở nhà, nhìn thật sự không tốt lắm.

Bây giờ ở tiệm được thợ tuốt tát một phen, tinh và diện mạo Trình Hi tốt lên rất nhiều, chỉ là người vẫn còn nhỏ và gầy, đứa bé chín tuổi mà nhìn qua cứ như bảy tuổi, khuôn mặt của cậu giống Ân Âm nên bộ dáng rất tốt, nhưng do không có thịt nên giá trị nhan sắc liền tuột đi mấy phần.

Xem ra việc bồi bổ cho Trình Hi phải được ghi vào danh sách quan trọng.

Đương nhiên cần thay đổi không chỉ có Trình Hi, mà còn có Ân Âm nữa.

Giá trị nhan sắc của nguyên chủ cũng rất cao, nếu không lúc trước Trình Trấn Bình biết rõ anh em họ không thể kết hôn, cỏn ra vẻ không biết cưới Ân Âm vào cửa.


Chỉ là do mười năm chịu đựng sự đay nghiến, đều tích tụ trong lòng, còn không biết chăm sóc bản thân, làm cho Ân Âm trờ thành hoàng kiểm bà trong mắt Trình Trấn Bình.

Ân Âm cũng không chấp nhận làm hoàng kiêmo bà, cô muốn rèn luyện, bảo dưỡng thân thể. Đương nhiên là quần áo và cách ăn mặc cũng phải thay đổi.

Cách ăn mặc của nguyên chủ quả thật có chút kì.

Cho nên sau khi mua xong quần áo cho Trình Hi, Ân Âm cũng đi mua quần áo cho mình, còn mua một chút mỹ phẩm bảo dưỡng tất yếu.

Về phần đầu tóc dài, khô và rẽ ngôi lệch, Ân Âm trực tiếp nhờ thợ làm tóc cắt cho mình một mái tóc ngắn ngang vai, gọn gàng lại chỉn chu.

Quần áo và những thứ tương tự cũng thế, cô vứt bỏ những quần áo quê mùa lúc trước, lựa chọn váy dài.

Ngũ quan Ân Âm ôn nhu xinh đẹp, mặc vày dài liền toát ra một loại khí chất dịu dàng trầm ổn, mái tóc ngắn lại tô điểm thêm vài phần hoạt bát.
Phãi biết rằng hiện tại nguyên chủ chỉ mới ba mươi mốt tuổi, chính là vảo thời kỳ đẹp nhất của phụ nữ.

Ngoài những việc đó, Ân Âm còn mang theo Trình Hi đi tàu điện ngầm.

Hết chương 143.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s  vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 144.

Bởi vì vừa mới đến Đế Đô nên Trình Hi vẫn chưa quen lối sống ở nơi này, cậu cũng chưa quen thuộc trường học lắm, tạm thời Ân Âm không có ý định để cậu dừng chân, cô dự định mỗi ngày trên dưới điều đi đón cậu.

Nhưng Trình Hi từ chối, cậu nói muốn tự mình đi trường học.

Cư xá Dụ Thông chỉ cách học viên giào dục đặc thù năm trạm dừng châm tàu điện ngầm.
Nều là ngườ bình thường Ân Âm chắc chắn sẽ không lo lắng, nhưng Trình Hi lại không nhìn thấy, cậu một mình đi ra ngoài mà Đế Đô lại lớn như vậy, cũng chưa quen thuộc cô làm sao có thể yên tâm.

"Mẹ, mẹ dẫn con đi ngồi tàu điện ngầm nhiều, làm quen một chút, con có thể làm được." Ánh mắt của cậu vô hồn nhưng khuôn mặt nhỏ lại mang theo chút chờ mong và khát vọng.

Câu không muốn lúc nào cũng phải làm phiền mẹ, cho dù mẹ không thèm để ý nhưng nếu cò thể cậu vẫn muốn làm tất cả bằng khả năng của mình, điều đầu tiên cần làm đó là đến trường một mình.

Ân Âm nghĩ ngợi một chút vẫn là đồng ý.

Thứ nhất, cô không muốn đả kích lòng tự tin của Trình Hi. Thứ hai, cho dù thằng bé không nhìn thấy, cậu cũng lả một cá thể độc lập, cumg sẽ có suy nghĩ của riêng mình, cô không muốn đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người nó. Thằng bé cố gắng như vậy, nên việc Ân Âm phải làm chính là cố gắng hết sức giúp cậu.
Vậy là Ân Âm dẫn Trình Hi đi tàu điện ngầm.

Làm quen với tàu điện ngầm như một phương tiện di chuyển, quen thuộc với toàn bộ quá trình ngồi tàu điện ngầm, còn có lúc gặp một chút khó khăn lảm thế nào để nhờ giúp đỡ.

Ân Âm nói với cậu mọi khả năng mà cô nghĩ ra và những điều cần phải chú ý.

Sợ Trình Hi quên, Ân Âm cứ lập đi lặp lại mấy lần.

Lại dẫn cậu đi ngồi tới ngồi lui tàu điện ngầm mấy lần, thẳng đến lần cuối cùng, Trình Hi mới một mình đi tàu điện ngầm, cô chỉ đi theo ở bên cạnh, không nói hay quấy rầy cậu.

"Mẹ ơi, con làm được rồi."

Rốt cuộc ở lần cuối cùng Trình Hi đã có thể một mình đi tàu điện ngầm qua lại cư xá và trường học, khuôn mặt cậu nở một nụ cười phấn khích.

Ân Âm sờ lên khuôm mặt nhỏ của cậu, tán thưởng: "Ừm, Hi Hi nhà mình thật lợi hại." Thật ra Trình Hi rất thông minh, nếu như thằng bé có thể nhìn thấy, so với những đứa trẻ khác khẳng định sẽ còn ưu tú hơn.
Bất quá Ân Âm tin rằng, cho dù cậu không nhìn thấy, thỉ so với những đứa trẻ khác cũng sẽ ưu tú hơn. Chỉ là khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp lại vô hồn của cậu, cô vẫn có chút tiếc nuối.

Đôi mắt này vốn nên như ngôi sao lậ lánh, vốn nên là nước suối trong ở khe nuối, nhưng khi sinh ra đã bị lớp sương mù bao phủ, che lấp đi ánh sáng bên trong, cả một đời điều không lấy ra được.

"Hi Hi nhà mình lợi hai như vậy, nên mẹ quyết định thưởng cho con một món quà."

"Quà ạ?" Trình Hi ngồi trong lòng Ân Âm nghiên đầu nhỏ.

"Đùng vậy, qua hai ngày nữa chính là sinh nhật Hi Hi, mẹ muốn tặng quà sinh nhật cho con, còn muốn mua một cái bánh sinh nhật."

Trình Hi biết bánh sinh nhật là cái gì, mặc dù cậu chưa bao giờ được tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng Trình Đào đã từng có, nghe nói bánh sinh nhật vào ngày sinh nhẫt mới có thể ăn. Rất ngọt, ăn rất ngon. Hẳn là cậu cũng đã từng nếm qua đi.
Vào một lần kia ở sinh nhật Trình Đào, nó cầm bánh hỏi cậu có muốn ăn hay không.

Trình Hi lắc đầu, cậu biết tính tình Trình Đào rất tệ, làm sao có thể cho cậu ăm bánh kem.

Thế nhưng Trình Đào vẫn đem bánh vứt trực tiếp vào mặt cậu, còn có bên miệng, khi đó là lần đầu cậu thèm đến hương vị bánh kem.

Bây giờ mẹ nói muốn cho cậu một ngày sinh nhật.

Trình Hi có muốn làm sinh nhật không? Đươmg nhiên là có.

Cậu cũng muốn một chiếc bánh kem thuộc về mình.

Hết chương 144.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện