Editor: Mây (Sky)
24|01|2022
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 137.
"Dương Tú Quyên, cô có biết mình đang nói cái gì không." Bà Trình quát.
Mẹ Ân cười lạnh: "Tôi đương nhiên biết, bà cho rằng trước kia vì sao tôi dung túng bà, còn không phải vì con gái tôi gả cho con trai bà, nhưng mười năm nay bà đã làm ra chuyện gì, mắng chửi con gái và cháu ngoại của tôi. Tôi còn dung túng cho bà làm gì nữa, tôi hận không thể lọc thịt bà, a phi....vẫn là quên đi, thịt người Trình gia các người nhất định so với hố phân còn thúi hơn, tôi còn chưa muốn mình phải buồn nôn tới chết đâu."
Bà Trình mở to hai mắt nhìn, bà chưa từng thấy qua đứa em gái luôn ngoan ngoãn của mình hôm nay lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, những lời này nói ra cũng quà khinh người đi.
Mấy ngày nay bà Trình bị Ân Âm một mực đè ép cũng bị hủ dọa, thấy Ân Âm cười một tiếng bước chân lập tức ngừng lại, vừa dấy lên dáng vẻ cao ngạo lập tức bị dập tắt không dám phát tiết ra ngoài, lại không ép xuống được nên sắc mặt liên tục thay đổi, nhìn rất là đặc sắc.
"Ân Âm, cô nhất định phải làm đến tuyệt tình như vậy sao?" Trình Trấn Bình lại bày ra bộ dạng ủy khuất.
Ân Âm bị hắn làm cho buồn nôn muốn chết: "tôi không muốn nhiều lời với anh. Nếu tiếp theo có chuyện gì phải làm thì anh liền nói với luật sư của tôi đi."
Trình Trấn Bình nắm chặt nấm đấm, đáy mắt có chút ảm đạm. Hằn không nghĩ tới người nhu nhược đến ngu xuẩn năm xưa bây giờ lại tìm đến luật sư đâm đơn kiện ly hôn, muốn lấy đi 120 vạn của hắn.
Nếu Ân Âm đã cùng hắn vạch mặt mà đi tìm luật sư, thì hắn cũng tìm luật sư, chỉ là lúc đó tới 10 vạn hắn cũng sẽ không cho cô.
Sau khi xé mặt nhau với Trình Trấn Bình, Ân Âm cũng không ở lại Trình gia, cô mang theo Trình Hi tạm thời ở lại Ân gia, chờ sau khi thắng kiện và lầy được tiền, cô liền mang Trình Hi rời đi.
-
"Thật xin lỗi Trình tiên sinh, theo như những gì anh nói thì anh là bên có lỗi, không thể nào một đồng cũng không đưa, căn cứ theo tình huống cụ thể, tài sản dưới danh nghĩa của anh sẽ ffươc chia cho bên kia, đối phương đòi 120 vạn, tòa án hẳn sẽ đồng ý." Trình Trấn Bình rất nhanh đã đi tìm luật sư.
"Luật sư Trương, có phải là phí luật sư quá ít, tôi có thể thêm tiền." Đối với luật pháp Trình Trấn Bình kỳ thẫt cũng không hiểu biết nhiều, hắn chỉ biết là có tiền thì sẽ sai khiến được quỷ thần, chỉ cần nện tiền ra, trận kiện cáo này hắn nhất định sẽ thắng.
Nhưng phàm là người làm luật sư đều biết luật pháp, cũng có chút đầu óc, chân tướng sự thật và chứng cứ đều ở đó, đây chính là mở phiên tòa thẩm tra xử lí, nếu giống như Trình Trấn Bình nói, thì quan tòa không sợ bị lột xuống sao?
Thế là, luật sư Trương từ chối.
Trình Trấn Bình chỉ coi anh ta là thứ không có bản lĩnh, sắc mặt không tốt rời đi, lại tìm thêm vài vị luật sư.
Nhưng thái độ của mấy vị đó đều giống luật sư Trương.
Thẳng đến người cuối cùng, Trình Trấn Bình quyết định giấu diếm một chút sự thật, chỉ nói hai người là họ hàng gần kết hôn, cuối cùng vị luật sư kia cũng tiếp nhận.
Trình Trấn Bình cho không ít tiền, luôn dặn đi dặn lại là nhất định phải thắng kiện.
Hắn thấy chỉ cần luật sư tiếp nhận, cho tiền rồi thì vị luật sư kia nhất định phải cãi thắng kiện cho hắn."
Ân Âm vừa biết được Trình Trấn Bình tìm tới luật sư, thời điểm gần mở phiên tòa liền vật cười một tiếng, thầm nghĩ người luật sư kia thật là xui xẻo.
Mà vụ kiện ly hôn của bọn ở làng Hàng Hậu đã trở thành đề tài trò chuyện của tất cả mọi người sau bữa ăn, đây là chuyện lần đầu phát sinh ở trong làng, cũng không biết ai sẽ thắng.
Hết chương 137.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 138.
Không quá hai ngày phiên tòa về vụ kiện ly hôn của Ân Âm và Trình Trấn Bình cũng mở ra.
Luật sư Vương là một chuyên gia trong các vụ kiện ly hôn, lại nắm giữ bằng chứng Trình Trấn Bình nɠɵạı ŧìиɦ, muốn thắng vụ kiện này cũng dễ như trở lòng bàn tay.
Mà vị luật sư Trình Trấn Bình mời đến bên kia khi nhìn đến luật sư Vương lấy ra chứng cư Trình Trấn Bình nɠɵạı ŧìиɦ mặt đều đen lại.
"Mẹ nó, anh không có nói cho tôi là anh nɠɵạı ŧìиɦ, anh nɠɵạı ŧìиɦ cũng thôi đi, còn bị người ta tìm được chứng cứ, vậy anh còn tìm tôi làm gì, nếu lão tử biết sớm sẽ không tiếp nhận vụ kiện của anh!"
Trình Trấn Bình không chỉ thua kiện mà còn bị luật sư mình mời tới chửi một trận.
Trình Trấn Bình nhất thời sững sốt, hắn cũng không rõ mình đã đưa nhiều tiền như vậy, không phải nói có tiền là sẽ sao khiến được quỷ thần ư, làm thế nào lại thua.
120 vạn, nhưng trước đó hắn chỉ muốn cho Ân Âm 10 vạn, 10 vạn mua 10 năm, quả nhiên là giỏi tính toán.
Kềt quả vụ kiện vừa ra, người của làng Hàng Hậu đang một mực chú ý liền biết được, đám người xôn xao ngàn vạn lần không nghĩ tới Ân Âm yếu thế mà lại thắng.
Cũng từ việc lần này mà nam nữ ở làng đối với việc họ hàng gần kết hôn cũng có nhận thức mới.
Nguyên lai là anh em họ thuộc về họ hàng gần nên không thể kết hôn, cho dù kết hôn thì cũng là hôn nhân vô hiệu, nói cách khác anh em họ kết hôn nhiều lằm cũng chỉ tính là ở chung, cái gì phân chai tài sản cũng không hề tồn tại.
Bất quá cò thể thưa kiện, nếu như một bên bị phán là có lỗi thì tài sản có được trong thời gian chung sống sẽ được xử lý theo thỏa thuận.
Trình Trấn Bình không muốn tin tưởng, cũng không muốn tiếp nhận, nhưng lại không thổ không tiếp nhận.
Trương Hân biết được muốn Trình Trấn Bình ly hôn phải phân cho vợ trước 120 vạn, cả người đều bùng nổ, đây là 120 vạn đó, cô ta có thể mua được ít nhiều túi xách và đồ trang sức nha.
Lúc trước cô ta cấu kết với Trình Trấn Bình chỉ vì coi trọng tiền của hắn.
Nhưng mà cho dù cô ta không cam tâm thì có thể làm sao, quan tòa đã đưa ra phán quyết, Trình Trấn Bình đều phải cho, với lại cho bên kia 120 vạn, dù có tổn thất một số tiền lớn nhưng Trình Trấn Bình so với người bình thường thì cũng tính là có tiền, vì vậy cô ta không có ý định rời đi.
-
"Ân Âm, em thật sự muốn rời đi sao? Nếu không chúng ta đừng ly hôn nữa, chẳng lẽ em nhẫn tâm để Trình Hi không có cha sao?" Ngày hôm sau khi bản án hạ xuống, Ân Âm liền yêu cầu Trình Trấn Bình đến cục dân chính lĩnh giấy ly hôn, không nghĩ tớ hắn còn nghĩ tới ý đồ này.
Nều sớm biết vậy thì hắn đã không đề cập tới chuyện ly hôn, vốn cho rằng bọn họ là hôn nhân vô hiệu, hắn chỉ cần bố thí cho 10 vạn là được rồi, nhưng bây giờ lại phải cho 120 vạn, điều này giống như muốn cắt thịt của hắn.
Đều do Trương Hân, nói cái gì muốn làm vợ danh chính ngôn thuận, vốn là tiểu tam thì nên an phận làm tiểu tam không được sao, còn cho hắn cái chủ ý ngu ngốc,gì mà hôn nhân vô hiệu, cái gì hắn cũng không cần cho.
Ân Âm hờ hững nhìn Trình Trấn Bình, nhìn thoáng qua đã biết được ý định của anh ta, nở một nụ cười mỉa mai, nói: "Lúc này anh lại lôi Trình Hi ra, mười năm qua sao không nhắc tới. Nếu anh nói rõ là anh không nỡ đưa 120 vạn kia, thì tôi còn có mấy phần xem trọng anh, nhưng anh lại tìm cái cớ là Trình Hi, Trình Trấn Bình, anh thật làm cho người ta thấy ghê tởm. Hi Hi không có người cha như vậy, mới là vận may của thằng bé."
Trong lòng của Trình Trấn Bình xác thật nghĩ như vậy, nhưng lại bị Ân Âm dứt khoát nói hoạch tẹt ra, sắc mặt lập tức trông như cái bảng màu, xanh xanh tím tím rất là buồn cười. Hắn tức giận nói không nên lời, nhưng khẩu khí của Ân Âm chính là không muốn nhịn xuống.
"Trình Trấn Bình, Trình Hi là con trai ruột thịt của anh đấy."
Hết chương 138.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 139.
Sâu thẳm trong đôi mắt lạnh lùng của Ân Âm cất giấu đau lòng đối với Trình Hi.
"Anh là cha của thằng bé, có quan hệ huyết thống, là anh mang nó đến thế giới này, anh vốn nên đối xử tốt với nó, nhưng anh đã làm cái gì, mười năm qua anh đối với thằng bé vờ như không thấy, thậm chỉ còn ghét bỏ thằng bé vì nó bị mù."
"Là tự nó nguyện ý cho mắt bị mù sao? Thằng bé nhỏ như vậy, nò có thể biết cái gì, hết thảy chỉ có thể bị ép tiếp nhận. Nhưng mà anh chẳng những không áy náy, ngược lại còn đem tất cả sai lầm đổ lên người nó, thằng bé nhỏ như vậy, chỉ mới chín tuổi, đã sớm chịu đựng những ác ý từ thế giới này."
"Anh có biết vài ngày trước Trình Hi còn đi tự tử không? Thằng bé vì sao tự tử, bởi vì tất cả mọi người đều nói cho nó biết, mắt mù là lỗi của nó, bởi vì nó mà liêm lụy đến quan hệ của cha mẹ không tốt, muồn ly hôn. Thằng bé không muốn cha mẹ bởi vì nó mà ly hôn nên đã đi tự tử."
"Nếu không phải đêm đó tôi kịp thời đuổi tới, nó thật sự đã chết rồi, nó sợ nước như vậy, lại cố gắng vượt qua nỗi cùng bóng ma tâm lý mà đi vào dòng sông lạnh lẽo."
"Nhưng đó thật sự là lỗi của nó sao? Anh sờ thử lương tâm của mình xem, thật sư là dp Trình Hi làm sai sao?"
Ân Âm rơm rớm nước mắt, chất vất từng câu, chỉ cần nhớ lại đêm đó cô kéo thân thể nhỏ bé lạnh ngắt của Trình Hi từ dưới sông lên, trong lòng cô liền vô cùng đau đớn, dường như sắp không thở nổi.
Trình Trấn Bình bị bộ dạng của Ân Âm hù dọa, trong nháy mắt hắn cảm thấy Ân Âm giống như muốn nhào lên cắn xé hắn.
Chỉ là lời nói của Ân Âm hắn cũng không muồn nghĩ nhiều, có lẽ cảm thấy suy nghĩ chi cho mệt, liền trấn định nói: "Cho nên chúng ta đừng ly hôn nữa, về sau anh sẽ đền bù cho Trình Hi."
Ân Âm lạnh lùng liếc hắn một cái, liền nhìn thấy trong mắt còn chưa kịp che giấu sự chột dạ.
Cô khẽ hừ một tiếng, không còn bộ dạng chất vấn trước đó nữa mà chỉ còn đạm mạc.
Nói chuyện với loại người như Trình Trấn Bình chẳng có gì tốt, cho dù có nói nhiều bao nhiêu, hắn cũng không nhận thức được lỗi sai của mình.
Cho dù là quá khứ hay hiện tại, hắn chưa từng đem Trình Hi xem như con trai ruột mà yêu thương.
"Hãy bớt sàm ngôn." Ân Âm thờ ơ nói, dẫn đầu đi vào cục dân chính, bỏ lại một câu nói: bản án ly hôn đã xuống tới, anh thật sự cho rằng anh không muốn ly hôn liền không ly hôn nữa sao? Không phải anh nói đây là hôn nhân vô hiệu à?"
Trình Trấn Bình đứng tại chỗ, lần nữa nghe được mấy chữ "Hôn Nhân Vô Hiệu" mặt lập tức biến sắc, nắm chặt nắm đấm, cuối cùng chỉ có thể bước chân đi vào cục dân chính.
Mười phút sau Ân Âm cầm trong tay tờ giấy xác nhận ly hôn mới ra lò, tảng đá đè nặng trong lòng lập tức trút xuống.
Cô cũng không thèm nhìn tới Trình Trấn Bình, liền quay đầu rời đi.
-
"Thật sự muốn đi sao?" Mẹ Ân cầm tay Ân Âm hỏi.
Ân Âm nhận được giấy tờ ly hôn và 120 vạn vào thẻ, liền đến Ân gia mang Trình Hi rời khỏi làng Hàng Hậu.
"Dạ, ở đây không thích hợp cho Trình Hi trưởng thành, mà con còn muốn cho thằng bé đi trường học đặc thù đọc sách, trường học kia chỉ ở trong thành phố mới có." Làng Hàng Hậu chỉ là một địa phương nhỏ, đối với Trình Hi lại tràn đầy ác ý, hoàn cảnh như vậy không thích hợp cho thằng bé lớn lên, hơn nữa Trình Hi cũng đã chín tuổi cho dù cậu không nhìn thấy Ân Âm cũng muốn cho cậu đi đọc sách.
Bởi vì hoàn cảnh từ nhỏ lớn lên, tính cách của Trình Hi dù tốt bụng ngoan ngoãn, nhưng cũng tự ti và thiếu tình thương, Ân Âm muốn cậu tiếp xúc với nhiều người hơn, đọc sách, mở rộng tầm nhìn, tình cách lại vui tươi, đối bới tương lai cũng có thể chờ mong.
Sự việc Trình Hi tự tử mặc dù bên trong có Trình Đào châm ngòi, lại thêm nhiều năm ác ý chồng chất, dẫn đến việc cậu không nhận rõ giá trị của bản thân, cho nên dễ dàng chọn cách im lặng, nhưng Ân Âm lại không đồng ý.
Hết chương 139.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 140.
Cái chết không phải là cách tốt nhất để giải quyết mọi vấn đề, mà nó chỉ làm người thân yêu đau đớn còn kẻ thù thì suиɠ sướиɠ.
Những người có một trái tim dịu dàng và nhân hậu đều có giá trị và ý nghĩa cho cuộc sống.
Cho nên Ân Âm muốn mang Trình Hi đi vào thành phố, đổi một hoàn cảnh khác, kết giao bạn bè, đọc sách, mở rộng tầm nhìn, để cậu có thể nhận thức sâu hơn về bản thân.
Trước sự dò hỏi của mẹ Âm, cô kiên định gật đầu: "Dạ, con đã sớm quyết định rồi."
Mẹ Ân biết con gái càng ngày càng có chủ kiến, đưa ra quyết định điều có sự cân nhắc của riêng mình, khả năng bà cò thể làm chính là ủng hộ.
"Được rồi, vậy liền đi thôi, chỉ cần ngày lệ tết con nhớ mang theo Hi Hi về nhà là được." Mẹ Ân vừa nói vừa lau nước mắt, đối với đứa con gái này mẹ Ân thấy rất áy náy, nếu không phải lúc trước bà đồng ý cửa hôn sự với Trình gia thì con gái có lẽ đã không trở nên thế này.
Ân Âm ôm lấy mẹ Ân, nhẹ nhàng vô lưng bà: "Mẹ, đây không phải lỗi của. Mẹ yên tâm, con và Hi Hi sẽ chăm sóc tốt bản thân, nếu có thời gian con sẽ đưa Hi Hi trở về."
Nói xong cô kéo Trình Hi đang đứng một bên qua, vuốt cái đầu nhỏ của cậu: "Hi Hi, ôm bà ngoại một cài rồi tạm biệt bà."
Trình Hi duỗi hai cánh tay gầy gò của mình ôm lấy bà ngoại.
Khoảng thời gian này ở nhà bà ngoại rất quan tâm cậu, giọng nói non nớt mang theo sự quan tâm: "Bà ngoại, còn và mẹ đi rồi, bà phải chăm sóc tốt cho bản thân nha."
"Được, được." Mẹ Ân ôm thân thể nhỏ bé của Trình Hi vào vòng tay mình, hốc mắt ửng hồng.
Là bà mắc nợ đứa cháu ngoại này, nhưng chỉ tiếc là bà nhận ra tương đối trễ, chỉ hy vọng sau này có cơ hội bù đắp.
Ân Âm cũng tạm biệt cha Ân và một nhà anh trai.
"Em gái, đi ra bên ngoài phải chăm sóc tốt bản thân, nếu như ở ngoài không tốt thì liền trở về, nơi này vĩnh viễn là nhà của em."
"Dạ."
Anh trai của Ân Âm là một người lảng Hàng Hậu điển hình, đối với cô em gái Ân Âm này mặc dù có tình cảm, muốn giúp đỡ nhưng hắn cũng có gia đình của riêng mình, còn muốn nuôi cha mẹ, trên người đều có gánh nặng, cũng là lực bất tỏng tâm*.
(*) Mặc dù rất muốn thực hiện điều gì đó nhưng lại không thể làm được. Câu nói chỉ sự bất lực, bó tay trước những vấn đề của con người
-
Kỳ thật Ân Âm không trách hắn.
Thời gian sau này cũng phải tự mình trôi qua.
Trước khi đi Ân Âm để lại 20 vạn.
20 vạn này hẳn là có thể cho mẹ Ân sống một khoảng thời gian không tệ, nghe nói con trai lớn của anh trai đang muốn cưới vợ, đáng tiếc trong nhà quá nghèo, không có cô gái nào để ý, có 20 vạn rồi vấn đề cũng không lớn nữa.
Về phần Trình gia bên kia một ánh mắt Ân Âm cũng không cho, chỉ đợi về sau đến thu thập.
Đơn giản thu dọn một chút, mang theo rương hành lý, Ân Âm dắt Trình Hi rời khỏi làng Hàng Hậu đã sinh sống nhiều năm.
Thẳng đế ngày thứ hai họ rời đi, người trong làng mới biết tin, về phần bọn họ nói gì Ân Âm cung không biết, mà cũng không cần thiết để biết.
-
Xe đang chạy với tốc độ cao, hoàn cảnh bên ngoài đối với Trình Hi hoàn toàn lạ lẫm.
Với một người mù mà nói, đột nhiên rơi vào hoàn cảnh lạ là vô cùng bất an, cho dù Trình Hi che giấu rất kỹ và hiểu chuyện thì cũng không nói ra được gì.
Toàn bộ quá Trình Ân Âm đều nắm tay cậu, cho cậu cảm giác an toàn, dù vậy thỉnh thoảng Trình Hi vẫn nắm tay thật chặt, chỉ cần là lúc thanh tỉnh tinh thần của Trình Hi sẽ cực kỳ khẩn trương, cậu sợ hãi nếu sơ ý một chút sẽ bị tách khỏi mẹ.
Thời điểm mua vé xe, Ân Âm sắp xếp cho Trình Hi ngồi bên cạnh mình, gần cửa sổ ở bên trong, nhưng mà cậu vẫn nắm lấy góc áo của cô.
Hết chương 140.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Danh sách chương