Editor: Mây

18|01|2022

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 118.

Nước sông lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng tràn vào miệng và mũi.

Trong dòng nước dường như có một đôi bàn tay vô hình không ngừng lôi cậu đến chỗ nước sâu thẳm.

Trình Hi không giãy dụa mà mặc kệ bản thân bị kéo đi.

Nhưng vào lúc này ở hướng ngược lại giống như có một cái tay khác đang kéo cậu lại, lộ ra những hơi ấm áp.

Cậu tựa hồ nghe được có người gọi tên mình.

Là ai, sẽ là ai? -

Thời gian quay ngược đến một tiếng trước, Ân Âm từ thế giớ trước đến thế giới này.

Bên tai là giọng nói của một người phụ nữ.

"Con gái à, nó đã muốn đi, tâm cũng không đặt lên người con, con cố gắng cách nào giữ lại, không thì liền ly hôn với nó đi."

"Cũng do số phận.....ai bảo con sinh ra thằng bé mù. Sớm biết như vậy lúc trước đã nghe lời mẹ chồng con, đem nó đuổi đi, đều do nó hại con."

"Trấn Bình nói sau khi ly hôn sẽ cho con mười vạn, con hoàn toàn có thể cầm số tiền kia tái giá, mẹ ở bên này giúp con tìm chồng."

"Mẹ nói con nghe, người đàn ông kia mặc dù đã có con nhưng cũng là đối tượng phù hợp với con có phải không? Con cũng không sanh được. Về sau con gả đi chỉ cần chuyên tâm làm một bà mẹ kế tốt, người đàn ông kia rất biết thương vợ."

"Bất quá người ta nói, không thể mang theo thằng nhóc Trình Hi mù lòa kia. Nhưng mà không có việc gì, dù sao Trình Hi cũng là con cái của Trình gia, không có lý do gì rời đi với con. Con để nó ở lại đó mẹ cũng không tin họ đem Trình Hi đuổi đi. Hơn nữa nếu đuổi đi thì sao, đến lúc đó cũng không có dính dáng gì đến con."

Mẹ Ân đang không ngừng huyên thuyên, chợt thấy đứa con gái vừa rồi còn rơi lệ, ngoan ngoãn nghe bà nói chuyện đột nhiên xông ra ngoài, còn lấy đi một chiếc xe đạp.

"Ân Âm, con đi đâu, mau trở về." Mẹ Ân ở phía sau vừa kêu vừa đuổi theo mấy bước, nhưng Ân Âm thật sự đi quá nhanh, không bao lâu liền mất hút vào màn đêm.

"Không được, ngày mai nhất định phải kéo nó trở về." Mẹ Ân nghĩ Ân Âm vẫn còn luyến tiếc nên trở về Trình Gia, không khỏi lắc đầu.

Bà để Ân Âm ly hôn cũng vì muốn tốt cho cô.

Ân gia bọn họ gia cảnh nghèo khó yếu thế, mà Trình gia lại giàu có thế lớn, bọn họ đấu không lại, thay vì để con gái bị mắng chửi ở Trình gia còn không bằng cầm 10 vạn đi tái giá.

Về phần Trình Hi nửa điểm bà cũng không nghĩ cho cậu, giống như xem sự tồn tại của đứa cháu ngoại này là không cần thiết, bà cũng cảm thấy là do Trình Hi làm hại con gái mình bị Trình gia chán ghét mà vứt bỏ.

Vả lại mẹ Ân đối đứa con gái Ân Âm duy nhất này cũng là có tình cảm, bằng không mười năm trước cungp sẽ không đem cô gả cho nhà giàu Trình gia, chỉ vì muốn cô trôi qua thời gian tốt đẹp, mà bây giờ để cho Ân Âm ly hôn cũng là muốn tốt cho cô. Trấn Bình đã có gia đình nhỏ bên ngoài, bà Trình cũng là chị của bà đối với Ân Âm đã sinh ra chán ghét, càng không có khả năng xem mặt mũi cháu gái mà đối xử tốt với Ân Âm, chỉ có mắng chửi. Cho nên để cô ly hôn là tốt nhất.

Chính vì vậy bà đã chủ động thuyết phục để Ân Âm ly hôn với Trình Trấn Bình.

Nhưng nếu muốn nói tình cảm của mẹ Ân dành cho Ân Âm sâu đậm bao nhiêu thì cũng không có. Ân gia và Trình gia cũng không cách nhau quá xa, mười năm qua bà cũng biết Ân Âm và Trình Hi ở Trình gia sinh hoạt như thế nào, nhưng bà cũng không nói một lời.

Ân Âm tạm thời không có thời gian quan tâm mẹ Ân đang nghĩ gì.

Lúc này cô đang ngồi xe đạp cố đạp thật nhanh, đầy lo lắng đi về một hướng.

Thời điểm Ân Âm đến thế giới này vừa vặn xảy ra sự việc quan trọng nhất: ngày Trình Hi tự sát.

Nếu như Trình Hi thật sự chết thì cô tới thế giới này cũng trở nên vô nghĩa.

Hết chương 118.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s  vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 119.

Ở kiếp trước Trình Hi đã tự sát vào đêm nay.

Mà cậu cũng tự sát thành công và chết.

Nước sông che mất chú gấu bông nhỏ trong ngực cậu, che mất Pudding đang được cậu ôm trong tay, cuối cùng cũng đem thân thể nhỏ bé gầy yếu của cậu nuốt chửng.

Cậu mất tích Trình gia cũng không quan tâm, nguyên chủ lại ở nhà mẹ đẻ bị mẹ Ân làm công tác tư tưởng nên cũng không trở về nữa.

Thẳng đến ngày thứ ba Trình Hi mới được người ta đi qua bờ sông tình cờ phát hiện. Nhưng khi đó thân thể Trình Hi đã bị ngâm nước đến sưng tấy và trắng bệch.

Trong đêm lạnh lẽo vắng lặng không bóng người, cậu đã chết như vậy.

Cậu đem theo món quà duy nhất mà mẹ tặng cùng chú chó nhỏ Pudding ôm trong lòng bị nước sông nhấn chìm, kết thúc sinh mạng chín năm trên cõi đời này.

So với sáu mươi năm của một người bình thường, cả một đời Trình Hi chỉ có chín năm, thời gian chín năm quá ngắn, ngắn đến nỗi cậu vĩnh viễn chưa từng biết ánh sáng là như thế nào, ngắn đến nỗi ngoại trừ ở bên mẹ cảm nhận một chút ít hơi ấm thì không còn gì nữa.

Chín năm qua trong thế giới của cậu chỉ có những lời chửi rủa ác ý.

Cậu chỉ là một đứa bé chín tuổi, vốn phải được nâng niu trong vòng tay cha mẹ, phải đến trường cùng bạn bè học tập kiến thức và chơi đùa.

Nhưng từ khi sinh ra cậu phải chịu đựng quá nhiều sự ác ý từ thế giới này, đến mức dù sợ sông như vậy nhưng vẫn chủ động nhảy sông tự sát.

Thời gian chín năm bị người thân chán ghét và vứt bỏ làm cho thân thể nhỏ bé của Trình Hi trở nên nhạy cảm, yếu ớt.

Mà Ân Âm và Pudding là những ánh sáng hiếm hoi trong cuộc đời mà cậu có thể bắt lấy.

Nhưng mà Pudding đã chết.

Mẹ cũng oán hận cậu.

Thế giới yếu ớt của Trình Hi bỗng nhiên sụp đổ, cậu cũng không còn kỳ vọng nào vào thế giới này, vì vậy cậu đã kết thúc cuộc đời nhỏ bé chín năm của mình trong một đêm cô đơn, gieo mình vào dòng sông lạnh lẽo.

Cậu ở dưới dòng sông, hẳn là rất sợ và cũng rất lạnh.

Ân Âm liều mạng đạp xe, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt

Cuối cùng cô cũng đến được bờ sông, dưới ánh trăng cô nhìn thấy một thân thể gầy yếu thả mình xuống.

"Trình Hi." Ân Âm kêu lên đầy đau đớn, vội xuống xe rồi vứt nó sang một bên chạy về phía Trình Hi, không chút do dự liền đi xuống nước, những làn nước lạnh như băng bao phủ lấy cô.

Rất nhanh cô nhìn thấy Trình Hi, đưa tay ra kéo cậu.

Trình Hi cảm giác mình bị hai cánh tay giữ chặt nhưng cậu lại không thể nhìn thấy, cậu cảm thấy đó hẳn là ảo giác, làm sao lại có người đến ngăn cản cậu hay cứu cậu chứ.

Nước sông lạnh lẽo xộc vào miệng, mũi, tai, không ngừng chảy vào trong thân xác, rất nhanh cậu liền mất đi ý thức.

Vào giây phút cuối cùng trước khi bất tỉnh cậu dường như nghe được tiếng mẹ đang gọi mình.

Thế nhưng bây giờ cậu đã không thể trở về bên mẹ được nữa.

Mẹ, Trình Hi yêu mẹ.

Còn có, thật xin lỗi mẹ.

-

Hai tay Ân Âm nắm cánh tay Trình Hi kéo cậu từ dưới nước lên.

Trình Hi không có giãy dụa, cậu đã mất đi ý thức và lâm vào hôn mê.

Trên bờ, Ân Âm để Trình Hi nằm xuống, hai tay đè lên người cậu sơ cứu hết lần này đến lần khác.

Cô phải đem nước trong ngực Trình Hi ép ra, nếu không cậu sẽ chết.

"Trình Hi, con không thể chết, con đừng bỏ mẹ, mẹ không thể sống thiếu con được."

"Trình Hi, con trở về được không, mẹ yêu con, rất yêu con."

"Trình Hi, con tỉnh lại đi, sao con lại cam lòng rời xa mẹ?"

Ân Âm vừa sơ cứu vừa hét lên đầy lo lắng, nước mắt giống như những viên trân châu lã chã rơi xuống, cô biết bản thân cần tỉnh táo, nhưng thân thể của cô, tay của cô lại không thể ngừng run rẩy.

Cô sợ hãi, thật sự rất sợ hãi.

Hết chương 119.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện