Editor: Mây aka Tiên Vân
20|01|2022
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 114.
"Sao lại không ly hôn? Cô ta và Bình Tử kết hôn đã mười năm, chỉ sinh ra cái thứ như vậy, vô duyên vô cớ làm Bình Tử bị người khác chê cười, qua nhiều năm như vậy mà cái bụng cũng không có động tĩnh, loại này chính là gà mái không biết đẻ trứng, lão Trình nhà chúng ta còn giữ nó lại làm gì?" Thời điểm bà Trình nói ra câu "thứ như vậy" mắt lại liếc nhìn Trình Hi đang ngồi an tĩnh một góc, trong mắt xẹt qua tia chán ghét.
Sinh ra một đứa mù không chỉ có con trai của bà bị chế giễu mà toàn bộ người Trình gia đều bị cười nhạo. Lúc trước đem nó bán luôn cho rồi, không nên đồng ý sự phản đối của con nhỏ Ân Âm kia.
Mặc dù chỉ là thằng mù, nhưng nếu đem bán có lẻ sẽ có người muốn, coi như không ôm đi nuôi nấng, cũng có thể......
Một đứa mù thì sống trên đời này làm gì, chết sớm đầu thai sớm, cũng coi như vì tốt cho nó.
Hơn nữa Bình Tử nhà bà bây giờ ở bên ngoài cũng đã có một gia đình nhỏ, còn có một trai một gái, bà đã gặp qua hai đứa nhỏ kia, chúng rất đáng yêu lại còn cực kỳ giống Bình Tử nhà bà, làm sao mà so sánh với thằng mù này được.
"Được rồi được rồi, đừng nói tới cái thứ xui xẻo kia, tranh thủ thời gian ăn cơm đi."
Từ đầu tới cuối Trình Hi đều không lên tiếng, cậu lẳng lặng ăn một chút cơm với vài cọng rau mà không có miếng thịt nào. Ánh mắt vẫn ảm đạm như cũ.
Tuy cậu không nhìn thấy gì nhưng những lời nói kia hết thảy đều lọt hết vào tai.
-
Cơm nước xong lại nhớ đến Pudding còn đang đói bụng, Trình Hi mò mẫn đi vào bếp, cậu lấy một cái chén bể bỏ một chút đồ ăn thừa vào đem cho Pudding.
Cậu muốn cho Pudding một cái gì đó ngon ngon để ăn, nhưng thứ bây giờ cậu lấy được chỉ có những thứ này.
Đến khi lấy được một chén nhỏ đồ ăn thừa cậu mới lại mò mẫn đi ra ngoài.
Ngay khi Trình Hi ra khỏi cửa, một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong góc bước ra, dường như đang suy nghĩ đều gì đó liền cười đắc ý.
Trình Hi cũng không thể nhìn thấy được người kia, một tay cầm chén bể, một tay cầm gậy. Có lẽ là do đã sống ở đây chín năm nên cái gì cũng trở nên quen thuộc, hơn nữa cũng đã sớm thích ứng được chín năm tối tăm này. Từ trong nhà bước ra Trình Hi cẩn thận từng bước, cũng không bị cái gì làm trượt chân.
Một đường đi tới tai cậu không ngừng nghe được tiếng lớn nhỏ "thằng mù" từ trong miệng người khác. Trình Hi chỉ coi như không nghe thấy, ước chừng đi được hơn 200m, cậu bước tới cây đại thụ ngồi lúc sáng nhẹ giọng kêu: Pudding, Pudding."
Cậu vừa dứt lời một bóng dáng nhỏ từ cái cây bên cạnh xông tới lắc lư cái đuổi nhỏ, đó là chú chó nhỏ Pudding.
Chó con chạy từng bước nhỏ nhanh chóng đến trước mặt Trình Hi, âm thanh như trẻ con sủa to "ẳng ẳng".
Trình Hi ngồi xổm xuống, vươn tay theo hướng âm thanh phát ra sờ lên đầu Pudding, khóe môi nhẹ mỉm cười: "Pudding, đói bụng rồi đúng không. Anh mang đồ ăn đến cho em đây."
Pudding tất nhiên là đói muốn chết luôn rồi. Thực ra ngoại trừ lúc Trình Hi cho nó đồ ăn thì còn lại nó cũng chỉ có thể tự mình đi tìm. Những người khác căn bản sẽ không cho nó ăn, thậm chí do nó ở cùng với Trình Hi mà thỉnh thoảng có người sẽ cầm cục đá ném vào nó.
Lúc Trình Hi để chén xuống chó con lắc lư cái đuôi nhỏ bắt đầu cúi đầu ăn, cho dù có là canh thừa thịt nguội nó vẫn như cũ ăn đến vui vẻ.
Trình Hi không nhìn thấy nhưng nghe được âm thanh ríu rít lúc ăn của Pudding thì rất vui mừng, cũng có chút đói bụng.
"Pudding ăn từ từ thôi." Nó vẫn chỉ là một chú chó con, ăn nhanh quá sẽ không dễ tiêu hóa.
Nhưng Pudding làm sao mà nghe hiểu, vẫn ăn đến suиɠ sướиɠ.
Trình Hi nghe tiếng ăn cơm của Pudding, tâm tình đang khó chịu cũng dần bình tĩnh lại.
Hết chương 114.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 115.
Lúc này cậu lại nghĩ đến mẹ.
Mẹ đã về nhà bà ngoại được mấy ngày, cũng không biết khi nào trở về.
Mắt thường cũng có thể thấy cảm xúc của Trình Hi bắt đầu trùng xuống.
Cậu thì thào nói với Pudding: Pudding, bọn họ nói cha anh ở ngoài có những đứa con khác, là thật sao? Pudding, em nói xem khi nào thì mẹ trở về, bà có phải, có phải là cũng......" Không cần anh nữa.
Hốc mắt Trình Hi chua xót, nhưng lại không thể chảy nước mắt, bởi vì cậu trời sinh không thể rơi nước mắt.
Bọn họ nói bởi vì cậu là quái thai, cho nên mới không thể chảy nước mắt.
Cho đến khi Pudding ăn xong Trình Hi cũng thu lại tâm tình, nhẹ nhàng vỗ vỗ thân thể nhỏ của nó: "Pudding, anh phải về đây, em cũng về đi."
Pudding có một cái tổ nhỏ kín đáo trong bụi cỏ, đó chính là nhà của nó. Là do cậu và Pudding cùng làm.
Trình Hi không dám ở ngoài quá lâu, nếu không khi trở về sẽ bị bà nội mắng. Từng có một lần cậu về nhà khá trễ, cửa lớn đã khóa chặt, đúng lúc đó ba mẹ lại không ở nhà, cho dù cậu gọi thế nào cũng không ai ra mở cửa. Cậu chỉ có thể ngồi ở cửa cả đêm, hôm sau liền ngã bệnh, mất nửa tháng mới khỏi.
Sau khi Trình Hi rời đi không lâu Pudding cũng trở về cái ổ nhỏ của mình trong bụi cỏ, vừa nằm xuống không bao lâu toàn thân liền co giật, nó nhỏ giọng rêи ɾỉ một cách đau đớn, nhưng trong đêm khuya thanh vắng khó có người nhìn thấy, cũng đành lòng bất lực.
Chẳng mấy chốc trong miệng Pudding sùi bọt mép liên tục. Không quá hai phút nó không còn động đậy nữa, hai mắt triệt để nhắm lại.
-
Thấy Trình Hi từ bên ngoài trở về bà Trình cũng không nói gì.
Thật lòng mà nói, bà ta ước gì Trình Hi cứ chạy ra ngoài mỗi ngày, tốt nhất là bị bọn buôn người bắt cóc, hoặc là chết vì bị cảm lạnh. Như vậy sẽ không làm liên lụy cái nhà này nữa.
"Xui xẻo." Bà Trình mắng một tiếng rồi quay người rời đi.
Bởi vì Trình gia là nhà giàu hiếm có trong thôn cho nên phòng tắm cũng trang bị thêm máy nước nóng, bất quá lúc Ân Âm không ở đây bà ta cũng không cho Trình Hi dùng mà sẽ tắt ga đem khóa lại.
Trình Hi biết thân thể mình yếu không thể tắm nước lạnh, chỉ có thể tự mò mẫn đi nấu nước nóng. Nhưng đến cùng là do cậu không nhìn thấy nên mấy lần đầu đều bị bén lửa, còn bị nước nóng làm bỏng mấy lần, trên mu bàn tay còn có một vết sẹo nhăn nheo xấu xí do bị bỏng. Mặc dù cậu không nhìn thấy nhưng khi chạm tới cảm thấy chắc chắn là rất xấu.
Sau khi tắm rửa xong, Trình Hi trở về phòng.
Căn phòng chật hẹp âm u và ẩm ướt không có ánh nắng mặt trời hay cửa sổ, nhưng đối với Trình Hi mà nói, có ánh nắng hay không cũng chẳng khác nhau.
Cậu không biết ánh nắng có hình dạng gì, màu gì. Chỉ biết rằng có một loại gọi là ánh nắng từ trên trời rơi xuống, lúc chiếu lên người cậu nó rất ấm áp.
"Thằng mù này, sao mày không chết?" Trình Hi vừa bước vào phòng bỗng một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến.
Bởi vì còn nhỏ tuổi nên dáng người vẫn còn non nớt.
Ánh sáng mờ ảo của phòng khách làm lộ rõ gương mặt của người kia, chính là Trình Đào đang đứng khoanh tay.
Trình Hi không nhìn thấy nhưng lại nghe được.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói đó toàn thân cậu co rúm lại theo phản xạ, đây là do bị Trình Đào đánh đập mà sinh ra bóng ma tâm lý.
Trình Hi đứng cứng đờ tại chỗ, ánh mắt mờ mịt, tay cầm gậy nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch.
"Thằng mù, chẳng lẽ mày không biết vì sao ba mẹ mày ly hôn à? Còn không phải do mày sao."
"Bởi vì mày là đồ mù, làm cho bác hai mất hết thể diện, cho nên bác hai mới không cần mẹ con mày nữa."
Hết chương 115.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Mây: tui đã trở lại, hôm nay ra một chương trước, lần tới tui sẽ ra full luôn thế giới này xem như bù hai tuần vì trai mà bỏ bê truyện. 🤣🤣🤣🤣