Editor: Mây aka Tiên Vân
31|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 110.
Đêm tối cho tôi đôi mắt màu đen,
Nhưng tôi dùng nó tìm kiếm ánh sáng.
—
— Trình Hi*
[*] nguyên văn 黑夜给了我黑色的眼睛,我却用它寻找光明。——程熙
Bài thơ này tác giả để tên Trình Hi nhân vật trong truyện, nhưng mình tìm ra tác giả gốc là Cố Thành.
Tên bài thơ 一代人 dịch ra là "Một thế hệ"
Là một bài thơ được viết bởi nhà thơ Cố Thành ở Bắc Kinh vào năm 1979. Bài thơ này là một trong những kiệt tác của thể thơ thất ngôn tứ tuyệt trong thời đại mới, và nó đã được truyền bá rộng rãi. Nó thể hiện khát vọng của một thế hệ, đồng thời cũng gửi gắm những lý tưởng, hoài bão của một thế hệ - khát vọng ngoan cường và kiên trì theo đuổi “ánh sáng” sau “đêm đen”.
-
Ở thành phố A xa xôi có một ngôi làng miền núi nhỏ hẻo lánh tên là Hàng Hậu**, nơi này giao thông bất tiện, trình độ dân trí cũng không cao, ngay cả đường đi phần lớn đều là đất cát, không có đường xi măng nào cả.
** nguyên văn Hang Hau (坑口) : bạn có thể tìm là Hằng Hậu.
Hàng Hậu là một khu dân cư ở Tseung Kwan O, Sai Kung, Vùng lãnh thổ mới, Hồng Kông. Nó nằm ở rìa phía đông của thị trấn mới Tseung Kwan O. Hầu hết đất đai được khai hoang từ làng Hàng Hậu và làng Thủy Bin (水邊 村).
Lịch sử sớm nhất đề cập đến Hàng Hậu là vào thế kỷ 19. Đó là một làng nông nghiệp và đánh cá. Hang Hau lấy tên từ một kênh nước lớn gần Mang Kung Uk (孟 公屋) dẫn ra biển. Nhiều ngày trôi qua, Hang Hau ở mặt tiền biển, hướng ra vịnh Junk . Nhiều tên làng ở Hàng Hậu phản ánh điều này - ví dụ như làng Shui Bin (水邊 村) có nghĩa là làng ven sông .
(Này chắc hình mới, mình lấy cho mọi người thấy thôi :v)
-
Hôm qua trời mưa to, những ổ gà ổ voi trên đường đọng đầy bùn vàng và nước.
Dưới cái cây lớn cách đó không xa có một cậu bé gầy gò khoảng chừng bảy tuổi ngồi trên tảng đá, quần áo trên người tuy không rách nhưng đã bị giặc đến bạc màu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không có bao nhiêu thịt càng làm nổi bật đôi mắt to.
Một bên là cái cây nhìn như gậy chống, bên còn lại là một chú chó con màu vàng giống bản địa đang nằm, sở dĩ nó được cho là giống chó bản địa là do màu lông của nó trông rất tạp nham và không đáng chú ý.
Tay cậu bé cứ vuốt ve nó lần này đến lần khác, con chó nhỏ quay đầu lại lè lưỡi liếm lòng bàn tay cậu.
Cậu bé bị nó liếm thì có chút ngứa, giọng nói tuy non nớt nhưng lại nhẹ nhàng hỏi: "Pudding, có phải em đói rồi không?"
Pudding cũng chính là chú chó nhỏ đương nhiên là không có trả lời cậu.
Cậu bé chạm vào bộ lông không mấy mượt mà của Pudding, nói: "Pudding phải ngoan nha, đợi lát nữa Hi Hi lấy đồ ăn cho em."
Cậu bé vuốt ve chó con nhưng tầm mắt lại không nhìn vào nó. Nếu quan sát kỹ một chút sẽ thấy đôi mắt to tròn vốn rất đẹp của cậu thế nhưng không có tiêu cự, ánh mắt ảm đạm tựa như những tinh tú trên bầu trời đang rơi xuống.
Đúng lúc này lại có mấy đứa trẻ khoảng tám chín tuổi ở cách đó không xa đi tới, bọn họ nhìn thấy cậu bé ngồi dưới tàng cây, Hai mắt sáng rỡ, trong con ngươi hiện lên ý cười xấu xa.
Một người trong số đó lặng lẽ tới gần, nhanh chóng lấy đi cây gậy mà cậu bé đặt bên gốc cây.
Có lẽ là do không nhìn thấy nên thính giác của cậu bé rất nhạy bén, lại thêm Pudding, một người một chó nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Cậu bé đưa tay lần mò nhưng không chạm được cây gậy của mình liền cau mày.
"Ê thằng mù, mày đang tìm cây gậy sao? Nó ở chỗ tao nè, có giỏi thì qua đây lấy đi." Mấy thằng nhóc cũng không còn trốn mà còn đắc ý cầm gậy.
Nghe được biệt danh "Thằng Mù" vẻ mặt của Trình Hi cũng không có bất kỳ phản ứng gì, nói cách khác là cậu đã quen với việc này.
Cậu theo hướng âm thanh phát ra mà lần mò đi tới, bởi vì không nhìn thấy nên mỗi bước đi đều rất cẩn thận.
Trình Đào cũng chính là thằng nhóc đang cầm gậy chờ khi Trình Hi sắp đi tới trước mặt nó, đột nhiên nó lại chạy về hướng khác, xấu xa nói: "Tao ở đây này, mày nhanh qua đây."
Nó giống như đang trêu đùa một món đồ chơi, giọng điệu vô cùng độc ác.
"Đúng rồi, thằng mù, ở đây này, mau qua đây." Mấy thằng nhóc sau lưng Trình Đào phụ họa theo.
Lúc này Pudding tiến lên nhe răng sủa bọn nó.
Trình Đào bị giật mình nhưng rất nhanh phản ứng lại, tức giận nói: "Được lắm con súc sinh này, mày dám sủa tao, tao đánh chết mày."
Nói xong nó liền giơ gậy lên, liên tiếp hướng vào người Pudding mà đánh.
Pudding thông minh né tránh tiếp tục hướng phía nó nh răng sủa.
Nhưng dù dì nó vẫn còn nhỏ, đối với Trình Đào khônv có tí uy hiếp nào, hơn nữa Trình Đào còn vơ gậy rất hung ác không bao lâu Pudding liền bị đánh trúng.
Chó con kêu lên một tiếng.
"Trúng rồi, đánh nó, đánh chết con súc sinh này." Mấy thằng nhóc Trình Đào bắt đầu vỗ tay phụ họa.
Hết chương 110.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 111.
"Đừng đánh Pudding, đừng đánh nữa." Trình Hi lên tiếng ngăn cản.
Nhưng đối một người mù đám Trình Đào làm sao để vào mắt, vẫn tiếp tục đánh đến tàn nhẫn.
Trình Hi rất đau lòng khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của Pudding, cậu đem Pudding ôm vào lòng. Thế là bị Trình Đào đánh vào sống lưng gầy nhỏ của cậu.
Trình Hi cắn răng kêu lên một tiếng đau đớn.
Trình Đào thấy vậy cũng không dừng lại vẫn tiếp tục đánh thêm mấy cái, rồi đem gậy ném sang vũng nước đầy bùn.
"Chán rồi, đi đi đi, về nhà ăn cơm." Trình Đào phủi tay mang đám nhóc rời đi, nó còn nhìn thoáng qua Pudding trong ngực Trình Hi, ác độc cười một cái.
Chờ đến khi tụi nó đi xa không còn nghe được giọng nói nữa Trình Hi mới đứng dậy, bỗng nhiên trên lưng truyền tới cảm giác đau đớn làm cậu hít sâu một hơi.
Pudding nằm trong lòng Trình Hi liếm liếm mặt cậu, rồi giãy dụa nhảy xuống chạy tới trước vũng nước, tứng bước đi vào.
Pudding vẫn là một con chó tương đối nhỏ mà vũng nước lại sâu, thời điểm Pudding đi xuống toàn thân đều bị nước bao phủ chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
"Pudding, em đang làm gì vậy?" Trình Hi không nhìn thấy được nên chỉ có thể hỏi.
Pudding đi tới giữa vũng nước, há miệng cắn cây gậy, bởi vì vũng nước khá sâu nên Pudding uống phải mấy ngụm nước.
Chó con cắn răng từng chút một đem cây gậy đẩy ra ngoài.
Đến khi nó từ vũng nước đi ra bộ lông vốn tạp nham bù xù đã dính đầy bùn.
Nó ngậm cây gậy đặt trước mặt Trình Hi rồi kêu một tiếng, cái đuôi nhỏ lắc lư qua lại.
Trình Hi chạm cây gậy lại sờ toàn thân ướt sũng của Pudding cũng đoán ra được.
"Pudding, cảm ơn em." Cậu bé ôm Pudding vào ngược, lại nghĩ đến trên người nó ướt nhẹp.
"Được rồi, anh đưa em đi tắm rửa."
Trình Hi vỗ nhẹ lên người Pudding, nó lắc lư cái đuôi nhỏ đi theo sau cậu.
-
Nhà của Trình Hi là một tòa nhà vườn nhỏ, ở trong thôn cũng không có nhiều nhà kiểu này, bởi vì Trình gia là nhà duy nhất ở làng Hàng Hậu mở một siêu thị lớn, hơn nữa việc làm ăn còn rất tốt, Trình gia cũng là nhà giàu sang hiếm có ở đây.
Đợi đến khi Trình Hi lóng ngóng trở về cũng đã hơn nửa tiếng, bởi vì người Trình gia không ai thích Pudding nên cậu cũng không có mang nó trở về.
Pudding là do hai tháng trước cậu tình cờ nhặt được, bình thường không ai nguyện ý chơi cùng do cậu là người mù, nên khi nhặt được Pudding cậu rất vui.
Cái tên Pudding này là do cậu đặt biệt chọn, bởi vì Trình Hi nghe người khác nói rằng bánh Pudding rất ngọt, ăn cũng rất ngon, mặc dù chín năm qua cậu chưa từng được ăn.
Đúng vậy, vẻ ngoài Trình Hi nhìn như bảy tuổi nhưng thực tết đã chín tuổi.
Pudding rất ngoan lại còn thông minh, giống như lần này cây gậy của cậu bị ném đi nó sẽ giúp nhặt về.
Trình Hi nghĩ nếu sau này có thể đem Pudding nuôi ở bên cạnh thì thật tốt.
"ôi, thằng mù trở về rồi." Cậu vừa bước vào liền nghe được tiếng trẻ con kinh thường kêu lên.
Trên bàn cơm có hai cậu bé và một cô bé đang ngồi, một trong số đó là Trình Đào, bọn nó ăn như hổ đói miệng dính đầy dầu.
Ba đứa nhỏ này là con của Trình Trấn Bình, em trai của cha Trình Hi.
Mặc dù đã ở riêmg nhưng mấy đứa này cứ một mực đến nhà cậu ăn nhờ ở đậu.
Đúng lúc này một bà cụ bưng dĩa đồ ăn từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Trình Hi trong người tự nhiên bực bội, tức giận nói: "Còn ngẩn người ở đó làm gì? Không lẽ muốn tao bưng cơm đi đút cho mày."
Hết chương 111.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Mây: dạo này mình hơi lười nên ra chương hơi chậm, sorry nhiều.
Đọc cái chương này xong lại nghĩ đến mấy cái cmt trên mxh bây giờ, đi nói chó quyền mèo quyền này nọ, rồi ăn thịt chó là văn hóa lâu đời, thật sự buồn luôn ấy.
Nhiều người lấy cái văn hóa hạ tiện từ miệng mấy người tham ăn cái gì cũng bỏ họng được ra cãi cùn với tui, cãi không được thì lôi Luật Pháp.
Thiệt là miệng họ tui không ngăn được nhưng kiểu lên mạng nhìn hình thú cưng của người khác xong đòi nhét vào họng, rồi những đứa đi trộm chó càng làm mình bực bôi.
Mình lên nói thì bảo mình chó quyền mèo quyền, xong cái kiểu nó là văn hóa Việt Nam. Cái gì cũng dọng vô mồm được sao không ăn shit luôn cho rồi đi.
Xin lỗi vì mình hơi bức xúc, tại vì muốn chia sẻ mọi người là mấy ngày qua tui đi cãi lộn trên face gặp này thôi. 😑😑