Editor: Mây aka Tiên Vân
27|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 107.
Trong phòng phát sóng trực tiếp tiếng hét của đám fan mẹ vang lên chói tai.
『 Tôi vừa mới nghe được cái gì vậy, Đô Đô đáng yêu nhà mình là thiên tài a. 』
『 IQ 270 đó, đều có thể tạo ra một lực đẩy rất lớn cho tiến trình của lịch sử nhân loại. 』
『 Làm sao đứa bé thông minh như vậy không phải con của tôiii, ai dám tổn thương đứa con yêu dấu của tôi, tôi liền liều mãng với kẻ đó. 』
『 Nữ thần và Tô Mạch thật sự quá lợi hại, lòng hướng về đứa con yêu, tôi ủng hộ bọn họ ở bên nhau. 』
『 Đúng vậy, ủng hộ ở bên nhau. 』
Vì Tô Nguyên Gấm, fan cp của Ân Âm và Tô Mạch lại lần nữa lớn mạnh, người phản đối cũng ngày càng ít.
Mà đạo diễn Hứa nhìn phát sóng trực tiếp càng ngày càng nhiều người xem, trong bụng liền vui như nở hoa, anh ta trực tiếp đưa ra một quyết định lớn.
Anh ta móc điện thoại ra, bấm một dãy số, gọi: "Alô, lão Mã à, cái đèn LED ở quảng trường của anh....."
-
Sở gia
Bà cụ Sở, người đã nằm trên giường bệnh suốt hơn ba mươi năm nay cuối cùng cũng được xuất viện. Trưa nay, tất cả con cháu của bà cụ đã có mặt để đón bà về.
Lúc này, trên xe có một đám người đang ngồi chờ. Trên đường trở về, Sở Hằng cùng với hai ông bà ngồi trên chiếc xe lincoln phiên bản thân kéo dài
"Hằng Hằng, gần đây có tin tức gì của cô nhỏ không?" Bà cụ ngủ một giấc liền lôi kéo tay Sở Hằng hỏi.
"Bà nội, con đang muốn nóicho bà đây. Con đã thăm dò được, năm đó cô nhỏ bị bắt cóc, người kia muốn đem cô bán đi, về sau có người không đành lòng, liền đem cô đặt ở cô nhi viện Ánh Nắng ở thành phố H, bây giờ con đã phái người tới đó điều tra, rất nhanh sẽ có tin tức."
Bà cụ nghe xong liền kích động, nắm chặt tay Sở Hằng: "Chúng ta bây giờ liền đi tới đó, bà nội muồn đích thân đón cô con trở về, nhiều năm như vậy nhất định nó đã chịu khổ nhiểu lắm."
Sở Hằng hiểu bà cụ, nhưng sức khỏe của bà vẫn chưa hoàn toàn tốt, làm sao anh dám mang bà đi được.
Thời điểm hắn mở miệng muốn nói gì đó, bà cụ đột nhiên nhìn qua cửa xe, không biết thấy cái gì mà hai mắt mở to, lập tức vừa kích động vừa lo lắng nói: "Dừng xe, mau dừng lại."
"Sao vậy bà nội?"
Bà cụ bật khóc, vội vàng nói: "Hằng Hằng à, mau kêu người dừng xe, ta nhìn thấy cô con, ta nhìn thấy con bé."
Sở Hằng sao có thể tin được, chỉ xem như bà nhìn lầm, nhưng bà cụ lại sốt sắng yêu cầu quay xe trở về, anh ta cũng chỉ có thể thuận theo.
Thế là tài xế cho xe ngừng lại trước quảng trường.
Bà cụ lôi kéo tay ông cụ, ngẩng đầu nhìn màn hình đèn LED trước mặt, hai mắt rưng rưng nói: "Lão đầu tử, đây là con gái của chúng ta, là Niếp Niếp."
Ông cụ nửa tin nửa ngờ tiến lên kiểm tra, nhìn gương mặt của cô gái dường như thấy được bộ dáng con gái lúc nhỏ, cả người đều sửng sốt: "Đúng vậy, là Niếp Niếp."
Sở Hằng cũng ngẩng đầu nhìn, khi anh ta nhìn thấy Ân Âm ở trên màn hình trong lòng lập tức cảm thấy không có khả năng, nhưng nhìn kỹ lại, lông mày của Ân Âm nhìn rất giống bà cụ.
Anh ta lại nghĩ tới Ân Âm cũng từng đến cô nhi viện Ánh Nắng ở thành phố H, đôi mắt lập tức co giật, chẳng lẽ Ân Âm thật sự là cô của anh ta.
-
Hứa đạo ở trong biệt thự quay chụp mấy giờ, để Ân Âm và Tô Mạch ở thời gian phát sóng trực tiếp rải đầy thức ăn cho chó mới rời đi, cũng xác định thời gian lần tới quay chụp.
Ân Âm gọi điện cho Thẩm Phàm, hỏi anh ta tình hình trên mạng hôm nay.
"Trước mắt cũng không tệ, nhất là mọi người đều có ấn tượng tốt với Đô Đô. Nhưng mà, có người mua thủy quân bôi đen các người." Thẩm Phàm ở trong điện thoại nói.
Ân Âm chớp chớp mắt, thản nhiên nói: "Ồ, ai vậy?"
Hết chương 107.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 108.
"Là Lương Hân."
"Hóa ra là cô ta sao." Ân Âm hơi cao giọng, nhìn về phía Tô Mạch.
Tô Mạch ý thức được cô muốn nói cái gì liền lộ ra vẻ mặt vừa vô tội, vừa ủy khuất, đóa hoa đào nát đó cũng không phải do hắn chủ động trêu chọc mà.
Ân Âm liếc hắn một cái, nói với Thẩm Phàm ở đầu dây bên kia: "Thẩm ca, anh giúp em thu thập tài liệu đen của Lương Hân, người khác tiếp đãi chúng ta thế nào thì chúng ta cũng không thể đáp trả thất lễ được." Loại chuyện này Ân Âm chưa biết sợ là gì.
Thẩm Phàm không có ý kiến: Được rồi, việc này cứ giao cho anh."
Thời điểm Ân Âm cúp máy, Tô Mạch liền tiến tới, vùi đầu vào cái cổ trắng nõn của Ân Âm: "Không phải lỗi của anh mà."
Ân Âm vỗ vỗ đầu hắn: "Biết rồi, không phải lỗi của anh."
Đúng lúc này dì bảo mẫu tiến đến.
"Bà chủ, ông chủ, ngoài cửa có một vị Sở tiên sinh tới."
Sở tiên sinh? Ân Âm và Tô Mạch liếc nhau, hai người biết Sở tiên sinh chính là Sở Hằng, tại sao anh ta lại tới đây.
Hai người dắt tay nhau ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe Lincoln màu đen kéo dài với vài người đang đứng bên cạnh.
Có Sở Hằng, còn có một cặp ông bà cụ.
Khi đến gần, cô thấy ánh mắt hai ông bà nhìn mình càng ngày càng nóng bỏng, thậm chí còn rơi lệ.
Nhìn thấy bà cụ khóc Ân Âm không biết phải làm sao, trong lòng cũng có chút khó chịu, không quan tâm chào hỏi Sở Hằng liền móc khăn tay ra đưa tới.
"Bà cụ không thể khóc, đối với thân thể sẽ không tốt."
Bà cụ lảo đảo tiến lên hai bước đem Ân Âm ôm vào lòng, nức nở nói: "Niếp Niếp đáng thương của mẹ."
Ân Âm sững sờ tại chỗ.
-
"Cho nên ý của hai người là, con có thể là con gái của hai người sao? Cũng là cô nhỏ của Sở Hằng?" Lúc này Ân Âm và Tô Mạch đã mời người Sở gia vào nhà ngồi.
"Ân Âm, bà nội tôi nói ngoại hình của cô và cô nhỏ tôi giống nhau như đúc, nhưng để chắc chắn hơn cô có thể đi cùng chúng tôi thử DNA không?" Sở Hằng nói, loại chuyện này tốt nhất nên cẩn thận một chút.
"Có thể." Ân Âm cầm vài cọng tóc đưa qua.
Sở Hằng lập tức cho người lấy tóc của ông bà cụ đi thử nghiệm DNA.
Bởi vì xét nghiệm được làm ở bệnh viện nhà mình, nên Sở Hằng rất tự nhiên hối thúc bọn họ làm thật nhanh, qua mấy giờ liền có kết quả, về mặt di truyền giống nhau đến 99%, không còn nghi ngờ gì nữa Ân Âm là con gái của Sở gia.
Lúc này bà cụ liền khóc lớn một trận, mà Sở Hằng cũng cảm khái, những năm gần đây anh ta một mực tìm kiếm người, không nghĩ tới người lại ở ngay bên cạnh mình.
Ông bà cụ nắm chặt tay Ân Âm nói: "Con à trở về Sở gia đi, con nên là cô chủ nhỏ nhà họ Sở, không phải là cô nhi bị bỏ rơi."
Ân Âm cũng không từ chối, cô nhìn ra được nhà họ Sở đều là người hiền lành, nhất là ông bà cụ luôn có một tình cảm đặc biệt đối với đứa con gái hơn ba mươi năm chưa từng gặp mặt.
Vì vậy ông cụ lập tức phân phó Sở Hằng đi chuẩn bị tiệc rượu, chính thức giới thiệu Ân Âm là đại tiểu thư Sở gia cho mọi người.
Lúc Tô Mạch biết Ân Âm là đại tiểu thư nhà họ Sở thì có chút sững sốt và bối rối. Dù sao thì thân phận của hắn cũng không bằng cô.
Ân Âm nhìn Tô Mạch lại lo được lo mất, trực tiếp gõ vào đầu hắn: "Anh lại suy nghĩ lung tung cái gì? Bây giờ có còn là xã hội phong kiến nữa đâu, mà phải nói tới cái này, anh cũng đã có một đứa con trai rồi, phụ bằng tử quý* đó anh hiểu không?"
*câu góc là mẫu bằng tử quý.
Cổ nhân có câu "mẫu bằng tử quý", nghĩa là mẹ vinh hiển nhờ con. Câu nói ấy quả thực rất đúng trong gia tộc đế vương, nhưng chỉ đúng với những vị phi tử sinh được con trai. Sau khi tiên đế băng hà, nếu con trai được phong vương, vị cung phi ấy có thể được cùng con trở về đất phong để an hưởng tuổi già.
-
Tô Mạch nghe lời này cũng cảm thấy không có chuyện gì, liền ngừng suy nghĩ lung tung.
Hết chương 108.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤