"Ngươi không tàn phế?" Chính tai nghe thấy Độc Cô Vô Song thừa nhận, hai chữ "kinh hách" đã không đủ để biểu đạt tâm tình của Kỉ Tình lúc này.

Nếu không tàn phế, hắn ngày ngày đều ngồi trên xe lăn làm gì? Có bệnh à? Tựa như nhìn thấu suy nghĩ của y, lúc này, Độc Cô Vô Song lại chợt trầm giọng. Nhân lúc y chưa kịp phản ứng liền đưa tay, bưng bít lấy sườn mặt của y:"Nhờ có hoàng ân của bệ hạ, thần đương nhiên không sao."

Năm đó, hắn xác thực đã bị kẻ địch ám toán mà rơi xuống núi, hai chân cũng mang theo ám thương rất nặng, hoàn toàn không thể đứng lên được.

Chỉ là, bởi vì may mắn gặp được một vị thần y vô danh, chân của hắn không lâu sau cũng liền đã được chữa khỏi. Mặc dù vẫn như cũ không thể hoạt động mạnh, ra chiến trường đánh giặc, nhưng so sánh với người bình thường, thì trên cơ bản cũng đã không có gì khác.

Lúc đó, khi đã hoàn toàn bình phục, Độc Cô Vô Song cũng đã có ý định đem chuyện vui này bẩm báo lại cho tiên hoàng. Nhưng không may, tiên hoàng lại không chút báo trước, đột ngột băng hà.

Tân hoàng đăng cơ, làm Độc Cô Vô Song không khỏi thay đổi quyết định. Bởi vì không muốn để y có cơ hội nhúng chàm chính mình, hắn cũng chỉ có thể tương kế tựu kế, đem việc này giấu nhẹm đi.

Đồng thời, lại giả vờ như hai chân đã triệt để phế bỏ, dùng xe lăn làm thành giả tượng.

Kỉ Tình mặc dù EQ có chút khó nói, nhưng chỉ số thông minh lại không hề thấp tí nào. Dựa vào lời nói của hắn, lại phối hợp với phán đoán của mình, y ngay tức khắc liền đã đoán được gần trọn vẹn đầu đuôi mọi chuyện.

Nhưng cũng bởi vì vậy, y mới không thể không nghiến răng nghiến lợi kêu gọi hệ thống:"Hệ thống, ngươi nghe rõ không, hắn nói hắn không tàn phế! Sao ngươi lại không nói chuyện này cho ta biết?"

[..................]

[ Đinh, hệ thống chỉ có nghĩa vụ truyền đạt ký ức khi còn sống của nguyên chủ cho ký chủ, những gì nguyên chủ không biết, ký chủ hiển nhiên cũng sẽ không thể biết được. Thế nên, những bí mật nhỏ thế này, ký chủ vẫn nên tự mình giải mã.]

[ Hệ thống đang mất sóng, tạm thời không thể kết nối với ký chủ...xin thử lại sau...Tích...] Âm thanh vừa dứt, hệ thống quả thật cũng đã im hơi lặng tiếng.

Lúc này, Kỉ Tình xác thực đã rất vô ngữ, tựa như một quyền đánh vào trên bông, không đau không ngứa. Tất cả bức xúc, cũng chỉ có thể chuyển dời lên người nam nhân đối diện.

"Ngươi có biết, lừa dối trẫm là tội gì hay không?"

"Thần biết. Bệ hạ đã nói qua, sẽ tru di cửu tộc." Độc Cô Vô Song không chút hoang mang đáp lời.

Thần thái bình tĩnh này của hắn, làm Kỉ Tình không khỏi khiêu mi. Trong mắt lại càng xuất hiện vẻ không vui. Nhưng rốt cuộc, hít sâu một hơi, Kỉ Tình cũng chỉ có thể đem tay của Độc Cô Vô Song gạt ra khỏi mặt mình.

"Ngươi đi đi."

"Trẫm ân xá tội chết cho ngươi. Ba ngày sau, lập tức lĩnh chỉ, rời khỏi kinh thành. Nếu có thể, năm tháng sau...Được rồi, hiện tại trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

Kỉ Tình suýt chút liền đã không khống chế nổi ngôn ngữ của mình, mà cho phép Độc Cô Vô Song năm tháng sau có thể trở về.

Bởi vì nếu nhiệm vụ không được hệ thống phán định là hoàn thành. Năm tháng sau, cũng sẽ là khoảng thời gian cuối cùng y tồn tại ở nơi này. Thời khắc đó, nói không chừng sẽ có lúc y hối hận, muốn nhìn thấy đối phương một lần cuối.

Chỉ là, lời sắp ra khỏi miệng, vẫn là bị y ngăn chặn.

Rũ mắt, Kỉ Tình liền bắt đầu xoa xoa mi tâm. Chỉ là, thật lâu, âm ảnh trước mặt vẫn chưa từng tan biến, người đối diện vẫn không hề đáp lời. Làm y không khỏi nâng mắt, nào ngờ, suýt chút liền cùng một trương tuấn nhan va vào nhau.

"Ngươi..." Dán sát như vậy làm gì?

Trong nháy mắt, Kỉ Tình liền không khỏi giật mình lui người về sau một chút. Chỉ là, lúc này, Độc Cô Vô Song vẫn cứ chăm chú nhìn y, đến mức không chớp mắt.

"Bệ hạ...thần phát hiện, ngài thật đẹp."

Độc Cô Vô Song cũng không phải vì lấy lòng Kỉ Tình nên mới nói vậy, trái lại, đều là lời thật lòng.

Trước kia, bởi vì cùng Kỉ Tình không hợp, nên hắn cũng chưa từng tỉ mỉ chú ý qua y. Nên lúc này, sau khi dụng tâm quan sát, mới càng cảm thấy kinh diễm khôn nguôi.

Mày kiếm mắt sắc, phượng nhãn như sao, không chỉ sáng quắc có thần, mà còn mang theo một cỗ uy nghiêm bất khả xâm phạm. Nếu cần phải so sánh, liền tựa như thần linh nhìn xuống thương sinh, lãnh đạm mà hờ hững, phảng phất không có thứ gì có thể khiến y nảy sinh nửa phần xao động.

Có điều, thời khắc này, đối diện với hắn, bên trong đôi mắt này lại đang không ngừng hiện lên đủ loại cảm xúc.

Việc này, khiến trong lòng Độc Cô Vô Song vô cớ rất có một loại cảm giác thành tựu.

"Bệ hạ..." Đáy lòng hình như đang có thứ gì đó len lỏi, khiến tâm can Độc Cô Vô Song đều đang không ngừng bị thiêu đốt. Hắn phảng phất là kẻ trúng độc lâu năm. Mà người trước mặt, liền chính là giải dược cuối cùng.

Rốt cuộc, cũng không lại áp chế bóng ma trong lòng, Độc Cô Vô Song liền cúi đầu, trực tiếp khóa chặt môi y, đem tất cả những lời bạc tình làm bản thân thống khổ đó đều chặn lại.

"Ưm..."

Môi bị lấp kín, quanh chóp mũi đều là hơi thở xa lạ, mang theo khí tức mạnh mẽ của nam nhân, hai mắt Kỉ Tình liền từ từ mở to. Trong đầu cũng chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất...

Bản thân sắp bị đè!

**Hôm qua khai báo y tế cả ngày, lúc lên xe được đã là 5 giờ chiều, về tới nhà là gần 11h đêm. Hôm nay là mùng 5 tháng 5 rồi, còn phải làm tùm lum công chuyện. Ăn tết trong nước mắt...555...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện