Bởi vì Phương Bội Khả đã đích thân gọi điện cho hiệu trưởng, nên việc Kỉ Tình nghỉ bệnh cũng không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn.
Kể từ khi làm giáo viên trong trường, nguyên chủ liền đã dọn vào đây sống nội trú để thuận tiện đi lại.
“Thầy Kỉ, thầy về rồi sao? Nghe nói thầy bị học sinh của mình đánh, có thật hay không?”
Chỉ vừa mở cửa phòng, liền đã nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng nói chuyện trung khí mười phần của một nam nhân, Kỉ Tình liền nhướng mày, bất động thanh sắc gật đầu.
Người đang nói chuyện này, không phải ai khác, liền chính là thầy phụ đạo cùng Hạ Nhật có một chân kia.
Tên gọi là gì nhỉ…Hình như là…Lục Gia Duy?
Trong ký ức của nguyên chủ, kẻ này cũng là một nhân vật rất nổi tiếng.
Là thiếu tá trẻ tuổi nhất trong đế quốc hiện tại, hắn đến đây dạy học, cũng chỉ là vì lời hứa với bạn thân của mình, hơn hai tháng nữa liền sẽ đi.
Chỉ là, hiện tại, si mê Hạ Nhật rồi, hắn có lẽ cũng sẽ không nỡ rời đi nữa.
Nhưng không thể không thừa nhận, Hạ Nhật thật sự là diễm phúc không cạn.
Ở thế giới này, Alpha đa phần đều sẽ có ngoại hình vô cùng ưu tú, mà Lục Gia Duy, nếu xếp ở bên trong cũng đều là trong top đứng đầu nhất.
Nhất là khi mặc quân trang, đơn giản lại càng nhân mô cẩu dạng…khụ, là soái khí ngút trời.
Hiện tại, mặc dù không tiện vạch mặt với Lục Gia Duy, nhưng nghĩ tới hắn ta là nam nhân của Hạ Nhật, Kỉ Tình vẫn là im lặng cùng hắn ta kéo dài khoảng cách.
Sau khi gật đầu, liền đã mở cửa bước vào phòng, đóng sầm cửa lại, không để đối phương có cơ hội truy hỏi.
Vốn còn muốn giễu cợt Kỉ Tình vài câu, nhưng y lại trượt quá nhanh, Lục Gia Duy cũng chỉ có thể đem những gì muốn nói nuốt vào bụng, hừ lạnh, quay trở về căn phòng bên cạnh của mình.
Mặc dù nói là phòng nội trú, nhưng bởi vì quy mô to lớn, nên phòng ở trong trường lại rất xa hoa.
Nếu đem ra so sánh, cũng không hề thua kém gì phòng trong khách sạn.
Dụng cụ sinh hoạt, lại càng là đầy đủ không thiếu thứ gì.
Nguyên chủ là chủ nhiệm lớp, nên ngoại trừ một số khóa sinh hoạt ra, thời gian còn lại, y đều sẽ rất ít lên lớp.
Việc này, khiến Kỉ Tình phải chờ đến sáng ngày mai mới có thể đi gặp nhân vật mục tiêu được.
[ Ký chủ, tỉnh…]
[ Ký chủ, tỉnh…]
Đúng sáu giờ sáng, hệ thống aka đồng hồ báo thức cũng đã mở miệng đánh thức Kỉ Tình.
Bị hệ thống làm phiền, mặc dù trong lòng bực tức, thế nhưng, lấy đại cục làm đầu, Kỉ Tình vẫn là từ trêи giường ngồi dậy, bắt đầu chuẩn bị cho lần gặp gỡ sắp tới.
Cùng ngoại hình của Kỉ Tình giống nhau đến bảy phần, nguyên chủ hiển nhiên cũng sẽ không xấu đi nơi nào.
Đặc biệt là sau khi thay vào quân phục, khí chất lại càng được tô đậm thêm vài lần.
Mắt phượng khẽ nhếch, nhìn chính mình phản chiếu trong gương, mấy hơi trôi qua, lúc này, Kỉ Tình mới từ tốn cảm khái hai tiếng :“Đẹp trai.”
[…] Ký chủ có phải đã quên mất hôm trước là ai vừa tự nhận chính mình vừa già, vừa xấu người lại xấu tính rồi không?
------------------------
Hơn bảy giờ rưỡi, đến khi tiếng chuông vào học đã vang lên, lúc này, Kỉ Tình mới cất bước, dựa theo trí nhớ tìm tới lớp học của mình.
Lớp A, ban 1.
Chính là ở đây.
Ngẩng đầu, nhìn bảng tên treo trước cửa phòng, lúc này, Kỉ Tình mới thu hồi tất cả biểu tình, lãnh đạm đem cửa phòng đẩy ra.
Lần đầu tiên làm giáo viên, Kỉ Tình căn bản cũng không có bất kì năng lực gì.
Thế nhưng, đợi khi đem cửa phòng mở ra, nhìn thấy được khung cảnh bên trong lớp học, hoàn toàn trái ngược lại với trong trí tưởng tượng của mình, Kỉ Tình lại không khỏi ngây ngốc.
Lớp A của bọn họ có tổng cộng 13 học sinh, loại trừ Lâm Ngạo đã nằm trong bệnh viện.
Thì những người khác, có hơn một nửa cũng đều đã vô tung biến mất.
Trong lớp lúc này chỉ còn lại bốn người đang ngồi.
Gần như chỉ trong một cái liếc mắt, nhìn thấy thân ảnh của nam sinh ngồi ở đầu bàn kia, Kỉ Tình liền đã trực tiếp ngây người.
Dù cho đã suy đoán được ít nhiều, nhưng tận mắt chứng kiến, vẫn là so với suy nghĩ đáng tin hơn rất nhiều.
Đối phương dáng người cao gầy, dù đang ngồi, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được đôi chân vững trãi được bao trong quần thể thao ở phía sau bàn học.
Lúc này, hắn đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay, nhưng bởi vì bàn tay của hắn quá lớn, đem cả trang bìa đều che mất, nên cũng không thể nhìn thấy nội dung bên trêи là gì.
Nhưng nhìn thần sắc cao lãnh kia của hắn, cũng đã có thể đoán được, quyển sách kia nếu không phải là sử học, triết học, thì cũng là vi tích phân.
Lúc này, ánh mắt chuyển dời sang người của ba nam sinh khác đang bu lại cùng một chỗ, không xem ai ra gì ngồi chơi trò chơi kia, Kỉ Tình liền trầm mặc, đem chồng sách trong tay đặt lên bàn.
Thế nhưng, bởi vì Kỉ Tình không cố ý thu lực, nên một tiếng ‘ầm’ ngay tức khắc liền vang vọng khắp phòng, khiến bốn người đều giật mình, không thể không ngẩng đầu nhìn y.
Nhìn thấy Kỉ Tình, ngoại trừ vẻ kinh ngạc thoáng qua, ba nam sinh rất nhanh liền bày ra biểu tình không quan trọng, hời hợt chào hỏi một tiếng :“Thầy Kỉ.”
Sau đó liền đã tiếp tục chơi game.
So với thái độ lồi lõm của bọn họ, thì phản ứng của Độc Cô Vô Song lại càng quá đáng hơn, hắn chỉ lạnh nhạt liếc nhìn y một cái, liền đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục đọc sách.
Tựa như, so với y, quyển sách đó lại càng có sức hấp dẫn hơn nhiều.
“…”
Kỉ Tình hít sâu một hơi, tự dặn lòng, mục tiêu công lược không thể đánh, hắn có lẽ đã không còn ký ức ở thế giới trước, Kỉ Tình mới cất bước đi tới trước mặt hắn :“Những học sinh khác đâu?”
Không có phản ứng.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào đỉnh đầu của hắn, tựa như hận không thể ở phía trêи chọc ra một lỗ thủng.
Kỉ Tình liền lạnh giọng nhấn mạnh hai chữ :“Lớp trưởng.”.
Kể từ khi làm giáo viên trong trường, nguyên chủ liền đã dọn vào đây sống nội trú để thuận tiện đi lại.
“Thầy Kỉ, thầy về rồi sao? Nghe nói thầy bị học sinh của mình đánh, có thật hay không?”
Chỉ vừa mở cửa phòng, liền đã nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng nói chuyện trung khí mười phần của một nam nhân, Kỉ Tình liền nhướng mày, bất động thanh sắc gật đầu.
Người đang nói chuyện này, không phải ai khác, liền chính là thầy phụ đạo cùng Hạ Nhật có một chân kia.
Tên gọi là gì nhỉ…Hình như là…Lục Gia Duy?
Trong ký ức của nguyên chủ, kẻ này cũng là một nhân vật rất nổi tiếng.
Là thiếu tá trẻ tuổi nhất trong đế quốc hiện tại, hắn đến đây dạy học, cũng chỉ là vì lời hứa với bạn thân của mình, hơn hai tháng nữa liền sẽ đi.
Chỉ là, hiện tại, si mê Hạ Nhật rồi, hắn có lẽ cũng sẽ không nỡ rời đi nữa.
Nhưng không thể không thừa nhận, Hạ Nhật thật sự là diễm phúc không cạn.
Ở thế giới này, Alpha đa phần đều sẽ có ngoại hình vô cùng ưu tú, mà Lục Gia Duy, nếu xếp ở bên trong cũng đều là trong top đứng đầu nhất.
Nhất là khi mặc quân trang, đơn giản lại càng nhân mô cẩu dạng…khụ, là soái khí ngút trời.
Hiện tại, mặc dù không tiện vạch mặt với Lục Gia Duy, nhưng nghĩ tới hắn ta là nam nhân của Hạ Nhật, Kỉ Tình vẫn là im lặng cùng hắn ta kéo dài khoảng cách.
Sau khi gật đầu, liền đã mở cửa bước vào phòng, đóng sầm cửa lại, không để đối phương có cơ hội truy hỏi.
Vốn còn muốn giễu cợt Kỉ Tình vài câu, nhưng y lại trượt quá nhanh, Lục Gia Duy cũng chỉ có thể đem những gì muốn nói nuốt vào bụng, hừ lạnh, quay trở về căn phòng bên cạnh của mình.
Mặc dù nói là phòng nội trú, nhưng bởi vì quy mô to lớn, nên phòng ở trong trường lại rất xa hoa.
Nếu đem ra so sánh, cũng không hề thua kém gì phòng trong khách sạn.
Dụng cụ sinh hoạt, lại càng là đầy đủ không thiếu thứ gì.
Nguyên chủ là chủ nhiệm lớp, nên ngoại trừ một số khóa sinh hoạt ra, thời gian còn lại, y đều sẽ rất ít lên lớp.
Việc này, khiến Kỉ Tình phải chờ đến sáng ngày mai mới có thể đi gặp nhân vật mục tiêu được.
[ Ký chủ, tỉnh…]
[ Ký chủ, tỉnh…]
Đúng sáu giờ sáng, hệ thống aka đồng hồ báo thức cũng đã mở miệng đánh thức Kỉ Tình.
Bị hệ thống làm phiền, mặc dù trong lòng bực tức, thế nhưng, lấy đại cục làm đầu, Kỉ Tình vẫn là từ trêи giường ngồi dậy, bắt đầu chuẩn bị cho lần gặp gỡ sắp tới.
Cùng ngoại hình của Kỉ Tình giống nhau đến bảy phần, nguyên chủ hiển nhiên cũng sẽ không xấu đi nơi nào.
Đặc biệt là sau khi thay vào quân phục, khí chất lại càng được tô đậm thêm vài lần.
Mắt phượng khẽ nhếch, nhìn chính mình phản chiếu trong gương, mấy hơi trôi qua, lúc này, Kỉ Tình mới từ tốn cảm khái hai tiếng :“Đẹp trai.”
[…] Ký chủ có phải đã quên mất hôm trước là ai vừa tự nhận chính mình vừa già, vừa xấu người lại xấu tính rồi không?
------------------------
Hơn bảy giờ rưỡi, đến khi tiếng chuông vào học đã vang lên, lúc này, Kỉ Tình mới cất bước, dựa theo trí nhớ tìm tới lớp học của mình.
Lớp A, ban 1.
Chính là ở đây.
Ngẩng đầu, nhìn bảng tên treo trước cửa phòng, lúc này, Kỉ Tình mới thu hồi tất cả biểu tình, lãnh đạm đem cửa phòng đẩy ra.
Lần đầu tiên làm giáo viên, Kỉ Tình căn bản cũng không có bất kì năng lực gì.
Thế nhưng, đợi khi đem cửa phòng mở ra, nhìn thấy được khung cảnh bên trong lớp học, hoàn toàn trái ngược lại với trong trí tưởng tượng của mình, Kỉ Tình lại không khỏi ngây ngốc.
Lớp A của bọn họ có tổng cộng 13 học sinh, loại trừ Lâm Ngạo đã nằm trong bệnh viện.
Thì những người khác, có hơn một nửa cũng đều đã vô tung biến mất.
Trong lớp lúc này chỉ còn lại bốn người đang ngồi.
Gần như chỉ trong một cái liếc mắt, nhìn thấy thân ảnh của nam sinh ngồi ở đầu bàn kia, Kỉ Tình liền đã trực tiếp ngây người.
Dù cho đã suy đoán được ít nhiều, nhưng tận mắt chứng kiến, vẫn là so với suy nghĩ đáng tin hơn rất nhiều.
Đối phương dáng người cao gầy, dù đang ngồi, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được đôi chân vững trãi được bao trong quần thể thao ở phía sau bàn học.
Lúc này, hắn đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay, nhưng bởi vì bàn tay của hắn quá lớn, đem cả trang bìa đều che mất, nên cũng không thể nhìn thấy nội dung bên trêи là gì.
Nhưng nhìn thần sắc cao lãnh kia của hắn, cũng đã có thể đoán được, quyển sách kia nếu không phải là sử học, triết học, thì cũng là vi tích phân.
Lúc này, ánh mắt chuyển dời sang người của ba nam sinh khác đang bu lại cùng một chỗ, không xem ai ra gì ngồi chơi trò chơi kia, Kỉ Tình liền trầm mặc, đem chồng sách trong tay đặt lên bàn.
Thế nhưng, bởi vì Kỉ Tình không cố ý thu lực, nên một tiếng ‘ầm’ ngay tức khắc liền vang vọng khắp phòng, khiến bốn người đều giật mình, không thể không ngẩng đầu nhìn y.
Nhìn thấy Kỉ Tình, ngoại trừ vẻ kinh ngạc thoáng qua, ba nam sinh rất nhanh liền bày ra biểu tình không quan trọng, hời hợt chào hỏi một tiếng :“Thầy Kỉ.”
Sau đó liền đã tiếp tục chơi game.
So với thái độ lồi lõm của bọn họ, thì phản ứng của Độc Cô Vô Song lại càng quá đáng hơn, hắn chỉ lạnh nhạt liếc nhìn y một cái, liền đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục đọc sách.
Tựa như, so với y, quyển sách đó lại càng có sức hấp dẫn hơn nhiều.
“…”
Kỉ Tình hít sâu một hơi, tự dặn lòng, mục tiêu công lược không thể đánh, hắn có lẽ đã không còn ký ức ở thế giới trước, Kỉ Tình mới cất bước đi tới trước mặt hắn :“Những học sinh khác đâu?”
Không có phản ứng.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào đỉnh đầu của hắn, tựa như hận không thể ở phía trêи chọc ra một lỗ thủng.
Kỉ Tình liền lạnh giọng nhấn mạnh hai chữ :“Lớp trưởng.”.
Danh sách chương