EDIT: morticia.
Lại một đêm nữa trôi qua, nhờ có Lâm Tô cung cấp áo bông, người trong hầm trú ẩn đều sống sót qua một đêm lạnh.
Vừa qua tám giờ, nhiệt độ không khí bắt đầu tăng cao, còn chưa đến chín giờ, người đã nóng đến chảy mồ hôi.
Thời tiết khác thường như thế, đúng là tra tấn.
Lại một ngày nóng đến choáng váng, thức ăn nước uống ngày càng ít, có mấy người đồ ăn đã thấy đáy.
Mọi người không tìm thấy hi vọng, tính tình càng nóng nảy, có ít người không kiêng kị chuyện gì, ngoại trừ mấy tên đánh nhau, còn có mấy cô gái xinh đẹp xém chút bị xâm phạm.
Cũng may bây giờ là giai đoạn đầu tận thế, nhân tính chưa bị tha hóa quá mức, người xung quanh không nhìn được, cứu cô gái kia.
Ban ngày Lâm Tô không ngừng biến hóa thẻ bài áo bông, để đến tối lấy ra đối phó với đêm lạnh, hôm nay làm nhiều hơn hôm qua 3 tấm, còn mua thêm trong hệ thống đào bảo, chắc là thỏa mãn được một nửa nhu cầu.
Trước khi tị nạn, ít nhiều mọi người đều mang theo tiền, cho nên 100 tệ một cái áo bông vẫn mua được.
Huống chi tận thế đã đến rồi, tiền đâu dùng được nữa?
Đội trưởng Tây Bắc Khương Phàm lại đến tìm Lâm Tô mấy lần, nhưng mỗi lần không phải đang biến hóa thẻ bài thì cũng là vội vàng bán quần áo, không có thời gian trò chuyện với anh ta.
"Đội trưởng, tôi thấy cô ta không biết tốt xấu, hay là chúng ta..."
Khương Phàm nói, "Không vội, quan sát thêm một thời gian nữa."
Hành động bán áo bông của Lâm Tô chiếm được tâm không ít người, so với đội trưởng là anh ta, hiển nhiên danh tiếng của Lâm Tô càng tăng lên.
Cái gọi là một núi không thể chứa hai hổ, sự tồn tại của Lâm Tô khiến đội trưởng nghẹn một cục trong cổ họng, một là đuổi cô đi, hai là cô để mình sử dụng.
Nhưng xem tình huống hiện tại, đối phương hiển nhiên không muốn có quá nhiều quan hệ với anh ta, vậy chỉ còn một con đường.
Đuổi cô đi không khó, nếu hai ngày nữa vẫn không có ai thức tỉnh, vậy cô là dị loại, hơi châm ngòi thổi gió là mọi người sẽ đuổi cô đi.
Thật ra Lâm Tô có nghe mọi người nghị luận sau lưng, Hoàng Hạo nói cho cô biết, cô cũng không để ý, mai sẽ có người khác thức tỉnh.
Đến lúc đó mấy lời đồn dị loại tự nhiên sụp đổ.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau liền có người ngạc nhiên hô to, "Tôi thức tỉnh!"
Tiếng la phía Đông Nam, cách xa đám Lâm Tô, bên Lâm Tô không nhúc nhích, tự có người tò mò đi xem.
Rất nhanh liền hiểu rõ tình huống bên kia.
"Là đầu bếp, tối qua nằm mơ ăn gà quay, nghĩ đến nước miếng chảy ướt cả gối, sau đó buổi sáng tỉnh dậy liền phát hiện trên tay có một thẻ bài."
"Cũng là thẻ bài, xem ra siêu năng lực của chúng ta là thẻ bài."
"Vậy có thẻ bài tam quốc không nhỉ?"
"Xàm xàm.
Thức tỉnh thẻ bài đồ ăn đã không tệ rồi, bây giờ ăn no mặc ấm là trọng yếu.
Đồ ăn của tôi sắp cạn rồi, sau này phải làm sao đây?"
"Đi tìm đầu bếp mà mua, không phải anh ta có thẻ bài gà quay à? Như Lâm Tô, thừa thì lấy ra bán là được rồi?"
"Anh ta không giống Lâm Tô, trên thẻ bài chỉ có 1 con gà quay, Lâm Tô là 10 cái áo bông."
"Gì? Còn phân biệt đẳng cấp nữa á? Vậy Lâm Tô rất lợi hại ha."
...!
Đám người mồm năm miệng mười thảo luận, đã có hai người thức tỉnh dị năng, nói rõ siêu năng lực không phải tình cờ, khiến những người khác thấy có hi vọng.
Biến được ra quần áo và đồ ăn, thỏa mãn nhu cầu cá nhân của mọi người, không đến mức khủng hoảng.
Đến chiều lại có thêm một người thức tỉnh, điều này khiến mọi người càng yên tâm.
Lần này là một bé gái 8 tuổi, nhà bọn họ không đủ nước uống, bị bắt phải tiết kiệm nước.
Cô bé khát không chịu nổi, đột nhiên thức tỉnh.
Mà trên thẻ bài của cô bé là 4 bình nước.
Theo công thức ba người thức tỉnh, mọi người tìm ra bí quyết, là lúc đặc biệt khát vọng thứ gì đó, đột nhiên thức tỉnh, cho nên những người khác cũng thử, đúng là có mấy người thức tỉnh.
Năng lực thẻ bài đủ loại, nào là dao gọt trái cây, áo thun, còn có một cô gái nhớ đến mẹ, thẻ bài là khăn của mẹ...!
Người thức tỉnh không nhiều, đại đa số không có động tĩnh gì.
Cho nên điều kiện thức tỉnh vẫn khiến mọi người không hiểu.
Triệu Miên Miên lặng lẽ nói nhỏ bên tai Lâm Tô, "Bọn họ thức tỉnh không nhiều như cậu, đa phần là *1, nhiều nhất là *4, chỉ có cậu là *10.
Mà ngày đầu tiên thức tỉnh còn liên tục biến hóa ra 10 thẻ, tớ nghe ngóng được, không có ai như thế.
Tô Tô nhà mình lợi hại nhất, may mà tớ ôm đùi cậu từ trước."
Bản thân Triệu Miên Miên không thức tỉnh, đương nhiên hơi thất vọng, nhưng cô ấy là thật tâm thấy vui thay Lâm Tô.
Lâm Tô biết Triệu Miên Miên có thức tỉnh, chỉ là chưa đến thời thôi.
Khương Phàm thấy liên tiếp mấy người thức tỉnh, liền biết kế hoạch đuổi Lâm Tô bị thất bại.
Huống hồ, anh ta còn hỏi thăm được tin tức, những người khác thức tỉnh không mạnh bằng Lâm Tô, cô không chỉ là người đầu tiên thức tỉnh, số lượng biến hóa thẻ bài nhiều nhất, còn mạnh hơn người khác nhiều.
Đối với kiểu người này, chỉ có thể cố gắng lôi kéo, không thể đắc tội.
Nên anh ta lại tìm Lâm Tô lần nữa, ngôn từ cực kỳ thành khẩn, muốn tặng chức đội trưởng cho cô.
"Vị trí đội trưởng vốn dành cho người có năng lực, lúc trước tôi chỉ được mọi người đề cử tạm thời đảm nhiệm.
Bây giờ có hình thức, sau này mọi người chỉ có thể dựa vào siêu năng lực giả để sống sót.
Lâm tiểu thư thức tỉnh năng lực biến hóa thẻ không nói, còn trợ giúp mọi người nhiều như thế, vị trí đội trưởng này, tôi thấy Lâm tiểu thư đảm nhiệm mới phù hợp."
Chủ ý của Khương Phàm là để Lâm Tô thấy thành ý của anh ta, anh ta thấy Lâm Tô không phải người thích xen vào việc của người khác, chắc chắn không đồng ý mới nói chuyện khách khí.
Nhưng Lâm Tô lại sảng khoái đồng ý, "Được, tôi đồng ý."
Khương Phàm đứng hình 3 giây, thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, ngượng ngùng cười nói, "Lâm tiểu thư đúng là người sảng khoái."
Lâm Tô cười, đối phó với người dối trá, phải trực tiếp như thế.
Nhưng mà, cô nguyện ý nhận chức đội trưởng, không đơn thuần vì Khương Phàm trở mặt, cô còn có dụng ý khác.
Từ khi Hạ gia thông đường đến ga tàu, bước đầu tiên liên lạc với người ngoài.
Hạ lão gia tử tương đối có mắt, tận thế đến, mọi người bị ép dưới lòng đất, chính phủ chưa chắc tồn tại, tình huống sau này có khi là quần hùng cát cư.
Muốn chiếm một phương, Hạ gia có vật tư, nhưng chỉ có vật tư thì làm được gì? Bên ngoài có nhiều người liên thủ chiếm đoạt, bọn họ không phòng thủ được thì sao?
Cho nên lão gia tử quyết định bồi dưỡng thế lực, không mưu mà hợp với Hạ Thanh Trúc.
Cô sinh tồn ở tận thế mười năm, khá rõ tình thế tương lai, chính quyền quốc gia không tồn tại, quần hùng các nơi nổi lên, đứng đầu là tứ đại chủ thành, ngoại trừ Lâm Tô đảm nhiệm Thành chủ Thành Hoàng Sa, còn có thế lực quân đội Thiết Sa, Bạch gia xây thành ở cát trắng, Mặc gia xây thành ở cát đen.
Bản thân Tứ đại chủ thành có vô số thành nhỏ.
Lần này, Hạ gia cũng chiếm cứ một thành, sớm bồi dưỡng thế lực là rất cần thiết.
Tận thế 1 tuần, cơ bản đồ ăn thức uống mọi người đem theo đã cạn kiệt, dưới tuyệt cảnh, người thức tỉnh càng nhiều.
Nhưng thẻ sư mới thức tỉnh, năng lực có hạn, chế tạo ra thẻ bài thỏa mãn nhu cầu cá nhân đã không tệ rồi, cho dù có dư thì đều dùng để đổi với thẻ sư khác, căn bản không có năng lực ban ơn cho người bình thường.
Dù có 1 2 người có năng lực mạnh, nhưng không phải ai cũng giống Lâm Tô, thu tiền mặt giúp đỡ người khác.
Dưới tình huống như thế, đa phần người bình thường không có đường sinh sống, lúc này Hạ gia mời chào, là đưa than ngày tuyết.
Hạ Thanh Trúc không phải ai cũng thu nhận, lựa lựa chọn chọn, chỉ chọn những người có tâm tính, phẩm hạnh.
Đang dã tâm bừng bừng thực hiện kế hoạch, hệ thống không hề lên tiếng, nhưng lúc cô lợi dụng người khác gia nhập trận doanh Hạ gia, nó lại bắt đầu trừ điểm thiện lương của cô.
【Cảnh cáo! Cảnh cáo! Nhân lúc cháy nhà đi hôi của là chuyện không nên làm, Thánh Mẫu là dùng thiện tâm cảm hóa người khác, lúc người khác gặp khó khăn, vô tư trợ giúp, không cần báo đáp.
Trong quá trình trợ giúp người khác, nội tâm phải có cảm giác thăng hoa.
Ôm mục đích đen tối đi giúp người khác là hành vi của trà xanh.】
Hạ Thanh Trúc không phục, "Khác gì nhau? Đều là giúp đỡ, chỉ cần bọn họ đạt được lợi ích thực tế là được rồi mà?"
【Khác, có thật tâm hay không hệ thống cảm giác được.
Mục tiêu của hệ thống là bồi dưỡng ký chủ thành Thánh Mẫu thật, chứ không phải Thánh Mẫu giả.】
Giả cái đầu m!
【Chửi rủa hệ thống, điểm thiện lương –1.】
Hạ Thanh Trúc: "..."
Cô hít sâu một hơi, thương lượng với ông nội, "Ông nội, con thấy chúng ta trợ giúp bọn họ thì nên thật tâm, không cần hồi báo.
Lúc bọn họ gặp khó khăn, thi ân cầu báo(*), không quân tử."
(*) Làm từ thiện nhưng cần báo đáp.
Người Hạ gia nghe xong, lại nhao nhao tán dương, "Thanh Trúc nhà mình thật hiểu chuyện, thật lương thiện, chính trực vô tư còn có lòng nhân ái..."
Không, cô không muốn, là bị ép.
EDIT: morticia..
Lại một đêm nữa trôi qua, nhờ có Lâm Tô cung cấp áo bông, người trong hầm trú ẩn đều sống sót qua một đêm lạnh.
Vừa qua tám giờ, nhiệt độ không khí bắt đầu tăng cao, còn chưa đến chín giờ, người đã nóng đến chảy mồ hôi.
Thời tiết khác thường như thế, đúng là tra tấn.
Lại một ngày nóng đến choáng váng, thức ăn nước uống ngày càng ít, có mấy người đồ ăn đã thấy đáy.
Mọi người không tìm thấy hi vọng, tính tình càng nóng nảy, có ít người không kiêng kị chuyện gì, ngoại trừ mấy tên đánh nhau, còn có mấy cô gái xinh đẹp xém chút bị xâm phạm.
Cũng may bây giờ là giai đoạn đầu tận thế, nhân tính chưa bị tha hóa quá mức, người xung quanh không nhìn được, cứu cô gái kia.
Ban ngày Lâm Tô không ngừng biến hóa thẻ bài áo bông, để đến tối lấy ra đối phó với đêm lạnh, hôm nay làm nhiều hơn hôm qua 3 tấm, còn mua thêm trong hệ thống đào bảo, chắc là thỏa mãn được một nửa nhu cầu.
Trước khi tị nạn, ít nhiều mọi người đều mang theo tiền, cho nên 100 tệ một cái áo bông vẫn mua được.
Huống chi tận thế đã đến rồi, tiền đâu dùng được nữa?
Đội trưởng Tây Bắc Khương Phàm lại đến tìm Lâm Tô mấy lần, nhưng mỗi lần không phải đang biến hóa thẻ bài thì cũng là vội vàng bán quần áo, không có thời gian trò chuyện với anh ta.
"Đội trưởng, tôi thấy cô ta không biết tốt xấu, hay là chúng ta..."
Khương Phàm nói, "Không vội, quan sát thêm một thời gian nữa."
Hành động bán áo bông của Lâm Tô chiếm được tâm không ít người, so với đội trưởng là anh ta, hiển nhiên danh tiếng của Lâm Tô càng tăng lên.
Cái gọi là một núi không thể chứa hai hổ, sự tồn tại của Lâm Tô khiến đội trưởng nghẹn một cục trong cổ họng, một là đuổi cô đi, hai là cô để mình sử dụng.
Nhưng xem tình huống hiện tại, đối phương hiển nhiên không muốn có quá nhiều quan hệ với anh ta, vậy chỉ còn một con đường.
Đuổi cô đi không khó, nếu hai ngày nữa vẫn không có ai thức tỉnh, vậy cô là dị loại, hơi châm ngòi thổi gió là mọi người sẽ đuổi cô đi.
Thật ra Lâm Tô có nghe mọi người nghị luận sau lưng, Hoàng Hạo nói cho cô biết, cô cũng không để ý, mai sẽ có người khác thức tỉnh.
Đến lúc đó mấy lời đồn dị loại tự nhiên sụp đổ.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau liền có người ngạc nhiên hô to, "Tôi thức tỉnh!"
Tiếng la phía Đông Nam, cách xa đám Lâm Tô, bên Lâm Tô không nhúc nhích, tự có người tò mò đi xem.
Rất nhanh liền hiểu rõ tình huống bên kia.
"Là đầu bếp, tối qua nằm mơ ăn gà quay, nghĩ đến nước miếng chảy ướt cả gối, sau đó buổi sáng tỉnh dậy liền phát hiện trên tay có một thẻ bài."
"Cũng là thẻ bài, xem ra siêu năng lực của chúng ta là thẻ bài."
"Vậy có thẻ bài tam quốc không nhỉ?"
"Xàm xàm.
Thức tỉnh thẻ bài đồ ăn đã không tệ rồi, bây giờ ăn no mặc ấm là trọng yếu.
Đồ ăn của tôi sắp cạn rồi, sau này phải làm sao đây?"
"Đi tìm đầu bếp mà mua, không phải anh ta có thẻ bài gà quay à? Như Lâm Tô, thừa thì lấy ra bán là được rồi?"
"Anh ta không giống Lâm Tô, trên thẻ bài chỉ có 1 con gà quay, Lâm Tô là 10 cái áo bông."
"Gì? Còn phân biệt đẳng cấp nữa á? Vậy Lâm Tô rất lợi hại ha."
...!
Đám người mồm năm miệng mười thảo luận, đã có hai người thức tỉnh dị năng, nói rõ siêu năng lực không phải tình cờ, khiến những người khác thấy có hi vọng.
Biến được ra quần áo và đồ ăn, thỏa mãn nhu cầu cá nhân của mọi người, không đến mức khủng hoảng.
Đến chiều lại có thêm một người thức tỉnh, điều này khiến mọi người càng yên tâm.
Lần này là một bé gái 8 tuổi, nhà bọn họ không đủ nước uống, bị bắt phải tiết kiệm nước.
Cô bé khát không chịu nổi, đột nhiên thức tỉnh.
Mà trên thẻ bài của cô bé là 4 bình nước.
Theo công thức ba người thức tỉnh, mọi người tìm ra bí quyết, là lúc đặc biệt khát vọng thứ gì đó, đột nhiên thức tỉnh, cho nên những người khác cũng thử, đúng là có mấy người thức tỉnh.
Năng lực thẻ bài đủ loại, nào là dao gọt trái cây, áo thun, còn có một cô gái nhớ đến mẹ, thẻ bài là khăn của mẹ...!
Người thức tỉnh không nhiều, đại đa số không có động tĩnh gì.
Cho nên điều kiện thức tỉnh vẫn khiến mọi người không hiểu.
Triệu Miên Miên lặng lẽ nói nhỏ bên tai Lâm Tô, "Bọn họ thức tỉnh không nhiều như cậu, đa phần là *1, nhiều nhất là *4, chỉ có cậu là *10.
Mà ngày đầu tiên thức tỉnh còn liên tục biến hóa ra 10 thẻ, tớ nghe ngóng được, không có ai như thế.
Tô Tô nhà mình lợi hại nhất, may mà tớ ôm đùi cậu từ trước."
Bản thân Triệu Miên Miên không thức tỉnh, đương nhiên hơi thất vọng, nhưng cô ấy là thật tâm thấy vui thay Lâm Tô.
Lâm Tô biết Triệu Miên Miên có thức tỉnh, chỉ là chưa đến thời thôi.
Khương Phàm thấy liên tiếp mấy người thức tỉnh, liền biết kế hoạch đuổi Lâm Tô bị thất bại.
Huống hồ, anh ta còn hỏi thăm được tin tức, những người khác thức tỉnh không mạnh bằng Lâm Tô, cô không chỉ là người đầu tiên thức tỉnh, số lượng biến hóa thẻ bài nhiều nhất, còn mạnh hơn người khác nhiều.
Đối với kiểu người này, chỉ có thể cố gắng lôi kéo, không thể đắc tội.
Nên anh ta lại tìm Lâm Tô lần nữa, ngôn từ cực kỳ thành khẩn, muốn tặng chức đội trưởng cho cô.
"Vị trí đội trưởng vốn dành cho người có năng lực, lúc trước tôi chỉ được mọi người đề cử tạm thời đảm nhiệm.
Bây giờ có hình thức, sau này mọi người chỉ có thể dựa vào siêu năng lực giả để sống sót.
Lâm tiểu thư thức tỉnh năng lực biến hóa thẻ không nói, còn trợ giúp mọi người nhiều như thế, vị trí đội trưởng này, tôi thấy Lâm tiểu thư đảm nhiệm mới phù hợp."
Chủ ý của Khương Phàm là để Lâm Tô thấy thành ý của anh ta, anh ta thấy Lâm Tô không phải người thích xen vào việc của người khác, chắc chắn không đồng ý mới nói chuyện khách khí.
Nhưng Lâm Tô lại sảng khoái đồng ý, "Được, tôi đồng ý."
Khương Phàm đứng hình 3 giây, thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, ngượng ngùng cười nói, "Lâm tiểu thư đúng là người sảng khoái."
Lâm Tô cười, đối phó với người dối trá, phải trực tiếp như thế.
Nhưng mà, cô nguyện ý nhận chức đội trưởng, không đơn thuần vì Khương Phàm trở mặt, cô còn có dụng ý khác.
Từ khi Hạ gia thông đường đến ga tàu, bước đầu tiên liên lạc với người ngoài.
Hạ lão gia tử tương đối có mắt, tận thế đến, mọi người bị ép dưới lòng đất, chính phủ chưa chắc tồn tại, tình huống sau này có khi là quần hùng cát cư.
Muốn chiếm một phương, Hạ gia có vật tư, nhưng chỉ có vật tư thì làm được gì? Bên ngoài có nhiều người liên thủ chiếm đoạt, bọn họ không phòng thủ được thì sao?
Cho nên lão gia tử quyết định bồi dưỡng thế lực, không mưu mà hợp với Hạ Thanh Trúc.
Cô sinh tồn ở tận thế mười năm, khá rõ tình thế tương lai, chính quyền quốc gia không tồn tại, quần hùng các nơi nổi lên, đứng đầu là tứ đại chủ thành, ngoại trừ Lâm Tô đảm nhiệm Thành chủ Thành Hoàng Sa, còn có thế lực quân đội Thiết Sa, Bạch gia xây thành ở cát trắng, Mặc gia xây thành ở cát đen.
Bản thân Tứ đại chủ thành có vô số thành nhỏ.
Lần này, Hạ gia cũng chiếm cứ một thành, sớm bồi dưỡng thế lực là rất cần thiết.
Tận thế 1 tuần, cơ bản đồ ăn thức uống mọi người đem theo đã cạn kiệt, dưới tuyệt cảnh, người thức tỉnh càng nhiều.
Nhưng thẻ sư mới thức tỉnh, năng lực có hạn, chế tạo ra thẻ bài thỏa mãn nhu cầu cá nhân đã không tệ rồi, cho dù có dư thì đều dùng để đổi với thẻ sư khác, căn bản không có năng lực ban ơn cho người bình thường.
Dù có 1 2 người có năng lực mạnh, nhưng không phải ai cũng giống Lâm Tô, thu tiền mặt giúp đỡ người khác.
Dưới tình huống như thế, đa phần người bình thường không có đường sinh sống, lúc này Hạ gia mời chào, là đưa than ngày tuyết.
Hạ Thanh Trúc không phải ai cũng thu nhận, lựa lựa chọn chọn, chỉ chọn những người có tâm tính, phẩm hạnh.
Đang dã tâm bừng bừng thực hiện kế hoạch, hệ thống không hề lên tiếng, nhưng lúc cô lợi dụng người khác gia nhập trận doanh Hạ gia, nó lại bắt đầu trừ điểm thiện lương của cô.
【Cảnh cáo! Cảnh cáo! Nhân lúc cháy nhà đi hôi của là chuyện không nên làm, Thánh Mẫu là dùng thiện tâm cảm hóa người khác, lúc người khác gặp khó khăn, vô tư trợ giúp, không cần báo đáp.
Trong quá trình trợ giúp người khác, nội tâm phải có cảm giác thăng hoa.
Ôm mục đích đen tối đi giúp người khác là hành vi của trà xanh.】
Hạ Thanh Trúc không phục, "Khác gì nhau? Đều là giúp đỡ, chỉ cần bọn họ đạt được lợi ích thực tế là được rồi mà?"
【Khác, có thật tâm hay không hệ thống cảm giác được.
Mục tiêu của hệ thống là bồi dưỡng ký chủ thành Thánh Mẫu thật, chứ không phải Thánh Mẫu giả.】
Giả cái đầu m!
【Chửi rủa hệ thống, điểm thiện lương –1.】
Hạ Thanh Trúc: "..."
Cô hít sâu một hơi, thương lượng với ông nội, "Ông nội, con thấy chúng ta trợ giúp bọn họ thì nên thật tâm, không cần hồi báo.
Lúc bọn họ gặp khó khăn, thi ân cầu báo(*), không quân tử."
(*) Làm từ thiện nhưng cần báo đáp.
Người Hạ gia nghe xong, lại nhao nhao tán dương, "Thanh Trúc nhà mình thật hiểu chuyện, thật lương thiện, chính trực vô tư còn có lòng nhân ái..."
Không, cô không muốn, là bị ép.
EDIT: morticia..
Danh sách chương