Lâm Tô nói là làm, hôm sau liền để Cố Đại Lang đem theo lễ (*), dẫn mấy đứa nhỏ đi đến trường.
(*) Mình đoán lễ ở đây là dụng cụ học tập ấy.
Trường tư thục trong thôn, do Hoàng tú tài dạy, học sinh đều ở gần thôn, chỉ có mấy đứa, dù sao không có mấy nhà có điều kiện cho con đi học.
Lúc Cố Đại Lang nói cho ba đứa nhỏ đi học, Hoàng tú tài còn tưởng hắn nói đùa.
"Đại Lang đừng có đùa." Hoàng tú tài biết hoàn cảnh nhà bọn họ, đến cơm còn ăn không đủ no, làm gì có dư tiền cho mấy đứa nhỏ đi học.

đam mỹ hài
Cố Đại Lang vội vàng nói, "Không đùa, thật mà, ngài xem, lễ cũng mang đến rồi."
Hoàng tú tài bây giờ mới nhìn thấy ba đứa nhỏ đều đem theo lễ, trong lòng kinh ngạc không thôi, không nói đùa thật à?
Nhìn dáng vẻ thành khẩn của ba đứa nhỏ, thật sự không giống nói đùa, có lẽ Cố gia có tài vận.

Vừa có tiền liền đưa trẻ đi học, nhà này đúng là người có mắt nhìn xa trông rộng.
Hoàng tú tài không hỏi nhiều, có học sinh đi học, tự nhiên không có đạo lý từ chối ngoài cửa.
"Được thôi, vậy tôi nhận ba đứa nó."
Cố Đại Lang vui vẻ nói, "Vậy đi, mấy đứa này xin nhờ Hoàng tiên sinh."
Xong chuyện đi học, tiếp theo là chuyện xây nhà.

Vừa hay bây giờ không phải mùa vụ, ai cũng rảnh, tìm được người khéo tay trong thôn, mười ngày xây xong nhà ở.
Cố gia vừa cho con cháu đi học, vừa xây nhà, động tĩnh này khiến trong thôn nổi lên một phen gợn sóng.
Mọi người bí mật hỏi thăm Cố gia phát tài kiểu gì, cái nào mà không dùng nhiều bạc, nếu không phải phát đạt thì sao làm mấy chuyện này được?
Nhưng cho dù bọn họ hỏi thế nào, người Cố gia ngậm chặt miệng từ đầu đến cuối, chỉ biết hình như phát tài thật.
Trong thôn ngầm nghị luận một hồi lâu, có hâm mộ, có ghen tỵ, nhưng tóm lại là chuyện nhà người ta, qua một thời gian, cũng dần dần biến mất.

Lâm Tô đổ đậu nành vào thổ xay lúa, tách vỏ, sau đó ngâm đậu nành trong nước, đậy nắp, đặt trong phòng bếp.
Tôn thị nhìn thấy, kỳ quái hỏi, "Mẹ, mẹ làm gì thế?"
Trên đầu nàng quấn khăn vải, khí sắc hồng nhuận, gương mặt nở nang không ít, trong ngực ôm một đứa nhỏ còn đang quấn tã lót.
Mới ra đời mười ngày trước, Lâm Tô nhìn đứa cháu trai thứ năm, cũng là đứa cháu thứ chín.
Nó giống mẹ, mặt mày đáng yêu, Lâm Tô rất thích.

Nhưng ăn rất nhiều, cô không thể không đẩy nhanh kế hoạch làm giàu.

Chỉ bán nhân sâm, không phải kế lâu dài, mà dễ khiến người trong nhà tạo thành thói quen lười biếng ỷ lại, cho nên phải tìm một nghề mà mọi người cùng tham gia.
Cô bây giờ chuẩn bị làm, là đậu hũ.
Làm đậu hũ thì đơn giản thôi, không khó, cũng không cần nhiều vốn, vừa lúc luyện thử.
Lâm Tô không mặn không nhạt nhìn Tôn thị, "Mẹ định làm đậu hũ ăn, đậu hũ trắng, nghe chưa? Đạt quan quý nhân trong thành ai cũng ăn cái này.

Riêng vị Thái sư năm Hi, mỗi ngày ăn một chén bạch ngọc phỉ thúy, cái bạch ngọc phỉ thúy đó là đậu hũ."
EDIT: Morticia – Wattpad.
Quan lại quyền quý trong kinh thành có thích ăn đậu hũ không, Lâm Tô không biết, người khác cũng không biết.

Có phải ngày nào Thái sư cũng ăn một chén bạch ngọc phỉ thúy không, mọi người cũng không biết.

Nhưng tin tức truyền miệng thời cổ đại, không có ai chạy vào kinh chứng thực lời nói của cô, càng không có ai biết Thái sư đã qua đời mấy chục năm trước, có từng ăn bạch ngọc phỉ thúy chưa.
So với chuyện thật giả, mọi người để ý đậu hũ là cái gì hơn.


Lại nói, thứ mà Thái sư ngày nào cũng ăn một chén tốt chỗ nào.
Kể từ đó, cô không cần phí miệng lưỡi giải thích lai lịch đậu hũ, cũng ngấm ngầm quảng cáo đậu hũ trước, mở ra thị trường cho thứ chưa từng xuất hiện này.
Buổi chiều, đậu nành mềm, lấy ra nghiền được rồi.

Người Cố gia nghe cô nói định làm món ăn trong kinh, nhao nhao chạy lại xem.

Bị Lâm Tô túm lấy hai người ra làm việc.
Cố Đại Lang vừa đẩy vừa hỏi, "Mẹ, cái này nghiền ra là thành đậu hũ trắng thật á?"
Cố Tam Lang cũng không hiểu gì nói, "Cái mà Thái sư ăn mỗi ngày, tinh quý bao nhiêu, thật sự do đá nghiền ra? Mẹ không nhớ nhầm chứ?"
Mẹ nói, đây là phương pháp bà ngoại bọn họ dạy cho bà.

Bà ngoại lúc trước là tiểu thư danh giá, sau này gia đạo sa sút, mới gả cho ông ngoại bọn họ.

Cho nên không ai nghi ngờ vì sao cô biết đậu hũ.
Lâm Tô ném cho bọn họ ánh mắt, "Mẹ bây còn chưa bị đãng trí, đẩy nhanh lên, ra tương rồi."
Hai người không nhiều lời nữa, ra sức đẩy.
Cố Chi Thu đứng một bên nhìn, nàng ta không hề nghi ngờ Lâm Tô, dù sao nàng ta không thể nghĩ ra, Lâm Tô cũng xuyên không như mình.
Nàng ta thấy Lâm Tô nghiền đậu, trong đầu hiện lên vô số cách chế biến đậu hũ, đậu chiên, sữa đậu nành, đậu hũ ma bà...!Nghe bà nội nói, hình như đậu hũ còn làm thành canh nữa, nếu không biết cách chế biến khác, có khi nàng ta có thể ám chỉ chút, làm ra nhiều thành phẩm, mở cửa hàng đậu hũ, đây cũng là một cái nghề, làm tốt có khi còn kiếm được không ít tiền.
Hạ quyết tâm, Cố Chi Thu trơ mắt nhìn nước đậu nành chảy ra trong thổ xay, hỏi, "Bà nội, sữa đậu nành này uống được không?" Nàng ta muốn hỏi một câu có vẻ ngây thơ, sau này sẽ không ai nghi ngờ, sau đó nàng ta thuận tiện đặt thêm mấy câu hỏi nữa, từ đó đạt được mục đích.
Không có cách, nàng ta chỉ là một đứa nhỏ không có sức thuyết phục, không quanh co lòng vòng, căn bản là sẽ không ai tin nàng ta.
Lâm Tô nhìn nàng một cái, "Cái này gọi là sữa đậu nành? Gọi thế cũng được."
Lâm Tô biết tiếp nhận lời đề nghị của nàng, thoáng cái lại trở mặt, "Nha đầu chết tiệt kia, ra mi thèm ăn! Cái gì cũng đòi ăn, mi là quỷ chết đói tái sinh à!"

Cố Chi Thu câm mồm, bà nội nàng trở mặt cũng hơi bị nhanh đấy? Mà lạ là nàng ta cũng quen rồi!
Cái này không khoa học!
Không ai cân nhắc đến nghiên cứu khoa học kể cả nàng, thời đại này, không có gì hấp dẫn hơn đồ ăn.

Nghe Lâm Tô miêu tả, người trong nhà ai cũng mong chờ đậu hũ trắng mà Thái sư thích ăn.
Lâm Tô không khiến bọn họ thất vọng, chiều đã làm ra thành phẩm.
Lâm Tô lấy ra một miếng, nấu với cá trích, làm thành canh cá đậu hũ.

Lần đầu ăn đậu hũ, khiến bọn họ nhớ mãi không quên mới đáng.

Đậu hũ dù dễ làm, nhưng muốn làm ngon thì không dễ, không làm cẩn thận có khi làm ra vị nhạt nhẽo.
Cho nên tô canh này cô tự mình xuống bếp, không phải dùng trình độ nấu ăn của con dâu, cho nên lúc tô canh được bưng ra, vị thơm ngon nhanh chóng chinh phục vị giác của mọi người.
Mặt khác làm thêm đậu tẩm hành, cả bánh bột ngô do Vương thị làm, là bữa cơm tối nay.
Cho dù là người lớn hay trẻ con, không ngừng nuốt nước bọt, mong chờ Lâm Tô chia thức ăn.

Chờ Lâm Tô chia xong, không kịp chờ ăn ngấu nghiến.
"Ừm ừm, ngon quá, đậu hũ ngon, canh cũng ngon."
"Trách không được Thái sư ngày nào cũng ăn một chén, thì ra đậu hũ ăn ngon như thế, con thấy mỗi ngày ăn có ba bát thôi là ít quá."
"Mẹ, canh cá đậu hũ ăn ngon như thế, con không tin canh bạch ngọc phỉ thúy Thái sư ăn ngon hơn canh cá này!"
Lâm Tô thuận thế nói, "Con biết bạch ngọc phỉ thúy là gì không?"
"Là cải trắng.

Canh Bạch ngọc phỉ thúy thật ra là canh đậu hũ củ cải trắng, chỉ với hai thứ này mà Thái sư ăn mỗi ngày? Chắc chắn không phải.

Canh của Thái sư, là dùng mười mấy loại thịt cả gà cả vịt, kết hợp với ba mươi loại nguyên liệu khác, nấu thành canh, chỉ có Thượng Tam Thiên mới làm ra được, sau đó bỏ hết thịt, chỉ lấy canh, dùng nước hầm với đậu hũ và cải trắng, đây mới chính là canh bạch ngọc phỉ thúy.


Một chén canh của ngài, phải dùng những nguyên liệu tươi ngon nhất, mà canh nhà mình, kém xa."
Còn không phải à, người ta dùng mười mấy loại thịt, đương nhiên tốt hơn bọn họ chỉ dùng một loại.

Mọi người tán thành, đồng thời bổ sung thêm kiến thức với sinh hoạt của Thái sư, một chén canh xa xỉ như thế, khó trách ai cũng nói làm quan tốt.
Lâm Tô nói như thế, cũng tăng tính truyền miệng, đường đường là Thái sư không có chuyện mỗi ngày chỉ ăn một chén canh đậu hũ cải trắng, nhưng nếu canh đậu hũ cải trắng được nấu như thế, vậy thì có khả năng.
Cái gọi là muốn lừa người khác thì phải lừa người mình trước, người trong nhà đều bị cô tẩy não, không nghi ngờ gì, đến lúc bọn họ nói với người khác tự nhiên có thêm tính chân thực.

Hoang ngôn nói nhiều thành thật, lâu ngày, không phải thật cũng thành thật.
"Lão đại, con lên trấn bán, chú ý, mục đích hôm nay không phải để kiếm tiền, đến nhiều nơi, kể cho người ta chuyện mẹ nói, giảng lại một lần, để bọn họ biết lai lịch của đậu hũ trắng."
"Lão Tam, con dẻo miệng, biết ăn nói, đi với lão nhị, lấy hai gánh lên huyện bán.

Đến quán rượu lớn nhất huyện, hỏi bọn họ có muốn mua thử không.

Chỉ cần có người hỏi đậu hũ là gì, con kể chuyện cho người ta."
"Được rồi, bọn con đi đây, mẹ không cần lo, đậu hũ của chúng ta ăn ngon như thế, chắc chắn bán được!" Lão Tam trước khi đi nói.
Lâm Tô không lạc quan giống hắn được, vật mới xuất hiện cần một quá trình, cô không trông cậy có người nhìn một lần liền tiếp nhận, từ từ sẽ đến.

đậu hủ có thể khiến đại đa số người thích, nói rõ nó có giá trị.
Chờ ba người đi bán đậu hũ rồi, Lâm Tô bắt đầu an bài nhóm con dâu làm việc, "Nhà lão nhị, con dẫn mấy đứa nhỏ đi nhặt đậu, xấu thì bỏ, chỉ lấy đẹp."
"Nhà lão đại, con nhóm lửa nấu sữa đậu nành, chúng ta làm đậu hũ tiếp.

Nếu hôm nay bọn họ bán hết, mai gián đoạn không có hàng, chúng ta mới bắt đầu làm ăn, không nên để người khác chờ."
"Nhà lão tam, con...!Được rồi, con đi trông tiểu Bảo đi, chưa hết tháng ở cữ, không phiền con."
Lâm Tô an bài mọi người làm việc đâu vào đấy, mọi người nghe theo cô, mang vẻ mặt hướng tới cuộc sống mới..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện