EDIT: Morticia - Vee Chimtee.

"Lâm Tô, xin lỗi, anh chỉ muốn sống sót."
Lúc Lâm Tô xuyên qua, loáng thoáng nghe được giọng nói kinh hoảng, sau đó cảm thấy bản thân bị đẩy mạnh.

Ngay sau đó, cô cảm giác nhoi nhói ở bụng mình, bị đau chảy mồ hôi ròng ròng.

Cô mở mắt ra, trước mắt là một con quái vật màu xanh khổng lồ, miễn cưỡng có thể nhìn ra đây là một cái cây.

Nó cao bằng tòa nhà ba tầng, thân cây cứng rắn, một người trưởng thành ôm không hết.

Nhưng cành lại mềm dẻo không tưởng, giống như xúc tu của bạch tuộc có thể tùy ý đung đưa.

Bây giờ nó đang duỗi cành về phía Lâm Tô.

Mà cách đó không xa, còn có một đám người vội vàng chạy trốn, trong đó có một người đàn ông trẻ tuổi mang áo sơ mi trắng, chính là bạn trai Kiều Dật của Lâm Tô, câu nói lúc nãy cô nghe thấy, là anh ta nói.

Quả nhiên bạn trai cướp giật được không đáng tin.

Lâm Tô suy nghĩ một lúc, Thụ Quái đã đánh tới trước mặt, cô lăn đi, tránh ra khỏi phạm vi công kích của nó.

Nhanh chóng nắm lấy mấy cục đá trên đất, một bên tránh công kích của Thụ Quái, một bên ném đá đến vị trí đặc biệt.

Bàn tay vàng lần này, 003 cho phép cô dùng sức mạnh tu chân.

Lâm Tô cảm thấy cực kỳ hài lòng, cho dù bàn tay vàng tốt đến mấy đều là ngoại vật, luôn kém hơn kiến thức có sẵn trong đầu.

Mặc dù không cho cô dùng nhẫn không gian, nhưng chỉ cần để cô sử dụng hiểu biết của mình thì không có vấn đề.


.

Truyện Hot
Nhưng bây giờ cô còn chưa bắt đầu tu luyện, nội lực cũng không có linh khí, lấy thể chất phàm nhân dùng đá thường bày ra trận pháp cực kỳ yếu.

Nhưng trước mắt mới là tận thế năm thứ hai, thực vật biến dị chưa mạnh lắm, cho nên cô có cơ hội thoát thân.

Trận pháp bố trí xong, Lâm Tô lập tức khởi động, đồng thời nhặt thêm một lá cây, đặt bên miệng thổi lên.

Âm thanh như có như không phát ra, ban đầu không có hiệu quả, dần dần, Thụ Quái hành động chậm lại.

Lúc này hiệu quả sát trận mới hiện ra, trên thân Thụ Quái thỉnh thoảng hiện ra mấy vết thương, chảy ra chất lỏng màu xanh thẫm.

Vết thương này không thể hiểu được, giống như tự nhiên xuất hiện, hoàn toàn không nhìn ra do thứ gì tạo ra.

Lâm Tô thổi nửa giờ, quai hàm tê liệt rồi mới đánh bại được đại gia hỏa này.

Không có linh lực, chỉ dùng một huyễn âm sát trận bình thường, thực sự rất khó khăn.

Cũng may thần thức cô mạnh, không có linh lực còn dùng huyễn âm, miễn cưỡng chống đỡ.

Vừa nãy cô thật sự mài chết Thụ Quái từng chút một!
Cúi đầu kiểm tra thương thế trên người mình, ngoại trừ vết thương trên bụng tương đối nghiêm trọng ra thì những cái khác chỉ là vết thương ngoài da, nhưng trên người máu me đầm đìa, nhìn cũng tương đối dọa người.

Thật ra ngay lúc cô xuyên qua lập tức chạy trốn mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng con Thụ Quái này có thứ cô cần, cho nên mới ở lại sống chết với nó.

Trong nguyên tác, Lâm Tô trước kia cũng bị Kiều Dật đẩy đi cản con Thụ Quái này, cho nên mới có kỳ ngộ, cũng để cô có vốn liếng đi làm một nhân vật phản diện, nhảy lên nhảy xuống trước mặt nữ chính.


Con Thụ Quái này có thuộc tính hiếm - không gian, nếu không cũng không tự nhiên xuất hiện ở đây, rồi chặn đường đám người bọn họ.

Tận thế năm thứ hai, khu vực an toàn đã thành lập, các chế độ cũng được cải thiện, nguyên chủ là một thành viên trong nhóm đi làm nhiệm vụ, dùng thứ này đổi lấy vật tư sinh tồn.

Nhóm bọn họ là nhóm bình thường, cho nên nhận nhiệm vụ có hệ số nguy hiểm thấp, trên đường được quân đội thanh lý, vốn cực kỳ an toàn, nhưng không ngờ từ đâu xuất hiện một con Thụ Quái cấp bốn, chặn đường đi của bọn họ.

Mấy người bình thường này mới ở tận thế ma luyện một năm, cái khác không nói, công phu chạy trốn nhược lại thuần thục.

Quyết định chạy về rất nhanh, để lại người chạy chậm ngăn cản Thụ Quái, để bọn họ tranh thủ chút hi vọng sống.

Kiều Dật và nguyên chủ chậm nửa nhịp mới phát hiện, tự nhiên rơi xuống cuối cùng, cho nên mới có chuyện Kiều Dật đẩy cô cản quái, tự mình chạy trối chết.

Nhưng nguyên chủ cũng trong họa có phúc, sau khi nuốt tim Thụ Quái, thức tỉnh dị năng không gian.

Động thực vật ở tận thế hầu hết đều có năng lực đặc thù, nhưng nhân loại thức tỉnh dị năng rất ít, cho nên dị năng giả là sự tồn tại đặc thù, ở khu vực an toàn nhận được đãi ngộ tốt nhất.

Sau khi nguyên chủ thức tỉnh năng lực không gian trở về thành người hơn người.

Mà năng lực không gian của cô cực kỳ hữu dụng, khiến khu vực an toàn coi trọng, lúc này mới có vốn liếng đấu với nữ chính.

Mà nữ chính Tiêu Nhã trước sau vẫn luôn che giấu thực lực của mình, không dám bại lộ, cho nên mới để mặc nguyên chủ chạy nhảy...!
EDIT: Morticia - Vee Chimtee.

Bây giờ chắc nữ chính cũng đã tu luyện đến tầng thứ bảy rồi nhỉ? Lâm Tô một bên suy nghĩ kịch bản, một bên động tay lấy tim Thụ Quái ra, màu xanh biếc trong suốt to bằng quả trứng ngỗng, yên lặng nằm trong tay cô, có mùi thơm thanh đạm, rất dễ ngửi.

Lâm Tô không trực tiếp nuốt vào như nguyên chủ, cô không cần kích phát tim Thụ Quái vẫn có thể tu luyện.


Mà tim Thụ Quái(*), cô chỉ định luyện chế nó thành vật không gian.

(*) Tim Thụ Quái dài quá, để là Thụ tâm cho gọn ha.
Sau khi Thụ Quái chết, linh khí trong nội lực tỏa ra, chậm rãi hòa vào đất trời.

Lâm Tô nhìn nơi gần đó linh khí dần đậm lên, dứt khoát ngồi xuống đất, tu luyện.

Đương nhiên, trước đó cô phải bày mấy cái trận pháp đơn giản, chỉ cần có biến thì ngay lập tức phát hiện.

Dẫn khí nhập thể lần nữa, đối với Lâm Tô không hề khó, mà nguyên chủ có tư chất không tệ, linh căn là loại không gian rất hữu dụng, nếu không thì không phải ai nuốt Thụ tâm cũng có thể kích phát năng lực không gian.

Tu chân không quản ngày đêm, không biết Lâm Tô tu luyện bao lâu, lúc vừa mở mắt ra, tu vi đã lên đến tầng ba, cô không có đồng hồ, cũng không biết đã bao nhiêu ngày.

Lần đầu tu luyện, cơ thể cô tiết ra không ít chất bẩn, trộn với vết máu khô trên người, mùi hương có thể nói là tiêu hồn.

Liên tục mấy lần chú thuật Thanh trần mới sạch sẽ.

Cô vén quần áo lên, dưới tác dụng của linh lực, vết thương đã đóng vảy.

Có linh lực, chuyện đầu tiên mà Lâm Tô làm là đánh vài cái ấn tên Thụ tâm, tạm thời mở không gian trong đó trước, rồi thu xác Thụ Quái vào.

Linh vật có thuộc tính không gian khó tìm, tìm được một con nữa không biết đến khi nào, tự nhiên không thể bỏ qua, đây là nguyên liệu luyện chế vật không gian quan trọng.

Đến cả lá cây Lâm Tô cũng không tha, thu lại hết.

Cô vừa thu xong, liền nhìn thấy mấy chiếc xe màu xanh quân đội đi về phía bên này.

Lâm Tô đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ mấy chiếc xe kia chạy ngang qua.

Nhưng không nghĩ tới, mấy chiếc xe kia lái đến trước mặt cô rồi dừng lại.

Cửa xe mở ra, mấy người mặc đồng phục quân nhân nhảy xuống, từng người khí tức thâm hậu, bước chân trầm ổn.


Một người cầm đầu vai dài chân rộng, khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi, mấy bước đã đi tới trước mặt cô, cau mày nói: "Một mình cô? Một mình chạy ra ngoài khu an toàn làm gì? Không biết bên ngoài nguy hiểm thế nào à?"
Người bên cạnh hắn thấy chuẩn bị thuyết giáo, vội vàng kéo lại, "Được rồi được rồi, chính sự quan trọng hơn."
Người nói chuyện ngẩng đầu cười với Lâm Tô, "Có người nói ở đây xuất hiện một con Thụ Quái cấp bốn, xin hỏi cô có nhìn thấy không?"
Đại Xuân nói xong đã tự thấy bản thân ngu rồi, nếu nhìn thấy thì còn có thể sống sót đứng trước mặt bọn họ à? Thế là hắn đổi câu hỏi khác, "Cô có thấy quanh đây có nơi nào lạ thường không? Nghe nói ở đây đột nhiên có Thụ Quái xuất hiện, năng lực quỷ dị, không diệt được nó không biết có bao nhiêu người bị hại."
Thì ra là đến thanh lý Thụ Quái.

Khu vực xung quanh khu an toàn đều do quân đội phụ trách, mặc dù bọn họ cũng chỉ là thịt trần bình thường, không có dị năng, nhưng cho dù nguy hiểm vẫn sẽ xông lên trước bảo vệ người bình thường.

Lâm Tô trước giờ luôn có hảo cảm với những người như thế này, nhân tiện nói, "Không cần lo, nó chết rồi." Cuối cùng bonus thêm một câu, "Bị tôi giết."
Đối với ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, giống như muốn nói một cô gái nhỏ như cô thì làm kiểu gì?
Lâm Tô liền giải thích nói, "Tôi thức tỉnh dị năng."
Lần này bọn họ không nghi ngờ gì nữa, dị năng giả là loại người mà khoa học không tài nào giải thích nổi, một mình có thể giải quyết một Thụ Quái cấp bốn, xem ra dị năng không tầm thường.

Mấy người Đại Xuân nhìn Lâm Tô bằng ánh mắt nóng bỏng, cân nhắc tìm từ, muốn lôi kéo cô vào quân đội.

Nhưng trong đó có một ánh mắt dò xét quét trên người cô, Lâm Tô nhìn sang, chính là thanh niên trẻ tuổi vừa quở trách cô, hình như là chỉ huy của bọn họ.

Lâm Tô một mình ở ngoài khu an toàn, bộ dạng rất khả nghi, người khác có tâm phòng bị cũng bình thường, Lâm Tô không thèm để ý.

"Trong danh sách dị năng giả ở khu vực an toàn 137 không có cô, cô mới thức tỉnh à?" Sở dĩ Lục Thanh khẳng định cô ở khu vực an toàn 137 vì giữa các khu an toàn có vô vàn nguy hiểm, một người không có khả năng vượt qua để đi từ nơi này sang nơi khác.

Lâm Tô nhẹ gật đầu.

"Vậy cô có hứng thú gia nhập tổ chức dị năng giả của bọn tôi không? Đãi ngộ rất tốt, không hạn chế tự do, không cưỡng chế thi hành mệnh lệnh, mỗi tháng hoàn thành đủ số lượng nhiệm vụ phải làm là được."
Điều kiện đơn giản không giống tác phong của quân đội, nhưng không còn cách nào khác, không có điều kiện phóng khoáng thì không có dị năng giả nào muốn gia nhập.

Mấy nhóm dị năng giả có những năng lực không tầm thường, căn bản là không muốn bị ước thúc, còn có vọng tưởng cao sang xưng bá một phương nữa kìa!
Lâm Tô ngược lại cảm thấy hợp tác với bọn họ là lựa chọn tốt.

Sức mạnh cá nhân sao so được với sức mạnh quốc gia? Chỉ cần nhìn thế kỷ mới mới trải qua một năm, quốc gia đã vận hành bình thường, đã có thể nhìn ra sức mạnh quốc gia mạnh bao nhiêu.

Cho nên cô gật đầu, "Tôi đồng ý.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện