Kinh thành gần đây cực kỳ náo nhiệt, lễ vạn thọ sắp tới, lễ vật từ khắp nơi nhao nhao vận chuyển về kinh thành, cửa thành thỉnh thoảng sẽ có một đội nhân mã hộ tống lễ vật đến.

Các loại lễ vật tinh mỹ dùng rương chứa, đánh xe vận chuyển về nội vụ phủ.
Vì đây là thọ lễ tiến cống cho hoàng thượng, cho nên không chỉ được tuyển chọn tỉ mỉ, có một không hai, mà ngay cả rương cũng dùng vật liệu tốt nhất tạo nên, phù hợp với thân phận Cửu Ngũ Chí Tôn của Hoàng Thượng.

Mà trước khi tiến cống cho Hoàng Thượng, dân thường không biết nó là gì, bọn họ chỉ nhìn được rương chứa.

Có người hữu tâm đóng rương cực kỳ tinh xảo, thể hiện tấm lòng thành của mình với Hoàng Thượng.

Cũng vì vậy, mấy năm nay rương chứa thọ lễ càng ngày càng nổi, dân chúng còn phán đoán thọ lễ của họ có quý hay không đều dựa vào rương bên ngoài, điều này khiến quan viên càng hăng hái, phân cao thấp bằng cái rương.

Đương nhiên, thọ lễ phải tương ứng với rương, nếu rương quá hoa mỹ mà thọ lễ chỉ là thứ bình thường, độ chênh lệch rất lớn, làm thọ lễ càng ảm đạm.

Mà Hoàng Thượng ban đầu nhìn rương cảm thấy mong đợi, nhưng lúc nhìn thấy lễ vật, độ chênh lệch lớn, chỉ sợ tặng lễ không được lòng, còn bị giáng tội, không được còn bị mất.

Cho nên rương đẹp nhất, cũng thể hiện thọ lễ xuất sắc nhất.

Mặc dù không chắc chắn 100%, nhưng cũng không chênh lệch nhiều.

Điều này tạo ra thói quen dựa vào hình dáng rương để đoán giá trị lễ vật.

Nghe nói còn có người bắt đầu đặt cược xem trong các thọ lễ này ai là người tiến cống đồ quý nhất.

Không phải à, trong kinh thành không thiếu người nhàn rỗi, nhàn đến không còn chuyện gì phải đi canh cửa thành ở trà lâu, vừa lúc thọ lễ đến, đầu tiên lên lầu vây xem, sau khi nắm được tư liệu, cùng nhau bàn tán thọ lễ năm nay.

Thỉnh thoảng có một hai món đặc biệt khác thường.


"Quận Hồ Châu dâng lên hộp vàng khảm Ngọc Long Phượng, ta thấy có khả năng năm nay đứng nhất."
"Chưa chắc, vàng khảm ngọc tuy quý nhưng quá tục khí, quận Giang Nam dâng hộp gỗ tử đàn bách thú mừng thọ, vừa tinh xảo vừa nhã nhặn, có khi đoạt giải nhất!"
"Quận Thanh Châu có ngàn hoa quấn quanh cũng không tệ."
...!
Trong trà lâu thảo luận ngất trời, đúng lúc này, dưới thành lâu có một đội nhân mã hộ tống thọ lễ tới.

Một đám người vây quanh cửa sổ nhìn xuống dưới.

Qua một hồi xem xét, khiến bọn họ ngây dại.

Đội nhân mã này, người ngựa đều cực kỳ mệt mỏi, người đầy bụi đất còn chưa tính, cái chính là thọ lễ cũng cực kỳ...!quê mùa.

Từ keo kiệt không đủ hình dung thọ lễ này, chỉ có thể dùng từ quê mùa để hình dung.

Sau cỗ xe ngựa là hai giỏ trúc thật to, bên trên che kín cỏ khô, không thấy rõ bên trong là gì.

Xe nào cũng thế, đừng nói vàng khảm ngọc, gỗ tử đàn, tới cả thứ như rương cũng không có!
Có người vuốt chòm râu nói, "Đứng đầu là ai chúng ta chưa biết, nhưng đây chắc chắn là hạng chót, sợ không ai cướp được."
"Ha ha ha, huynh đài nói đúng."
Không chỉ bọn họ, thủ vệ cũng không dám tin, "Các ngươi...Đây là thọ lễ dâng cho Hoàng Thượng?"
"Đúng vậy! Đây là thọ lễ của Huyện lệnh Khâu Điền Lâm đại nhân, tự mình chọn ra thọ lễ cho Hoàng Thượng! Mỗi một khối đều do chính tay Lâm đại nhân đào lên!" Người cầm đầu tự hào nói.

Còn đào lên, cũng nói đây là đám đần nha? Nếu thả bọn họ đi vào, sẽ không bị liên lụy chứ?
Thủ vệ còn đang xoắn xuýt có nên cho vào hay không thì một đội nhân mã từ trong thành phi ra.

Đoàn người thân mang trang phục đen, áo khoác đỏ sậm, eo mang đao, chân mang giày phi thân tới.


"Đây có phải là thọ lễ của Khâu Điền Lâm đại nhân không?"
Thủ vệ nhận ra đây là đội cận vệ Vũ Lâm Quân bên người Thiên Tử, cầm đầu Vũ Lâm Quân là đô đốc Tiết Dương đại nhân.

Hắn vội vàng đáp, "Bọn họ đúng là từ huyện Khâu Điền tới." Thôi xong, Vũ Lâm Quân cũng xuất động rồi, những người này thật sự chọc giận Hoàng Thượng!
Tiết Dương xuống ngựa, Vũ Lâm Quân phía sau cũng thế.

Tiết Dương đi mấy bước đến trước mặt hộ vệ hộ tống thọ lễ, nói, "Hoàng Thượng đã nhận được tấu chương của Lâm đại nhân, không chờ được muốn thấy thọ lễ của Lâm đại nhân, lệnh chúng ta thúc ngựa đến đây nghênh đón.

Chư vị không cần đi nội vụ phủ đăng ký giấy tờ nữa, trực tiếp theo ta vào Hoàng Cung!"
Nói xong, lại quay sang bọn thủ vệ, "Cho vào đi! Hoàng Thượng triệu gấp!"
Thủ vệ trợn tròn mắt, đám khán giả trên trà lâu cũng tròn mắt, chỉ có hộ vệ hộ tống thọ lễ từ huyện Khâu Điền mỗi người đều kích động, không nghĩ tới sinh thời còn có cơ hội tiến vào Hoàng Cung, đây là phúc của Lâm đại nhân!
Chờ bọn họ đi vào rồi, đám khán giả mới hồi thần, rốt cuộc thọ lễ từ huyện Khâu Điền là cái gì mà khiến Hoàng Thượng cũng kinh động, còn không kịp chờ muốn nhìn thấy?
Trong kinh thành không có chuyện gì là bí mật, chuyện phát sinh trước cửa thành nhanh chóng truyền khắp triều chính, bách quan cũng nhao nhao buồn bực, cái người Lâm đại nhân huyện Khâu Điền này rốt cuộc là dâng thọ lễ gì mà làm cho Hoàng Thượng kích động như thế?
Theo tin tức trong cung truyền ra, bệ hạ hôm nay cực kỳ vui mừng, đưa cả thọ lễ huyện Khâu Điền vào ngự thư phòng, mỗi lần nhìn thấy, còn cười lớn ba tiếng (ha ha ha).

Theo tin tức từ tiểu thái giám, Hoàng Thượng cười đến khan cả cổ, phải truyền thái y sắc chén thuốc nhuận hầu.

Nhưng phần thọ lễ thần bí kia từ đầu đến cuối không có chút tin tức nào.

Nhưng, tất cả rồi sẽ được tiết lộ.

Ngày vạn thọ, bệ hạ thay đổi quy củ xưa giờ của yến hội, trình diện từ sớm.

Năm nay các loại món ăn tinh xảo không thấy bóng dáng, trên bàn ăn bách quan, trừ một bình trà xanh, ngay cả một miếng bánh ngọt cũng không có.

Mặc dù kỳ quái, nhưng không ai dám hỏi, mà như thường ngày, chúc Hoàng Thượng vạn thọ vô cương.


Nguyên Hòa Đế mỉm cười cả buổi, chờ tất cả hành lễ xong, Nguyên Hòa Đế không kịp đợi tuyên cáo với bọn họ, "Từ lúc Trẫm kế vị đến giờ, dù chưa đạt tới chính thông dân hòa, tứ hải thái bình, nhưng cũng xem như chuyên cần chính sự, yêu dân, dậy sớm thức khuya.

Mấy năm trước tai họa không ngừng, bách tính khốn khổ, trôi dạt khắp nơi, có người trách trẫm làm Ông Trời tức giận, mới gặp trừng phạt.

Trầm vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn, tự thấy bản thân có tội, nhưng hôm nay trẫm mới biết, trẫm không phải nhận hình phạt của ông trời, mà ngược lại, được ông trời ưu ái, nếu không, ngay lúc trẫm tại vị sao lại được ban thưởng giống cây một mẫu ra hơn hai ngàn sản lượng?"
"Hơn hai ngàn?!" Bên dưới có quan viện nhịn không được thốt lên.

Nguyên Hòa Đế không chỉ không trách hắn thất thố, mà ngược lại cực kỳ thích biểu càm bọn họ kinh ngạc tới rớt cằm.

Lần đầu hắn nghe thấy, cũng kinh ngạc như thế mà?
Một mẫu đất hơn hai ngàn sản lượng, nuôi sống được bao nhiêu người chứ?
Nguyên Hòa Đế cũng hiểu chuyện làm nông, ít nhất hắn biết, lương thực năm ngoái, ở phần đất tốt nhất chỉ sản xuất được hai ba trăm cân.

Bây giờ xuất hiện một loại thực vật một mẫu sản xuất ra hơn hai ngàn cân, sao không khiến người ta chấn kinh? Hắn đã ăn thử loại thực vật tên khoai tây này rồi, chiên xào gì đều ngon, ngay cả hắn đã từng ăn gan rồng gan phượng cũng khen không dứt miệng.

Làm hoàng đế, không phải chỉ tính công lao bình định thiên hạ, còn phải làm sao để bách tínhh không lo cơm áo, cũng là công lao lớn! Tiêu chuẩn để đánh giá một minh quân là năm có mùa thì thừa lương thực.

Bây giờ hắn không cảm thấy chỉ có thế, hắn cảm thấy bản thân có thể để bách tính cả năm khổ cũng có thừa lương thực!
Mà tất cả, đều do một quan huyện nho nhỏ mang đến cho hắn, hắn phải suy nghĩ thật kĩ, ban thưởng gì cho huyện lệnh Khâu Điền Lâm Tô.

Nguyên Hòa Đế không nói nhiều, chỉ phần cung nhân mang thức ăn lên, mỗi một món ăn, Nguyên Hòa Đế ngồi trên long ỷ cười giải thích.

"Đây là khoai tây luộc, là phương pháp nấu ăn nguyên vị nhất, lột vỏ là ăn được.

Hương vị thơm ngọt mềm mại, mỹ vị vô tận.

Có thể chấm muối đường ăn kèm, vị hoàn toàn khác.

À, huyện lệnh Khâu Điền nói, đây là vị mặn ngọt."
"Đây là khoai tây sợi, dùng dầu xào lên, chua cay ngon miệng, tư vị ngon.


Đây là phương pháp xào rau, huyện lệnh Khâu Điền dâng lên cùng lúc với thọ lễ."
"Đây là khoai tây hấp muối, hương vị không tệ, chư vị ái khanh có thể nếm thử, huyện lệnh Khâu Điền nói, đây là cách ăn hắn thích nhất."
...!
Bách quan ăn một bữa tiệc khoai tây mà tâm tình phức tạp, Cửu Ngũ Chí Tôn của bọn họ, Hoàng Thượng uy nghiêm thần võ, tự hạ mình giải thích món ăn cho bọn họ còn chưa tính, cái chính là mỗi câu không rời huyện lệnh Khâu Điền, mở miệng một tiếng huyện lệnh Khâu Điền là thế nào!
Một huyện lệnh nho nhỏ, sao lại có mị lực lớn như thế, khiến Hoàng Thượng coi trọng!
Cho dù tâm tình bọn họ phức tạp thế nào, tâm tình Nguyên Hòa Đế cực tốt cả buổi vạn thọ tiết.

Vạn thọ kết thúc, đánh cược liên quan tới thọ lễ cũng công bố đáp án, ai cũng không ngờ, thọ lễ đứng đầu lại là mấy giỏ khoai tây huyện Khâu Điền đưa tới!
Khoai tây là cái gì? Người trong thiên hạ rồi sẽ biết.

Ngày thứ hai vào triều Nguyên Hòa Đế tuyên bố muốn thăng quan cho huyện lệnh Khâu Điền, ý tứ trong lời nói là, ngũ phẩm lục phẩm thì hơi thấp, tam phẩn tứ phẩm không tệ, nhất phẩm nhị phẩm cũng được.

Điều này khiến bách quan đứng ngồi không yên, đây là thăng quan à? Mẹ nó là cưỡi tên lửa rồi?!
Mà? Tên lửa là cái gì?
Tên lửa là gì kệ nó, các triều đại trước cũng chưa có trường hợp thăng quan nào như thế, tòng thất phẩm một phát nhảy lên đại quan nhất phẩm! Không phải chỉ dâng lên mấy cục khoai tây thôi à?
Nguyên Hòa Đế cười tủm tỉm uốn nắn hắn, "Đây không phải chuyện mấy miếng khoai tây, Lâm đại nhân là giúp ta giải quyết vấn đề ăn cơm của bách tính Đại Hán, là công lao lớn như trời, không khen ngợi hắn, về tình về lí là không thích hợp."
"Hoàng Thượng, Lâm Tô phát hiện khoai tây thật sự nên khen ngợi, nhưng người này thanh danh ở huyện Khâu Điền không tốt, theo báo cáo của dân chúng, hai năm nay hắn làm việc ở huyện Khâu Điền, nhận hối lộ, tham ô, tội ác tày trời! Tuy lần này có công, nhưng công không đỡ được tội, Hoàng Thượng nhất định phải nghiêm trị người này!".

truyện tiên hiệp hay
Có ai làm quan mà không thành tinh? Đã sớm phái người nghe ngóng Lâm Tô rõ ràng trong tay.

Huống chi, Lâm Tô ở huyện Khâu Điền hành động không che giấu, chỉ cần nghe ngóng một chút, liền hiểu rõ đầu đuôi.

Bách quan may mắn mắt hắn thiển cận, vì chút lợi ích nhỏ, tự chui đầu vào rọ, Hoàng Thượng ghét nhất là tham ô, lần này, dù công lao lớn như trời cũng không tẩy được vết bẩn này.

Nào biết, Nguyên Hòa Đế không thèm để ý khoát tay, "Lâm khanh đã nói với trẫm rồi, hắn nghiên cứu khoai tây thiếu tài chính, đi mượn người ta chút tiền.

Dù sao đám hắc thương kia đều là kiếm tiền bất nghĩa, xem xét bọn họ phân chút ưu giúp Lâm khanh nghiên cứu khoai tây, trẫm không truy cứu!"
Bách quan trợn mắt há mồm, Hoàng Thượng! Tiết tháo của ngài đâu rồi? Có thể nói tham ô tươi mát thoát tục như thế!
Trong lòng khổ sở, mệt mỏi không yên!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện