EDIT: morticia.

Sư phụ Vân Uyên của cô mới đến Nguyên Anh hậu kỳ, nên phó bản này đánh là đáng giá, siêu đáng giá, dù sau này cô không chiếm được gì, cô cũng đủ thỏa mãn.

Lúc vệ binh cao cấp không đủ để thăng cấp nữa, Lâm Tô để vệ binh của mình cắn nuốt quân địch, cô muốn xem thử, những vệ binh này có thăng cấp nữa không.

Kết quả làm người ta kinh hỉ, sau khi nuốt 25 con vệ binh địch, vệ binh của cô tăng thêm 3 cấp. Nhưng vẫn là cao cấp. Lâm Tô biết là chưa nuốt đủ, chỉ cần nuốt đủ, bọn nó sẽ tiếp tục thăng cấp. Thế là Lâm Tô để đám vệ binh cắn nuốt lẫn nhau, xem xem cuối cùng ra cái giống gì.

Từng vệ binh dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một con, Lâm Tô thấy được cái mình muốn thấy.

—— Tướng cát vàng, cấp 60.

Còn cao hơn Lâm Tô 10 cấp. Tương đương tu sĩ Hóa Thần.

Một cao thủ Hóa Thần trung thành với cô, còn có thể phục sinh vô hạn, đây đúng là niềm vui to lớn!

Lâm Tô ngồi xuống khôi phục linh khí, sau đó tiếp tục vào trong, lần này sa mạc đã biến mất, cô chạy đến đại điện truyền thừa trong sa mạc.

Đại điện truyền thừa cổ kính nặng nề, bị cát vàng vô tận vùi lấp, nhưng không hề có vết tích sương gió.

Trước cửa đại điện là một tướng cát vàng cao lớn, nó trang nghiêm đứng đó, thần sắc nghiêm túc, tận chức tận trách thủ hộ đại điện cổ này. Lúc Lâm Tô đến, nó mới chậm rãi mở mắt.

"Tiện... Xông... Người... Chết!"

(*) Người tự tiện xông vào phải chết.

Thanh âm khô khốc phát ra, sau đó giơ kiếm giết tới đây.

Cũng may Lâm Tô mang theo một tướng cát vàng, nếu không cô thật sự phải đối phó với Tướng cát vàng Hóa Thần.

Hai tướng cát vàng đấm nhau, thực lực tương đương, nhất thời khó phân thắng bại.

Nhưng Lâm Tô không đánh lén, hai tướng đánh nhau, để bọn nó quang minh chính đại quyết đấu một trận đi. Cô chạy vào điện lấy truyền thừa là được, hihi.

Tướng cát vàng phẫn nộ, nhưng nó không thể thoát thân, không ngăn cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tô tiến vào điện truyền thừa.

Tướng cát vàng là trở ngại cuối cùng, nên trong đại điện không có gì nguy hiểm, trong đại điện mờ tối, một bộ thi cốt ngồi xếp bằng, khung xương trắng như ngọc, chỉ có thi cốt tu sĩ Đại Thừa mới có màu như thế.

Trước mặt hắn là một viên ngọc giản, bên trên tích một lớp bụi.

Lâm Tô không trực tiếp lấy, mà thành kính bái một cái trước thi cốt. Không đợi cô đứng dậy, ngọc giản phát sáng, bay thẳng vào trán cô.

Mi tâm Lâm Tô mát lạnh, sau đó trong đầu có thêm một bộ công pháp, tên là 《Thuật Khống Chế》, là bí thuật của chủ nhân nơi đây luyện chế ra vệ binh cát vàng. Chỉ nhìn Tướng cát vàng lên ngoài, biết ngay môn thuật pháp này rất khó lường.

Lâm Tô nhận được truyền thừa, bái lạy thi cốt một lần nữa.

Chỉ là một bộ xương khô, cũng phân biệt được nhân tính tốt xấu, nếu không phải người có kính ý, hắn thà tự hủy ngọc giản, cũng không truyền thừa cho người bất kính.

Lâm Tô được truyền thừa, lại lặng lẽ rời khỏi đại điện. Hai Tướng cát vàng vẫn đánh khó phân thắng bại. Tướng của cô mất một cánh tay, Thủ vệ mất nửa cái chân, cũng may bọn nó đều là cát hóa thành, nếu không hình ảnh này máu me lắm đây.

Lâm Tô hạ lệnh kêu Tướng của cô dừng tay, cô đã có truyền thừa, Thủ vệ đành bỏ qua.

Lâm Tô không rời đi vội, cô ngồi tại chỗ, bắt đầu tập thuật khống cát(*), nơi đây yên tĩnh, không có người quấy rầy, thích hợp để cô nghiên cứu.

(*) Khống chế cát.

Không biết qua bao lâu, Lâm Tô cuối cùng cũng luyện thành thạo thuật khống cát. Cô bấm một pháp quyết, cát vàng phe cô biến thành sa mạc.

Lâm Tô không ngưng tụ nó lại, mà một mình rời đi. Cô đã có đủ nhiều, nơi này không phải truyền thừa một lần, cô để lại nguyên thủ vệ cát vàng giữ cửa, yên lặng chờ người hữu duyên tiếp theo.

Chỉ mong, truyền thừa Tu Chân giới, Tân Hỏa tương truyền, vĩnh viễn không dập tắt.

Trở về hiện thực, không ngờ đã qua ba năm, xem ra cô học thuật khống cát tốn không ít thời gian.

Lúc cô đi ra, ngoại giới đang nhao nhao truyền bá công tích vĩ đại của Lý Thiên Tu. Gì mà lập kỉ lục mới, lấy cảnh giới Kim Đan liên sát ba cao thủ Nguyên Anh, gì mà đệ nhất Kim Đan, dưới Hóa Thần không phải đối thủ.

Lâm Tô bừng tỉnh đại ngộ, cô suýt thì quên thế giới này còn có một nam chính. Trong nguyên tác Lý Thiên Tu quen giả heo ăn thịt hổ, bây giờ người ngoài nói hắn là Kim Đan, nhưng Lâm Tô biết, người này chắc chắn đã đến Nguyên Anh, chỉ che dấu tu vi thôi.

Không gian của hắn nồng đậm linh khí, còn chênh lệch thời gian 1:10, ngoại giới một ngày, trong không gian mười ngày.

Cô từ hôn đã ba năm, trong không gian là ba mươi năm. Thêm kỳ ngộ, linh căn nghịch thiên, bây giờ ở Nguyên Anh cũng bình thường.

Lâm Tô không để ý hắn tu vi gì, dù sao cô chỉ cần tu luyện thật tốt sớm ngày phi thăng là được. Nếu nam chính có thể buông xuống thành kiến, vậy không gì tốt hơn. Không buông được cũng chả sao, dù sao người giữ chấp niệm là hắn, không ảnh hưởng gì đến cô.

Lâm Tô nhớ trước khi mình tiến vào bí cảnh cát vàng, định tìm cơ hội luyện đan, vừa lúc bây giờ có cơ hội, nên cô tìm một biệt viện cho tu sĩ, thuê một phòng, bắt đầu thử luyện đan.

Dù sao từng là nghề kiếm cơm, cô luyện đan cơ bản trước, nhắm mắt cũng luyện ra được. Lúc lò Bổ khí đan đầu tiên ra lò, hệ thống thông bao:

【Chúc mừng player tự lĩnh ngộ skill luyện đan, thưởng kinh nghiệm +20000.】

【Chúc mừng player luyện chế ra Bổ khí đan, thu được đan phương, thưởng kinh nghiệm +10000.】

Lâm Tô mừng rỡ, so với skill thu thập còn ban thưởng nhiều hơn gấp 100 lần! Có lẽ vì luyện đan khó mà thu thập thì đơn giản, ai cũng biết? Cho dù vì cái gì, thưởng kinh nghiệm cô không ngại nhiều đâu.

Luyện chế ra đan dược mới mà còn có nhiều phần thưởng, vậy nếu cô luyện chế ra tất cả đan dược mà mình biết vậy không phải thành chúa tể thu kinh nghiệm rồi? Chỉ riêng đan dược chính thống mà cô biết không một vạn cũng tám nghìn, huống chi trước giờ cô luyện đan không theo khuôn khổ, tùy tiện đổi vài ba nguyên liệu là ra một đan phương mới!

Lâm Tô nghĩ đến liền đi thử luôn, cô đến Khu Nhiệm Vụ chọn nhiệm vụ thu mua linh thực, linh thực nào cũng có, thù lao có thể là đan dược cũng có thể là linh thạch.

Nhanh chóng thu được một đống linh thực, sau đó Lâm Tô bắt đầu luyện chế đan dược.

【Chúc mừng player luyện chế ra Hồi xuân đan, thu được đan phương, thưởng kinh nghiệm +10000.】

【Chúc mừng player luyện chế ra Trúc cơ đan, thu được đan phương, thưởng kinh nghiệm +10000.】

【Chúc mừng player luyện chế ra Thanh chướng đan, thu được đan phương, thưởng kinh nghiệm +10000.】

...

Chỉ cần là đan dược cô luyện chế ra đều được hệ thống tự động thu nhận sử dụng, lần luyện tiếp theo không cần khai lò, mà chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, nhấn nhút tự động luyện đan là được. Cũng thần kỳ như thu thập. Thế cũng thu được chút kinh nghiệm, mỗi lần luyện chế thành công, phẩm giai khác nhau thu được kinh nghiệm khác nhau 10 ~ 100 điểm, dù kém hơn nghiên cứu phát minh đan phương mới, góp gió thành bão mà, cũng rất khách quan.

Một làn sóng kinh nghiệm ập tới, Lâm Tô chỉ hận thần thức bản thân có hạn, nếu không cô định liên tục luyện đan không nghỉ.

Bách Thảo Thành gần đây nổi tiếng, vốn là thành có tiếng là kho đan, trước giờ không thiếu đan dược, toàn bộ Tu Chân giới thì đan dược ở Bách Thảo Thành là rẻ nhất.

Nhưng cái gì cũng có mức độ, gần đây Bách Thảo Thành không biết có kẻ điên luyện đan nào, bán đan với giá đậu hũ. Hắn bán đan không lấy linh thạch, chỉ lấy linh thực, linh thực gì cũng được. Bình thường mọi người tìm Đan sư luyện đan, là ba phần nguyên liệu đổi một viên đan, thậm chí là bốn, năm đổi một. Vì xác suất luyện đan thành công không quá cao, Đan sư lợi hại hơn nữa cũng không dám đảm bảo mình thành công 100%.

Mà vị này còn lợi hại hơn, dám một đổi một, đưa hắn một phần nguyên liệu, hắn có thể cho ngươi một lò đan. Đều là mãn đan, mười viên, phẩm chất đều là thượng thừa.

Quan trọng nhất là, đan khó luyện bao nhiêu hắn đều luyện tất, chỉ cần ngươi gom đủ nguyên liệu.

Gần đây nổi tiếng nhất là trưởng lão Dược tông luyện ra chín viên Hồi hồn đan, Thiên giai cửu phẩm, ở Tu Chân giới vạn năm không có ai luyện ra nổi.

Trưởng lão Dược tông vốn thấy hắn quá nổi tiếng, cố ý làm khó, không ngờ hắn thật sự luyện ra!

Vì sao mọi người biết? Vì hôm luyện đan có có Đan Kiếp, viên Hồi hồn đan lóng lánh kinh quang lơ lửng giữa không trung nhận lôi kiếp, đám người tận mắt nhìn thấy.

Loại đan dược nghịch thiên này, nhiều nhất chỉ có một viên, trưởng lão Dược tông cầm được đan thì không dám ra khỏi thành, sợ có người đỏ mắt giết người đoạt bảo. Phải nhờ đại thần Hóa Thần đến Dược tông rước người mới dám ra ngoài.

Sao không đỏ mắt cho được? Loại đan dược nghịch thiên đó, tái tạo toàn thân, một viên tương đương một cái mạng. Từ luyện khí tới độ kiếp, chỉ cần tu sĩ chưa phi thăng thì chỉ cần dùng nó là đổi về được một mạng.

Đám người không đi đoạt, vì —— bảo bối chân chính chính là luyện đan sư kia! Vô số thế lực trong tối ngoài sáng tìm hiểu, nhưng đến cả viện tử nho nhỏ kia cũng không đặt chân vào được.

Mỗi ngày giao lưu với người bên ngoài phải thông qua tiểu nhị từng tiếp vị này, tiểu nhị chịu áp lực rất lớn, mỗi ngày nhận ủy thác đưa vào viện tử, lại lấy đan dược ra. Những người khác đến mặt vị này cũng không thấy được.

Không phải chưa từng xông vào, vấn đề là —— không xông vào được!

Không chỉ thế, người khác còn cầu người luyện đan, cũng không thể nhìn người khác đắc tội hắn, nên mọi người duy trì một loại cân bằng vi diệu, ngoan ngoãn xếp hàng xin đan, ai cũng không dám phá hư quy củ.

Sau khi Lý Thiên Tu nghe nói thì chạy đến Bách Thảo Thành, một vị hồng nhan tri kỷ của hắn trúng độc lạ, cần cửu phẩm giải độc đan mới giải được.

Thứ hắn không thiếu là linh dược. Trong không gian có nhiều linh thực vạn năm.

Chỉ là, lúc hắn vội vàng chạy đến, đại sư đã không còn ở đây nữa.

Đi đâu? Không ai biết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện