EDIT: morticia.
Tuyến chiến trước trận hoàn tất, 6 đứa nhỏ giải phóng khí thế, Lâm Tô sắp bị mấy đứa này làm dễ thương chết, cô nín cười nói với Hồ Bất Ngôn, "Ta biết ngươi muốn cứu Hồ Tiểu Bạch, nhưng cho dù ngươi lấy được máu tim ta cũng không cứu được, chỉ có thể kéo dài hơi tàn thôi.
Ngược lại ta biết một cách, cứu được 1 mạng, chỉ là ngươi có nguyện ý hay không thôi."
Hồ Bất Ngôn thâm trầm nhìn Lâm Tô, như muốn tìm chút dối trá trên mặt cô, nhưng anh ta không tìm được gì.
Hơn nửa ngày, anh ta mới trầm giọng hỏi, "Cách gì?"
"Người xưa nói thiếu gì bổ nấy, Hồ Tiểu Bạch không có yêu đan, thì bù lại 1 cái.
Tiểu yêu 80 100 năm không được, yêu đan của bọn nó không đủ, ít nhất cũng phải là đại yêu quái hơn 1000 năm mới đủ yêu lực.
Lấy máu tim bắt yêu sư không phải vì trong máu có tinh khí à? Yêu đan của đại yêu quái có nhiều tinh khí hơn, nếu cùng tộc, sẽ không để lại di chứng gì, này tốt biết bao ha?"
Là rất tốt, nhưng lão yêu quái ngàn năm, ngoại trừ Tiểu Bạch chỉ còn mình anh ta.
Anh ta còn chưa muốn chết, nếu anh ta chết rồi Tiểu Bạch phải làm sao đây? Anh ta không tin người phụ nữ này, cũng không tin Trác Việt sẽ toàn tâm toàn ý chiếu cố Tiểu Bạch, chỉ có tự mình trông coi cô, anh ta mới yên tâm.
Lâm Tô không đoán cũng biết anh ta nghĩ gì, cười nhạo một tiếng, "Sao thế? Không phải ngươi yêu cô ấy hơn cả bản thân à? Chết vì người thương cũng không chịu? Ta thề, chỉ cần ngươi chết ta liền cứu Hồ Tiểu Bạch, sao?"
Hồ Bất Ngôn trầm mặc không nói.
"Ngươi xem, ngươi yêu cô ấy như thế còn không nguyện ý đi cứu, ta không có chút quan hệ nào với người ta, bắt ta liều mình đi cứu? Dựa vào cái gì, mạng của ta không phải mạng?"
Hồ Bất Ngôn vẫn trầm mặc không nói, nhưng dần bày ra tư thế tấn công, không biết là cạn kiên nhẫn, hay bị Lâm Tô nói trúng, thẹn quá hóa giận.
Lâm Tô không quan tâm, muốn đánh thì đánh, cô thật sự không sợ hổ yêu này.
Một trận chiến, đánh đến trời trăng không sáng, đất rung núi chuyển, sông núi đảo ngược, long trời lở đất,...!Sau đó, như Lâm Tô dự đoán.
Thực tế là 6 cục bông cùng xuất kích, kẻ địch không thể chống đỡ, chết.
Nói đơn giản, thì cũng chỉ có thế, còn vì sao đơn giản?
Do —— đầu tiên là Cục Tuyết, nó được Lâm Tô dùng đan dược nuôi, cuối cùng cũng thức tỉnh năng lực! Kỹ năng khá mạnh, tên là tạm ngưng thời gian, dù chỉ có 3 giây, nhưng đối phó với tà yêu là đủ dùng.
Nên suốt trận, đầu tiên là Cục Tuyết tạm ngưng thời gian, giữ chân Hồ Bất Ngôn, sau đó năm con còn lại ra đại chiêu.
Nhưng chút trò mèo đó không đối phó được với Hồ Bất Ngôn, trên thực tế mấy cú đánh này đối với Hồ Bất Ngôn như gãi ngứa, dù sao cũng là lão yêu quái sống ngàn năm, thủ đoạn vô số kể, mấy đứa nhỏ thật sự không phải đối thủ của anh ta.
Nhưng thời khắc mấu chốt, Hồ Bất Ngôn —— bị trời phạt!!
Mấy cú sét ầm ầm đánh xuống, nghiền ra bã.
Lâm Tô & 6 bé con: Trợn mắt há mồm.jpg.
"Quả nhiên, dễ thương là chính nghĩa.
Truyền thuyết yêu giới, ông trời không đánh đồ dễ thương." Trong lòng Đại Vương vẫn còn sợ, "Chúng ta cứ dùng kế bán manh là chính xác, sau này trở thành sự nghiệp cả đời."
Lâm Tô: "Yêu giới còn có truyền thuyết này á?"
Đại Vương chững chạc đàng hoàng, "Có từ bây giờ.
Ngươi nói thử xem, sao chỉ đánh nó mà không đánh bọn ta? Còn không phải vì bọn ta đáng yêu?"
Lâm Tô gật đầu, "Ừm, ngươi đáng yêu nói gì cũng đúng."
Hồ Bất Ngôn nghịch thiên cải mệnh, còn làm không ít chuyện xấu, nên bị trời phạt từ sớm, lại không biết dùng bí pháp gì phong ấn khí cơ của bản thân, giấu được mắt trời, chỉ cần phong ấn thả lỏng chút là bị phát hiện ngay.
Nên cứ cách một đoạn thời gian anh ta phải gia cố phong ấn, lần này mới gia cố, nhưng ai biết thế nào lại vô tình lộ ra, bị trời phát hiện, mới bị đánh ra bã.
Cái ngoài ý muốn này, tất nhiên đến từ câu nguyền rủa của Cẩm Tú.
Cẩm Tú nhà cô quá lợi hại, không chỉ mang đến vận may, còn mang đến vận rủi cho kẻ thù.
Lâm Tô coi như chuyện đến đây là hết, quan trọng là nam hai hóa thành tro bụi, trong kịch bản phần diễn của cô cũng kết thúc rồi, sau đó không còn chuyện của cô nữa, nhưng mà cô yên tâm quá sớm!
Hồ Bất Ngôn chết, nhưng Hồ Tiểu Bạch vẫn còn sống, dù thân thể càng ngày càng yếu, nhưng thật sự còn sống.
Không có nam hai kính dâng, thân thể cô ấy suy nhược nhanh hơn, Trác Việt không hiểu chuyện Yêu giới, chỉ có thể cầu linh chi bảo vật giúp cô ấy, nhưng cho dù là thiên tài địa bảo cũng không cứu được Hồ Tiểu Bạch.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Trác Việt chợt nhớ, Lâm Tô đã thức tỉnh năng lực bắt yêu sư, tổ tiên Lâm gia có quan hệ với yêu quái, có lẽ biết cách cứu Tiểu Bạch.
Cho nên Trác Việt đi cầu cứu Lâm Tô.
"Lâm Tô, anh cầu xin em cứu cô ấy, chỉ cần em cứu cô ấy cái gì anh cũng làm.
Là anh không tốt, lúc trước tổn thương em, em đánh anh mắng anh cũng được, nhưng Tiểu Bạch vô tội, em đừng trách cô ấy, là anh thích cô ấy, cô ấy không làm gì cả, cầu xin em cứu cô ấy..."
Không chỉ cầu xin Lâm Tô, anh còn đi cầu xin ba mẹ Lâm Tô, "Chú dì, hai người giúp cháu khuyên Lâm Tô đi, cứu một mạng người hơn xây 7 tòa tháp, Tiểu Bạch vô tội, cô ấy vì cứu cháu mới bị như thế, cầu xin hai ngươi, kêu Lâm Tô cứu cô ấy đi..." Khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn rất đáng thương, mẹ Lâm lương thiện, thấy anh đáng thương, nhịn không dược mềm lòng nói, "Hay là...!Cứu người ta đi?"
Mẫu thân đại nhân đã lên tiếng, Lâm Tô phải nghe, cô cũng lười ứng phó chuyện ngày nào Trác Việt cũng chạy đến nhà khóc lóc, không biết còn tưởng khóc tang ấy.
Nhưng vẫn phải có điều kiện, Lâm Tô yêu cầu Trác Việt lấy ra tất cả thiên tài địa bảo của anh, kể cả mấy đồ tốt chỗ Hồ Bất Ngôn, thu hết, giữ lại cho 6 bảo bối làm đồ ăn vặt.
Sau đó luyện cho Hồ Tiểu Bạch một viên Tục Mệnh Đan, miễn cưỡng giữ lại cái mạng, chữa khỏi là chuyện không thể, Lâm Tô không có năng lực lớn như thế.
Nếu cô vẫn là tu sĩ, cứu người là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ cô là bắt yêu sư mà, chỉ biết bắt yêu, không thạo nghề cứu yêu, người ta cũng đâu có cách.
Trác Việt yêu không hối hận, chắc không ghét bỏ người ta là ma bệch đâu, quãng đời còn lại cố mà giữ gìn đi.
EDIT: morticia..
Tuyến chiến trước trận hoàn tất, 6 đứa nhỏ giải phóng khí thế, Lâm Tô sắp bị mấy đứa này làm dễ thương chết, cô nín cười nói với Hồ Bất Ngôn, "Ta biết ngươi muốn cứu Hồ Tiểu Bạch, nhưng cho dù ngươi lấy được máu tim ta cũng không cứu được, chỉ có thể kéo dài hơi tàn thôi.
Ngược lại ta biết một cách, cứu được 1 mạng, chỉ là ngươi có nguyện ý hay không thôi."
Hồ Bất Ngôn thâm trầm nhìn Lâm Tô, như muốn tìm chút dối trá trên mặt cô, nhưng anh ta không tìm được gì.
Hơn nửa ngày, anh ta mới trầm giọng hỏi, "Cách gì?"
"Người xưa nói thiếu gì bổ nấy, Hồ Tiểu Bạch không có yêu đan, thì bù lại 1 cái.
Tiểu yêu 80 100 năm không được, yêu đan của bọn nó không đủ, ít nhất cũng phải là đại yêu quái hơn 1000 năm mới đủ yêu lực.
Lấy máu tim bắt yêu sư không phải vì trong máu có tinh khí à? Yêu đan của đại yêu quái có nhiều tinh khí hơn, nếu cùng tộc, sẽ không để lại di chứng gì, này tốt biết bao ha?"
Là rất tốt, nhưng lão yêu quái ngàn năm, ngoại trừ Tiểu Bạch chỉ còn mình anh ta.
Anh ta còn chưa muốn chết, nếu anh ta chết rồi Tiểu Bạch phải làm sao đây? Anh ta không tin người phụ nữ này, cũng không tin Trác Việt sẽ toàn tâm toàn ý chiếu cố Tiểu Bạch, chỉ có tự mình trông coi cô, anh ta mới yên tâm.
Lâm Tô không đoán cũng biết anh ta nghĩ gì, cười nhạo một tiếng, "Sao thế? Không phải ngươi yêu cô ấy hơn cả bản thân à? Chết vì người thương cũng không chịu? Ta thề, chỉ cần ngươi chết ta liền cứu Hồ Tiểu Bạch, sao?"
Hồ Bất Ngôn trầm mặc không nói.
"Ngươi xem, ngươi yêu cô ấy như thế còn không nguyện ý đi cứu, ta không có chút quan hệ nào với người ta, bắt ta liều mình đi cứu? Dựa vào cái gì, mạng của ta không phải mạng?"
Hồ Bất Ngôn vẫn trầm mặc không nói, nhưng dần bày ra tư thế tấn công, không biết là cạn kiên nhẫn, hay bị Lâm Tô nói trúng, thẹn quá hóa giận.
Lâm Tô không quan tâm, muốn đánh thì đánh, cô thật sự không sợ hổ yêu này.
Một trận chiến, đánh đến trời trăng không sáng, đất rung núi chuyển, sông núi đảo ngược, long trời lở đất,...!Sau đó, như Lâm Tô dự đoán.
Thực tế là 6 cục bông cùng xuất kích, kẻ địch không thể chống đỡ, chết.
Nói đơn giản, thì cũng chỉ có thế, còn vì sao đơn giản?
Do —— đầu tiên là Cục Tuyết, nó được Lâm Tô dùng đan dược nuôi, cuối cùng cũng thức tỉnh năng lực! Kỹ năng khá mạnh, tên là tạm ngưng thời gian, dù chỉ có 3 giây, nhưng đối phó với tà yêu là đủ dùng.
Nên suốt trận, đầu tiên là Cục Tuyết tạm ngưng thời gian, giữ chân Hồ Bất Ngôn, sau đó năm con còn lại ra đại chiêu.
Nhưng chút trò mèo đó không đối phó được với Hồ Bất Ngôn, trên thực tế mấy cú đánh này đối với Hồ Bất Ngôn như gãi ngứa, dù sao cũng là lão yêu quái sống ngàn năm, thủ đoạn vô số kể, mấy đứa nhỏ thật sự không phải đối thủ của anh ta.
Nhưng thời khắc mấu chốt, Hồ Bất Ngôn —— bị trời phạt!!
Mấy cú sét ầm ầm đánh xuống, nghiền ra bã.
Lâm Tô & 6 bé con: Trợn mắt há mồm.jpg.
"Quả nhiên, dễ thương là chính nghĩa.
Truyền thuyết yêu giới, ông trời không đánh đồ dễ thương." Trong lòng Đại Vương vẫn còn sợ, "Chúng ta cứ dùng kế bán manh là chính xác, sau này trở thành sự nghiệp cả đời."
Lâm Tô: "Yêu giới còn có truyền thuyết này á?"
Đại Vương chững chạc đàng hoàng, "Có từ bây giờ.
Ngươi nói thử xem, sao chỉ đánh nó mà không đánh bọn ta? Còn không phải vì bọn ta đáng yêu?"
Lâm Tô gật đầu, "Ừm, ngươi đáng yêu nói gì cũng đúng."
Hồ Bất Ngôn nghịch thiên cải mệnh, còn làm không ít chuyện xấu, nên bị trời phạt từ sớm, lại không biết dùng bí pháp gì phong ấn khí cơ của bản thân, giấu được mắt trời, chỉ cần phong ấn thả lỏng chút là bị phát hiện ngay.
Nên cứ cách một đoạn thời gian anh ta phải gia cố phong ấn, lần này mới gia cố, nhưng ai biết thế nào lại vô tình lộ ra, bị trời phát hiện, mới bị đánh ra bã.
Cái ngoài ý muốn này, tất nhiên đến từ câu nguyền rủa của Cẩm Tú.
Cẩm Tú nhà cô quá lợi hại, không chỉ mang đến vận may, còn mang đến vận rủi cho kẻ thù.
Lâm Tô coi như chuyện đến đây là hết, quan trọng là nam hai hóa thành tro bụi, trong kịch bản phần diễn của cô cũng kết thúc rồi, sau đó không còn chuyện của cô nữa, nhưng mà cô yên tâm quá sớm!
Hồ Bất Ngôn chết, nhưng Hồ Tiểu Bạch vẫn còn sống, dù thân thể càng ngày càng yếu, nhưng thật sự còn sống.
Không có nam hai kính dâng, thân thể cô ấy suy nhược nhanh hơn, Trác Việt không hiểu chuyện Yêu giới, chỉ có thể cầu linh chi bảo vật giúp cô ấy, nhưng cho dù là thiên tài địa bảo cũng không cứu được Hồ Tiểu Bạch.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Trác Việt chợt nhớ, Lâm Tô đã thức tỉnh năng lực bắt yêu sư, tổ tiên Lâm gia có quan hệ với yêu quái, có lẽ biết cách cứu Tiểu Bạch.
Cho nên Trác Việt đi cầu cứu Lâm Tô.
"Lâm Tô, anh cầu xin em cứu cô ấy, chỉ cần em cứu cô ấy cái gì anh cũng làm.
Là anh không tốt, lúc trước tổn thương em, em đánh anh mắng anh cũng được, nhưng Tiểu Bạch vô tội, em đừng trách cô ấy, là anh thích cô ấy, cô ấy không làm gì cả, cầu xin em cứu cô ấy..."
Không chỉ cầu xin Lâm Tô, anh còn đi cầu xin ba mẹ Lâm Tô, "Chú dì, hai người giúp cháu khuyên Lâm Tô đi, cứu một mạng người hơn xây 7 tòa tháp, Tiểu Bạch vô tội, cô ấy vì cứu cháu mới bị như thế, cầu xin hai ngươi, kêu Lâm Tô cứu cô ấy đi..." Khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn rất đáng thương, mẹ Lâm lương thiện, thấy anh đáng thương, nhịn không dược mềm lòng nói, "Hay là...!Cứu người ta đi?"
Mẫu thân đại nhân đã lên tiếng, Lâm Tô phải nghe, cô cũng lười ứng phó chuyện ngày nào Trác Việt cũng chạy đến nhà khóc lóc, không biết còn tưởng khóc tang ấy.
Nhưng vẫn phải có điều kiện, Lâm Tô yêu cầu Trác Việt lấy ra tất cả thiên tài địa bảo của anh, kể cả mấy đồ tốt chỗ Hồ Bất Ngôn, thu hết, giữ lại cho 6 bảo bối làm đồ ăn vặt.
Sau đó luyện cho Hồ Tiểu Bạch một viên Tục Mệnh Đan, miễn cưỡng giữ lại cái mạng, chữa khỏi là chuyện không thể, Lâm Tô không có năng lực lớn như thế.
Nếu cô vẫn là tu sĩ, cứu người là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ cô là bắt yêu sư mà, chỉ biết bắt yêu, không thạo nghề cứu yêu, người ta cũng đâu có cách.
Trác Việt yêu không hối hận, chắc không ghét bỏ người ta là ma bệch đâu, quãng đời còn lại cố mà giữ gìn đi.
EDIT: morticia..
Danh sách chương