"Đỗ Trọng! Anh không biết xấu hổ!"
Quý Ly mắng, Đỗ Trọng cũng không tức giận cười cười.
"Còn dám phản kháng?"
"Em... Em... Này! Anh làm gì?"
Tay Quý Ly bị nâng lên, Đỗ Trọng gần như thành thạo lấy cà vạt trói Quý Ly lại.
"Nâng tay lên, như vậy sẽ tốt hơn đối với bệnh nhân."
"Anh cởi ra, về sau em sẽ nghe lời anh!"
Quý Ly không dám lỗ mãng, hiệp ước không bình đẳng này quả thật không bình đẳng nhưng vì một chút bình yên, cậu quyết định từ bỏ...
"Giờ nói đã muộn rồi, anh giận lắm đấy. Em thân là bệnh nhân mà không nghe lời bác sĩ, anh thấy em là muốn ăn chút khổ sở đúng không?"
Đỗ Trọng ấn cánh tay bị trói của Quý Ly lên tường, sau đó từng bước ép sát cậu. Lúc này Quý Ly thật sự muốn in mình vào bức tường sau lưng! "Chồng ơi (1)."
"Lại kêu một tiếng."
"Chồng ơi (2)." Quý Ly ngoan ngoãn kêu, Đỗ Trọng vừa lòng gật đầu.
"Rất dễ nghe, nhưng hình như còn thiếu thiếu cái gì đó thì phải."
"Đỗ Trọng! Anh đủ rồi! Thân là bác sĩ phải có y đức, phẩm hạnh đoan chính, tam quan đúng đắn..."
Quý Ly nói một đống lời lẽ, cốt chỉ để Đỗ Trọng thức tỉnh nhân cách tốt đẹp trong mình rồi thả cậu đi...
"Bạc Diệp."
Đỗ Trọng nhẹ giọng, ôn nhu gọi cậu, không như vừa nãy bức ép Quý Ly.
"Sao?"
Tâm Quý Ly muốn hỏng luôn, cái này không hợp lý...
"Em không cần anh hả?"
Giọng điệu Đỗ Trọng nhu hòa gợi lên vẻ yếu ớt cầu xin, làm Quý Ly không chỉ mềm nhũn mà còn ngo ngoe rục rịch muốn trêu chọc.
"Bác sĩ Đỗ, anh phải nói chuyện cho đàng hoàng."
Quý Ly ngoài mặt nghiêm túc giáo huấn nhưng nội tâm đã sớm không khống chế được...
"Bạc Diệp, ôm cổ anh."
Đỗ Trọng thở ra bên tai Quý Ly, dẫn dắt cậu hành động, rồi từ từ buông cổ tay đang đè lên.
"Đỗ Trọng...... Làm người phải thanh tâm quả dục..."
Quý Ly nơm nớp lo sợ ôm lấy cổ Đỗ Trọng, khẩn trương nới lỏng cà vạt.
"Bạc Diệp, có phải em cảm thấy anh không thể dành thời gian cho em nên em bỏ rơi anh không?"
Đỗ Trọng đáng thương hỏi, cau mày cụng đầu Quý Ly.
"Không có."
"Quả nhiên,có phải em tìm được mục tiêu mới rồi không?"
"Thật sự không có!" Quý Ly cực lực phản bác.
"Anh không tin, trừ phi em chủ động hôn anh." Đỗ Trọng hoàn toàn vứt bỏ thái độ cưỡng ép, nháy mắt chuyển sang kịch bản lấy nhu thắng cương, hoàn toàn đem Quý Ly ăn gắt gao.
"Được được được, anh muốn hôn ở đâu?"
Quý Ly vẫn luôn cho rằng cậu mới là người thiếu cảm giác an toàn, không nghĩ tới Đỗ Trọng cũng sẽ có một mặt yếu ớt như vậy, nhưng... vẫn có cái gì đó sai sai...
"Anh rất buồn, chỗ nào cũng muốn hôn."
Đỗ Trọng ôm Quý Ly, cúi đầu dựa vào vai Quý Ly, vô thanh vô tức ôm Quý Ly lên giường.
"Cái này..."
"Hôn nơi này trước."
Đỗ Trọng chỉ vào yết hầu của mình, sau đó theo bản năng cởϊ áσ blouse ra quăng xuống đất.
"Được."
Quý Ly ngẩng đầu che khuất yết hầu của Đỗ Trọng, vòng tay đang ôm cậu dần siết chặt lại!
Chính mình thuận thế nằm lên giường, Quý Ly cũng đi theo ngã lên người Đỗ Trọng.
"Bạc Diệp, mùi hương trên người anh có không?"
Đỗ Trọng chủ động dò hỏi, mặt Quý Ly hơi hơi đỏ lên. Ngày thường cậu thích nhất là được ngửi mùi hương đặc trưng trên người Đỗ Trọng, mỗi lần như vậy cậu đều cảm thấy mình lời to rồi...
_________________
(1) và (2): Theo bản QT là Đỗ lão công, cả bản dịch tiếng trung cũng gần gần như vậy nhưng tôi thấy kêu "chồng ơi" sẽ hay hơn nên mạn phép đổi. Nếu ai không thích thì nói để tôi sửa lại.