Ohna là một người phụ nữ đầy tham vọng, cô ta không cam lòng trở thành vật sở hữu của một người đàn ông nào, vĩnh viên phải sống phụ thuộc vào đàn ông, như một người phụ nữ không có lòng tự trọng. Vì vậy, cô ta đã luôn ghi nhớ những lời Trì Am nói trong lòng mình, đồng thời thông minh hiểu rõ ý của Trì Am, cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của Saleh cô ta đã đến phương bắc và lựa chọn trở thành thị nữ của công chúa Lisi.

Lisi có dũng khí và khả năng cũng như sự quyết đoán để trở thành Nữ vương, trong tương lai khi Lisi trở thành Nữ vương của Calivert thì Ohna cũng sẽ có được mọi thứ mình muốn, cô ta sẽ không còn là một vũ nữ lấy sắc hầu người nữa.

“Công chúa Lilian, đã lâu không gặp.” Ohna nở một nụ cười mềm mại đáng yêu, nhìn về phía Trì Am, thái độ rất thân thiết, nói với cô: “Tôi rất biết ơn công chúa vì những lời nói của cô đã giúp tôi suy nghĩ lại về cuộc đời mình và chọn con đường sống của chính mình.”

Trì Am cười nói: “Đây là do cô tự lựa chọn!”

Ohna là người có mưu trí có dũng khí, có cô ta đi theo công chúa Lisi cũng là điều tốt cho Lisi.

Ở thành Close, Trì Am cũng nhìn thấy Falan.

Trong nửa năm qua Falan đã luôn liên lạc với các kỵ sĩ đang phân tán rải rác ở bên ngoài, họ là những người trung thành với hoàng gia Calivert. Anh ta truyền đạt ý nguyện của Vương phi và công chúa cho họ, chuẩn bị cho việc chiếm lại lãnh thổ của Calivert. Mỗi lần anh ta đều trở về vội vã, nhanh chóng báo cáo tình hình bên ngoài.

Nhìn thấy Trì Am, Falan lập tức sửng sốt, vội vàng tiến lên chào cô.

Trong hơn nửa năm qua, Falan trông đã trưởng thành và điềm đạm hơn, trên gương mặt điển trai có dấu vết tang thương, của sự trưởng thành và ổn định khiến nhiều phụ nữ phải say mê. Trong số đó có cả công chúa Lisi đã phải lòng anh ta, mỗi lần anh ta trở lại cô đều dành cho anh ta sự quan tâm rất lớn.

“Công chúa Lilian, người vẫn khỏe chứ?” Falan hỏi với giọng ôn hòa.

Trì Am cười nói: “Tôi không sao, để anh phải lo lắng rồi.”

Falan nhìn thật sâu vào cô, không nói gì, sau khi báo cáo tình hình bên ngoài với Vương phi và hai vị công chúa, trao bức thư do kỵ sĩ trưởng tiền nhiệm của Calivert viết cho Vương phi, anh ta lại các từ rời đi.

Trì Am đi theo tiễn anh ta.

Falan đứng trong sân, bảo cô dừng bước và nói với cô: “Tôi nghe nói công chúa sẽ tổ chức đám cưới với Vương tử Diops vào lễ hội mùa xuân của Tarrans trong năm tới. Có thể tôi sẽ không thể đến Tarrans tham dự đám cưới của công chúa. Tôi xin được chúc phúc công chúa trước ở đây.”

“Cảm ơn anh.”

Falan hành lễ kỵ sĩ, nhìn cô thật sâu rồi nói: “Bóng tối sắp giáng xuống đại lục này! Công chúa, người nhất định phải bảo trọng, cầu mong thần Quang Minh sẽ chúc phúc cho người.”

Lời chúc chân thành tha thiết mà nặng nề, Trì Am chỉ có thể nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Falan quay người rời đi, lần này là lần cuối cùng họ gặp nhau. Mãi cho đến khi tin tức Trì Am tử vong truyền đến, Falan lúc đó đã trở lại làm kỵ sĩ trưởng của Calivert, trong lòng buồn đau vô cùng.

Trì Am tiễn Falan đi xong, cô nhấc váy lên định quay lại thì đã nhìn thấy Diops đang đứng bên cạnh những cây cột trên hành lang cung điện.

Cô dừng lại, thản nhiên như không có việc gì đi qua, cười nói: “Diops, anh trở về bao lâu rồi, hôm nay đi săn với cậu ở đâu vậy?”

Vương tử điện hạ cười như không cười nhìn cô, giơ tay ra ôm cái eo mảnh khảnh của cô, cúi đầu hôn cô rồi nói: “Em yêu, mỗi khi em chột dạ đều cười cực kỳ đáng yêu. Thật là một thói quen tốt.

“Em không có gì để chột dạ hết.” Trì Am mạnh miệng, cố gắng ngẫm lại tật xấu này của mình.

Điều khiển cô không nói nên lời hơn nữa là dường như dù ở thế giới nào người đàn ông này cũng luôn có thể phân biệt được ngay ý nghĩa trong các nụ cười của cô, cảm thấy thật phiền muộn.

Vương tử điện hạ từ chối cho ý kiến với thái độ mạnh miệng của cô, anh nhìn cô chăm chú, không ngờ lại chưa nổi cơn biến thái, chuyện này khiến Trì Am thấy rất kỳ lạ, suýt chút nữa cho rằng anh đã đổi tính.

Tất nhiên, đến ban đêm thì suy nghĩ của Trì Am đã nhanh chóng thay đổi.

Vị Vương tử điện hạ này căn bản không hề thay đổi, vẫn bị bệnh thần kinh như thế! Khi bị anh lôi từ căn phòng ấm áp vào trong lồng giam tăm tối kết từ dây leo, đè lên giường hoa, Trì Am thật sự không nói nên lời, vị Vương tử điện hạ này ăn dầm một lần là lại thích nhét cô vào trong phòng tối, không làm đến mức vừa lòng sẽ không thả người.

Trì Am bị anh chơi đùa sắp sụp đổ, trong lòng hạ quyết tâm, lật người ngồi lên trên người anh, kéo anh lên.

Sau khi trở về căn phòng ấm áp, Vương tử điện hạ ôm cô, đầy mặt thỏa mãn nói: “Em yêu, anh thích em như thế này.”

Khuôn mặt tuấn tú vẫn còn tình dục chưa tan, đuôi mắt phiếm hồng, màu sắc diễm lệ khiến anh trông rất tươi tắn đẹp đẽ vô cùng, Trì Am nhìn thấy suýt chút nữa không nhịn được mà đè anh lại. May mà bây giờ cô đã mệt rồi, thậm chí còn không thể nhấc ngón tay lên, cũng không thể leo lên người anh được nữa.

Vương tử điện hạ xoa bóp vòng eo mềm mại của cô, bàn tay to lớn chạm vào giữa hai chân cô, lại chậm rãi vùi mình vào trong cơ thể cô, thở dài nói: “Em yêu, thể lực của em quá tệ. Khi nào rảnh chúng ta cùng nhau luyện kiếm nhé.”

Trì Am: “...”

Trì Am không muốn để ý tới anh nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện