Khi Dương Thiên đưa Long Linh Nhi bị thương quay về tổ chức Thanh Long thì đã làm dấy lên một lần sóng lớn.

Long Linh Nhi chính là con gái của Long Tiếu – thủ lĩnh tổ chức Thanh Long, Long Tiếu là một tu sĩ kim đan, trong thời đại mạt pháp này, tu sĩ kim đan đã được coi là sự tồn tại có cấp bậc lão tổ rồi, vẫn luôn tọa trấn ở trong tổ chức Thanh Long, trở thành nhân vật đứng đầu trong tu sĩ nhân loại, được các tu sĩ kính trọng.

Là con gái của thủ lĩnh tổ chức Thanh Long, Long Linh Nhi cũng được lớn lên trong sự yêu chiều, thêm vào đó cô ta còn là song linh căn hỏa kim khó gặp, tương lai có thể sẽ là kim đan, tiền đồ vô lượng, lại càng được người trong tổ chức Thanh Long coi trọng hơn. Tuy rằng có ảnh hưởng từ linh căn, tính cách Long Linh Nhi bá đạo, nhưng cũng không thiếu được nét yêu kiều của thiếu nữ, không thiếu các tu sĩ yêu cô ta, cũng có được sự thương yêu từ trưởng bối.

Cho nên khi Long Linh Nhi bị thương quay về, cả tổ chức Thanh Long đều kinh động.

Thậm chí đến cả Long Tiếu cũng xuất quan.

Thấy hơi thở của con gái càng ngày càng yếu ớt, sắc mặt ông ta âm trầm, vội vàng bắt lấy cổ tay cô ta kiểm tra linh lực một lượt, thấy tình hình con gái vô cùng không ổn thì lập tức nổi giận.

Sau khi được cứu chữa, cuối cùng Long Linh Nhi cũng giữ được mạng, nhưng linh căn của cô ta cũng vì vậy mà bị thương tổn, sau này khó có thể tu tiên, chỉ e rằng cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở trúc cơ, không có khả năng kết đan.

Long Tiếu nghe được tin tức này, trước mắt đen sì, lập tức đập một chưởng về phía Dương Thiên đứng bên cạnh.

Dương Thiên đang lo lắng cho tình hình của Long Linh Nhi, không hề phòng bị chút nào mà chịu một chưởng này, cả người bay ra bên ngoài đập mạnh xuống đất, hự một tiếng phun ra một ngụm máu.

“Dương Thiên, Linh Nhi đi cùng với cậu, bây giờ nó lại thành ra thế này, cậu phải chịu tội gì đây?” Long Tiếu tức giận nói.

Long Linh Nhi là con nối dõi duy nhất của ông ta, hơn nữa còn là song linh căn kim hỏa hiếm có, ông ta vô cùng con trọng đứa con gái này, hy vọng tương lai nó có thể kết đan, nhận lấy trọng trách của tổ chức Thanh Long. Ai mà biết được cái tên Dương Thiên đưa nó ra ngoài một chuyến lại bị hại thành ra thế này, sao không tức giận cho được?

Nếu không phải biểu hiện một năm nay của Dương Thiên không tệ, tu vi tăng lên vô cùng nhanh, dường như còn có con át chủ bài mà người khác không biết thì đã giết anh ta từ lâu rồi.

Dương Thiên không ngờ lão già này động một cái là đánh người ngay, trong mắt lóe lên sự tức giận, nảy sinh sát ý với Long Tiếu.

Từ sau khi tu vi của anh ta đạt tới một trình độ nhất định, chưa từng phải chịu tội như thế này, anh ta sẽ ghi lại mối thù này, cho dù đây là ba của người phụ nữ của anh ta thì cũng không thể tha thứ được.

Dương Thiên lại ho một tiếng, nhổ chỗ máu còn sót lại ra, lúc này mới kể ra mọi chuyện.

Đám người nghe nói kẻ làm hại Long Linh Nhi là một người bình thường không có linh lực dao động trong người, đều cảm thấy kinh hãi.

“Tốc độ của anh ta quá nhanh, chúng tôi không thể nào tránh né được, Linh Nhi bị anh ta ám hại.” Dương Thiên nói tới đây, trên mặt lộ vẻ phẫn hận, thậm chí còn có thể cảm nhận được tình cảm thuộc về bản thân “Dương Thiên”, còn có cảm giác oán hận khi người kia cướp đi nữ thần trong lòng “Dương Thiên”.

Anh ta không quá để ý tới Trì Am được “Dương Thiên” tôn là nữ thần, nhưng anh ta tiếp nhận cơ thể của “Dương Thiên”, có được cơ duyên này, đương nhiên phải trả ân tình cho “Dương Thiên”. Cho nên đối với nữ thần mà “Dương Thiên” nhớ nhung trong lòng, anh ta liền giúp “Dương Thiên” theo đuổi được, từ đó hoàn thành tâm nguyện của “Dương Thiên”, trả nhân quả này.

Nếu như bây giờ anh ta đã trở thành “Dương Thiên”, vậy thì người phụ nữ của “Dương Thiên” đương nhiên cũng là của anh ta, vì kiêng dè tình cảm trong cơ thể “Dương Thiên”, cho nên anh ta không đụng vào Trì Am giống như với những người phụ nữ khác, mà đợi cô cam tâm tình nguyện dâng bản thân cho anh ta, tới khi hết nhân quả này.

Vậy mà, Trì Am chỉ là một cô gái bình thường mà lại không biết điều như vậy, cắm sừng anh ta, sao anh ta có thể không tức giận cho được?

Càng đáng hận đó là, không biết người đàn ông kia có lai lịch gì, khí tức vô cùng kì dị, từ thủ đoạn tên đó đối phó Long Linh Nhi đã khiến anh ta biết được rằng bản thân bây giờ không phải là đối thủ của người đó.

Trái đất bây giờ là thời đại mạt pháp, linh lực ít ỏi, thực lực của người tu tiên bị suy yếu tới mức không thể tưởng tượng nổi, Long Tiếu được coi là lão tổ cũng chỉ đến vậy mà thôi. Nhưng so với người đàn ông kia, Long Tiếu không có thực lực khủng bố như trên người kia, không khiến anh ta kiêng dè.

Dương Thiên biết bây giờ mình không phải đối thủ của người kia, cho nên lúc đó mới quyết định đưa Long Linh Nhi đi trước, chờ ngày nào đó anh ta tu luyện lại được như thực lực trước đây, thì giải quyết người kia cũng không muộn.



Còn về Trì Am đã từng bị người đàn ông khác chạm vào, làm gì còn là nữ thần nữa? Nếu không phải bị tình cảm của “Dương Thiên” trói buộc thì anh ta cũng khinh thường cái loại phụ nữ không trong sạch như thế này.

Nghe thấy lời kể của Dương Thiên, những người ở đây quay sang nhìn nhau.

“Lúc tên đó ra tay có cảm nhận được gì không?” Long Tiếu hỏi, cơn giận cũng bình ổn hơn một chút.

Dương Thiên lắc đầu, sắc mặt cũng trở nên nặng nề, nói rằng: “Tôi có thể nhìn thấy anh ta ra tay, nhưng không cảm nhận được bất kì khí tức nào, cho dù là linh lực hay gì khác, cho nên tôi cảm thấy vô cùng kì lạ.”

“Trông tên đó như thế nào, có nhìn rõ không?” Long Tiếu lại hỏi tiếp.

Dương Thiên miêu tả lại vẻ bề ngoài của người đàn ông kia, mà mấy trưởng lão của tổ chức Thanh Long ở đây nghe lời miêu ta của anh ta xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Sắc mặt của Long Tiếu cũng trở nên vô cùng khó coi, thấp giọng kêu lên một tiếng: “Là anh ta...”

Dương Thiên thấy phản ứng của những người này, liền biết rằng bọn họ biết thân phận của người đàn ông kia, lập tức hỏi rằng: “thủ lĩnh, người kia là ai?”

Long Tiếu thở dài một tiếng, thấy nỗi căm hận khó che giấu được trong mắt Dương Thiên, hiểu rằng Dương Thiên như thế này là nghé con mới sinh không sợ cọp, mới dám làm như vậy với người kia.

Thấy Dương Thiên kiên quyết, Long Tiếu chỉ đành nói: “Anh ta tên Tư Ngang, là một ma cà rồng.”

“Ma cà rồng?” Dương Thiên kinh ngạc: “Là sinh vật hắc ám ở phương tây, dùng máu làm thức ăn, sợ ánh mặt trời, giá chữ thập và những thứ thánh khiết kia sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện