Dương Thiên nhìn yêu tu ngồi xổm trên ban công, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Mặc dù bây giờ chỉ có yêu tu này hiện thân, nhưng có mấy luồng khí tức đang ẩn giấu không thể giấu diếm được anh ta. Ngoài ra, anh ta còn có một linh cảm khó giải thích rằng hình như không chỉ có như vậy, còn có một sự tồn tại ẩn trong bóng tối mà anh ta không thể đối phó được, nhưng với trình độ hiện tại thì anh ta không thể thám thính.
Dương Thiên luôn tin vào trực giác của mình, chính trực giác này đã không ít lần giúp anh ta có phán đoán chính xác và cứu mạng anh ta.
Chẳng lẽ đối phương đến vì anh ta sao? Nếu như là bình thường bị những người này vây quanh thì Dương Thiên vẫn có tự tin rằng mình có thể chạy, nhưng bây giờ phía sau anh ta còn có một người phàm, nếu không cẩn thận sẽ gây ra tổn thương cho cô, khiến anh ta không dám hành động hấp tấp.
Dương Thiên thầm cảnh giác trong lòng, nhưng vẻ mặt lại rất thoải mái, làm bộ như không phát hiện ra những thứ trong bóng tối, nói: “Nhân tu và yêu tu từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, hôm nay các hạ xuất hiện ở đây là có chuyện gì? Nếu không có gì khác thì chúng tôi đi trước.”
Nói xong anh ta định kéo Trì Am đi.
“Này, đừng đi nhanh như vậy chứ.” Yêu tu trên ban công nhảy xuống chặn đường bọn họ.
Bây giờ Trì Am cũng không muốn rời đi, gặp yêu tu cản lại cô liền tự nhiên tách khỏi tay Dương Thiên, thăm dò nhìn yêu tu kia.
Yêu tu có mái tóc đỏ rực rất đẹp, đôi mắt dài hẹp, hẹp hơn mắt phượng, giống như một loại mắt rắn, làn da trắng bệch, khí thế bá đạo, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên không có ý tốt, như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối bước ra, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào người nó đã nhắm trúng ăn tươi nuốt sống.
Kẻ này trông giống như một người rắn.
Trì Am thầm nghĩ, tuy cô vẫn không hiểu những sự tồn tại ẩn mình trong bóng tối của thế giới này, nhưng từ khí tức của những người này cô có thể cảm nhận được có điều gì đó kỳ lạ. Hơn nữa vừa rồi Dương Thiên còn nói nhân tu và yêu tu...
Trì Am chợt hiểu ra, nhân tu chỉ Dương Thiên, mà kẻ giống người rắn này ắt hẳn là yêu tu.
Yêu tu cười hì hì như con rắn độc phun nọc: “Dương Thiên, tôi tìm anh rất lâu rồi đấy! Nghe nói anh là thiên tài nhân tu được tổ chức Thanh Long coi trọng nhất, bây giờ gặp mặt, hoá ra cũng chỉ đến thế là cùng.”
Dương Thiên rất tự phụ về năng lực của mình, nghe vậy lập tức nói: “Có phải như vậy không cũng không phải do các hạ phán đoán.”
Yêu tu cực kỳ không thích sự tự phụ này của Dương Thiên, anh ta bước tới với tốc độ nhanh như rắn, mỗi bước đi đều khiến Dương Thiên cảnh giác, lúc nào cũng có thể rút ra pháp bảo giết chết đối phương. Yêu tu kia như không nhìn ra Dương Thiên đang cảnh giác, chỉ nói: “Này, chúng tôi có hứng thú với cô gái phía sau. Hay là để chúng tôi mời cô ấy đi uống một tách cà phê nhỉ?”
Sắc mặt Dương Thiên lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng đáp lại: “Cô ấy chỉ là một người bình thường.”
“Người thường rất tốt, tôi rất có hứng thú với người thường có thể khiến anh bảo vệ như thế.” Yêu tu cười hì hì đáp lại, dáng vẻ không đứng đắn chút nào.
Trông không khác nào pháo hôi tiên phong đâm đầu vào chỗ chết.
Dương Thiên ghét nhất việc ai đó có những suy nghĩ bẩn thỉu với nữ thần của mình, đó là sự tồn tại tuyệt đẹp mà ngay cả anh ta cũng không nỡ tùy tiện chạm vào. Thế là, dưới tình cảnh không thể chịu đựng được nữa, Dương Thiên đẩy Trì Am sang một bên, trong tay chợt hiện lên một cái đĩa sáng chói, trong cái đĩa phát ra hào quang chói mắt bay về phía yêu tu kia.
Sau khi Trì Am bị đẩy sang một bên, nhìn hai người xông vào đánh nhau thì không biết nên có biểu cảm như thế nào mới tốt.
Nếu là người thường, nhìn thấy hai người này bay lượn như cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết, thỉnh thoảng lại tạo ra mấy hiệu ứng ánh sáng đặc biệt trong các bộ phim thì ắt hẳn sẽ giật nảy mình, sau đó là sợ hãi hoặc hưng phấn. Nhưng cô đã nhìn thấy loại chuyện này quá nhiều rồi, thật sự không thể kinh ngạc cho nổi, nhưng nếu cô hành động quá khác người thì những kẻ ẩn thân trong bóng tối sẽ nhìn thấy...
Thế là Trì Am không còn cách nào khác đành phải thu mình trong góc, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, tiếp tục bình tĩnh quan sát trận chiến.
Thực lực của yêu tu hiển nhiên cao hơn Dương Thiên, nhưng không thể so với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn của đối phương, thủ đoạn tinh vi, pháp bảo nhiều. Yêu tu loại này chỉ chiến đấu bằng bản năng và cơ thể mạnh mẽ, so với Dương Thiên sẽ thành thế bất lợi, vì vậy bây giờ cả hai chỉ có thể bất phân thắng bại, người này không thể làm gì được người kia.
Trên mặt yêu tu lộ ra thần sắc hưng phấn, vừa đánh vừa vui vẻ nói với Dương Thiên: “Tên nhóc này đúng là rất khá như trong lời đồn, chịu đòn rất tốt, đến khiêu chiến với anh là tìm đúng người rồi!”
Nói rồi, yêu tu ra chiêu ngày càng nặng hơn, như thể muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Nghe nói như thế, Dương Thiên thiếu chút nữa thì ói máu.
Bạn gái của anh ta vừa nói chia tay, anh ta thà đi dỗ dành bạn gái để cô đừng chia tay nữa còn hơn là đi đánh nhau với một yêu tu. Nhưng tự nhiên lại lòi ra một tên yêu tu không có mắt nhìn, hơn nữa còn tìm đến đánh nhau với anh ta vì lý do nhàm chán như vậy, quả thực khiến anh ta hận muốn chết.
Trong nháy mắt, Dương Thiên chợt sinh ra sát ý với yêu tu kia, khi anh ta định sử dụng pháp bảo bản mệnh thì chợt có ba bóng người đột nhiên xuất hiện xung quanh.
Phát hiện ra trong ba bóng người này ngoài yêu tu còn có một người quỷ tu, vẻ mặt của Dương Thiên vẫn bình tĩnh, không lộ ra vẻ lo lắng. Điều duy nhất khiến anh ta kiêng kị là vẫn có một sự hiện diện trong bóng tối mà anh ta không thể cảm nhận được.
Mặc dù bây giờ chỉ có yêu tu này hiện thân, nhưng có mấy luồng khí tức đang ẩn giấu không thể giấu diếm được anh ta. Ngoài ra, anh ta còn có một linh cảm khó giải thích rằng hình như không chỉ có như vậy, còn có một sự tồn tại ẩn trong bóng tối mà anh ta không thể đối phó được, nhưng với trình độ hiện tại thì anh ta không thể thám thính.
Dương Thiên luôn tin vào trực giác của mình, chính trực giác này đã không ít lần giúp anh ta có phán đoán chính xác và cứu mạng anh ta.
Chẳng lẽ đối phương đến vì anh ta sao? Nếu như là bình thường bị những người này vây quanh thì Dương Thiên vẫn có tự tin rằng mình có thể chạy, nhưng bây giờ phía sau anh ta còn có một người phàm, nếu không cẩn thận sẽ gây ra tổn thương cho cô, khiến anh ta không dám hành động hấp tấp.
Dương Thiên thầm cảnh giác trong lòng, nhưng vẻ mặt lại rất thoải mái, làm bộ như không phát hiện ra những thứ trong bóng tối, nói: “Nhân tu và yêu tu từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, hôm nay các hạ xuất hiện ở đây là có chuyện gì? Nếu không có gì khác thì chúng tôi đi trước.”
Nói xong anh ta định kéo Trì Am đi.
“Này, đừng đi nhanh như vậy chứ.” Yêu tu trên ban công nhảy xuống chặn đường bọn họ.
Bây giờ Trì Am cũng không muốn rời đi, gặp yêu tu cản lại cô liền tự nhiên tách khỏi tay Dương Thiên, thăm dò nhìn yêu tu kia.
Yêu tu có mái tóc đỏ rực rất đẹp, đôi mắt dài hẹp, hẹp hơn mắt phượng, giống như một loại mắt rắn, làn da trắng bệch, khí thế bá đạo, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên không có ý tốt, như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối bước ra, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào người nó đã nhắm trúng ăn tươi nuốt sống.
Kẻ này trông giống như một người rắn.
Trì Am thầm nghĩ, tuy cô vẫn không hiểu những sự tồn tại ẩn mình trong bóng tối của thế giới này, nhưng từ khí tức của những người này cô có thể cảm nhận được có điều gì đó kỳ lạ. Hơn nữa vừa rồi Dương Thiên còn nói nhân tu và yêu tu...
Trì Am chợt hiểu ra, nhân tu chỉ Dương Thiên, mà kẻ giống người rắn này ắt hẳn là yêu tu.
Yêu tu cười hì hì như con rắn độc phun nọc: “Dương Thiên, tôi tìm anh rất lâu rồi đấy! Nghe nói anh là thiên tài nhân tu được tổ chức Thanh Long coi trọng nhất, bây giờ gặp mặt, hoá ra cũng chỉ đến thế là cùng.”
Dương Thiên rất tự phụ về năng lực của mình, nghe vậy lập tức nói: “Có phải như vậy không cũng không phải do các hạ phán đoán.”
Yêu tu cực kỳ không thích sự tự phụ này của Dương Thiên, anh ta bước tới với tốc độ nhanh như rắn, mỗi bước đi đều khiến Dương Thiên cảnh giác, lúc nào cũng có thể rút ra pháp bảo giết chết đối phương. Yêu tu kia như không nhìn ra Dương Thiên đang cảnh giác, chỉ nói: “Này, chúng tôi có hứng thú với cô gái phía sau. Hay là để chúng tôi mời cô ấy đi uống một tách cà phê nhỉ?”
Sắc mặt Dương Thiên lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng đáp lại: “Cô ấy chỉ là một người bình thường.”
“Người thường rất tốt, tôi rất có hứng thú với người thường có thể khiến anh bảo vệ như thế.” Yêu tu cười hì hì đáp lại, dáng vẻ không đứng đắn chút nào.
Trông không khác nào pháo hôi tiên phong đâm đầu vào chỗ chết.
Dương Thiên ghét nhất việc ai đó có những suy nghĩ bẩn thỉu với nữ thần của mình, đó là sự tồn tại tuyệt đẹp mà ngay cả anh ta cũng không nỡ tùy tiện chạm vào. Thế là, dưới tình cảnh không thể chịu đựng được nữa, Dương Thiên đẩy Trì Am sang một bên, trong tay chợt hiện lên một cái đĩa sáng chói, trong cái đĩa phát ra hào quang chói mắt bay về phía yêu tu kia.
Sau khi Trì Am bị đẩy sang một bên, nhìn hai người xông vào đánh nhau thì không biết nên có biểu cảm như thế nào mới tốt.
Nếu là người thường, nhìn thấy hai người này bay lượn như cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết, thỉnh thoảng lại tạo ra mấy hiệu ứng ánh sáng đặc biệt trong các bộ phim thì ắt hẳn sẽ giật nảy mình, sau đó là sợ hãi hoặc hưng phấn. Nhưng cô đã nhìn thấy loại chuyện này quá nhiều rồi, thật sự không thể kinh ngạc cho nổi, nhưng nếu cô hành động quá khác người thì những kẻ ẩn thân trong bóng tối sẽ nhìn thấy...
Thế là Trì Am không còn cách nào khác đành phải thu mình trong góc, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, tiếp tục bình tĩnh quan sát trận chiến.
Thực lực của yêu tu hiển nhiên cao hơn Dương Thiên, nhưng không thể so với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn của đối phương, thủ đoạn tinh vi, pháp bảo nhiều. Yêu tu loại này chỉ chiến đấu bằng bản năng và cơ thể mạnh mẽ, so với Dương Thiên sẽ thành thế bất lợi, vì vậy bây giờ cả hai chỉ có thể bất phân thắng bại, người này không thể làm gì được người kia.
Trên mặt yêu tu lộ ra thần sắc hưng phấn, vừa đánh vừa vui vẻ nói với Dương Thiên: “Tên nhóc này đúng là rất khá như trong lời đồn, chịu đòn rất tốt, đến khiêu chiến với anh là tìm đúng người rồi!”
Nói rồi, yêu tu ra chiêu ngày càng nặng hơn, như thể muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Nghe nói như thế, Dương Thiên thiếu chút nữa thì ói máu.
Bạn gái của anh ta vừa nói chia tay, anh ta thà đi dỗ dành bạn gái để cô đừng chia tay nữa còn hơn là đi đánh nhau với một yêu tu. Nhưng tự nhiên lại lòi ra một tên yêu tu không có mắt nhìn, hơn nữa còn tìm đến đánh nhau với anh ta vì lý do nhàm chán như vậy, quả thực khiến anh ta hận muốn chết.
Trong nháy mắt, Dương Thiên chợt sinh ra sát ý với yêu tu kia, khi anh ta định sử dụng pháp bảo bản mệnh thì chợt có ba bóng người đột nhiên xuất hiện xung quanh.
Phát hiện ra trong ba bóng người này ngoài yêu tu còn có một người quỷ tu, vẻ mặt của Dương Thiên vẫn bình tĩnh, không lộ ra vẻ lo lắng. Điều duy nhất khiến anh ta kiêng kị là vẫn có một sự hiện diện trong bóng tối mà anh ta không thể cảm nhận được.
Danh sách chương