Phía bên Hiên Viên Hoàng quả thực không cần lo lắng, mặc dù câu nói lúc Trì Tinh thét lên ấy bị rất nhiều người nghe được, nhưng thời gian Hiên Viên Hoàng thống trị mảnh đại lục này cũng không ngắn, thực lực của Hiên Viên thị còn mạnh hơn cả những thế gia quý tộc kia, người thông minh thì sẽ không thật sự đối đầu với Hiên Viên thị, Hiên Viên thị muốn phong tỏa tin tức vẫn rất dễ dàng.

Mà những người có thể tu luyện tới võ vương kia cũng không phải người ngu, cho dù biết thiên ma có thể sẽ thức tỉnh vào năm năm sau, làm cho đại lục rơi vào kiếp nạn lớn, nhưng hiện tại bọn họ cũng không làm được gì cả, cũng không có cách nào, dù sao bây giờ chọc giận thành Thiên Ma cũng không phải là một chuyện sáng suốt.

Lạo càng không cần phải nói tới dường như thành chủ thành Thiên Ma hiện tại là huyết mạch của nhất tộc Hiên Viên, càng không dễ xử lý.

Quả nhiên, những ngày tiếp theo, Trì Am cũng không nghe nói bất kỳ tin tức gì, dường như Đại lục Vũ Thiên khắp nơi thái bình, chuyện mà mọi người thảo luận nhiều nhất cũng là lăng mộ đại đế ở chỗ sâu của Hoang Trạch, còn có những bảo tàng có được từ trong lăng mộ đại đế.

Sau khi rời khỏi Hoang Trạch, bọn họ không về thẳng thành Thiên Ma, mà là đi thẳng về phía nam.

Trì Am làm tổ trong ngực nam nhân, trên người choàng áo choàng, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt ra ngoài.

Nàng nhìn cảnh sắc hai bên ven đường càng ngày càng tươi tốt xanh tươi, đã có thể ngửi thấy hương hoa đặc trưng phía nam, hỏi: “Không trở về thành Thiên Ma à? Mọi người định đi đâu?”

“Là chúng ta!” Nam nhân sửa lại lời nàng nói, trả lời nàng: “Tới thành Mặc Ninh.”

Trì Am chỉ kinh ngạc một lát, hiểu ngay ra vì sao hắn muốn đi thành Mặc Ninh, trong lòng chợt nổi lên cảm xúc kỳ quái, nói: “Thật sự muốn tới Mặc gia đổi mật Viêm Xà vạn năm ư?”

“Đương nhiên, không phải là nàng muốn nó à?” Nam nhân nói như chuyện đương nhiên.

Trì Am nghe được lời này, im lặng một lúc lâu, sát lại gần cơ thể hắn, dựa vào ngực hắn không nói lời nào.

Thực ra Tư Ngang có thể khôi phục thần trí đương nhiên trong lòng nàng rất vui mừng. Trước đây hắn ngơ ngơ ngác ngác, nhìn thôi đã rung rinh, cứ khiến nàng lo lắng đến thế giới kế tiếp, lúc mình còn chưa tìm được hắn, ngộ nhỡ hắn bị người ta bắt nạt chỉ vì hắn IQ thấp thì làm sao bây giờ? Thế nhưng cho dù khôi phục ký ức thì vẫn có chỗ thiếu hụt, sự thiếu hụt này biểu hiện trong tính cách hắn càng quái gở hơn.

Thần trí của hắn vẫn chịu ảnh hưởng, khiến cho tính cách của hắn cũng nắng mưa thất thường theo, cảm xúc thay đổi rất nhanh.

Mặc dù nàng cũng không ghét bỏ, nhưng luôn cảm thấy có chút không hợp.

Chỉ là, cho dù hắn biến thành bộ dạng gì thì hắn vẫn là Tư Ngang, hắn sẽ nhớ kỹ mỗi một câu nói hắn nói với nàng, đồng ý với mỗi một lời hứa hẹn, sẽ quan tâm chú ý tới vui sướng giận buồn của nàng.

Cho nên kể cả dáng vẻ khó giải quyết của hắn bây giờ thì có vấn đề gì đâu cơ chứ?

Lúc chạng vạng tối, bọn họ đi vào một trấn nhỏ phía nam được bao phủ bởi mưa bụi.

Mưa trên bầu trời rơi tí tách xuống, tạo nên mưa bụi đặc trưng của trấn nhỏ, có một nét đẹp của riêng nó.

Nam nhân nhảy xuống từ trên lưng thú thú kỳ lân màu tím, ôm người trong ngực dùng mũ rộng vành che mưa xuống, nhanh chân đi vào trong khách điếm, áo choàng sau lưng ướt hết tạo nên một đường cong vô cùng khí thế.



Người trong khách điếm nhìn thấy đám người này đều cúi đầu xuống, không dám nhìn thêm.

Cho dù không nhìn thú kỳ lân màu tím kia nhưng chỉ cần nhìn thấy hộ vệ mặc áo giáp đen kia thôi là đã biết ngay đám người này đến không có ý tốt rồi, tốt nhất đừng nên chọc vào.

Đi vào sương phòng trong khách điếm, chủ quán đã sớm chuẩn bị xong nước rửa mặt.

Khi Trì Am bị người nào đó lột sạch quần áo ném vào trong thùng tắm, nàng giơ tay lau nước trên mặt đi, cầm lấy khăn mặt sạch bên cạnh cũng lau nước trên mặt đi cho nam nhân, động tác hết sức kiên nhẫn.

Nam nhân hơi cúi đầu để nàng có thể lau cho mình, đôi mắt đỏ xinh đẹp nhìn tới nhìn lui trên mặt nàng, như có điều suy nghĩ.

Sau khi Trì Am lau khô mặt cho hắn, liền rụt lại trong thùng tắm, nói với hắn: “Trên người chàng cũng ướt rồi, muốn vào đây tắm không.”

Nam nhân ừ một tiếng, nói: “Không cần, ta là thiên ma, thân thể không giống người bình thường, sẽ không sinh bệnh đâu.”

Nàng là võ giả, cũng sẽ không sinh bệnh, nhưng không phải là nam nhân này đã vội vội vàng vàng lột sạch quần áo nàng ném vào trong thùng tắm sao? Trì Am oán thầm trong lòng nhưng sáng suốt không nói ra.

Nam nhân đứng trước thùng tắm nhìn nàng một lát, đột nhiên đưa tay nhấc nàng đang ngâm mình trong nước lên, đỡ cái mông nàng, để nửa người trên của nàng lộ ra khỏi mặt nước dán vào trong ngực hắn.

“Hình như nàng có chỗ nào đó khang khác…” Hắn nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt trở nên lo lắng.

Trì Am bình tĩnh duỗi tay đẩy mặt hắn ra: “Khác chỗ nào?”

Đương nhiên nam nhân không bị nàng đẩy ra, trái lại còn xích lại gần hơn chút, trán kề trán với nàng, hai mắt chăm chú khóa trên mặt nàng: “Chỗ nào cũng khác, tự dưng trông rất ngoan ngoãn, dáng vẻ như rất tin tưởng ta… Có phải nàng có chủ ý xấu gì đúng không? Nói cho nàng biết, đừng hòng nghĩ gì hết! Nếu để ta biết nàng dám có tâm tư không nên có, ta cũng không biết ta sẽ làm ra chuyện gì tàn nhẫn đâu, biết chưa đấy?”

Câu cuối cùng, giọng nói của hắn trở nên vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, vô cùng nguy hiểm.

Trì Am im lặng một lát, dịch mặt về sau, dáng vẻ nói không lên lời: “Ta có thể có chủ ý xấu gì chứ? Cái gì mà có tâm tư không nên có hả?” Sao nam nhân này lại trở nên nghi thần nghi quỷ như thế này?

“Nàng biết mà.” Dáng điệu của hắn như kiểu đừng nghĩ rằng lừa được ta.

Nam nhân này sống trong thế giới của riêng mình đấy à? Đừng tự tiện thêm kịch cho nàng như thế chứ, nàng không muốn cầm tiền lương của cả đoàn diễn để đi diễn kịch của nữ chính đâu, mệt lòng quá.

Trì Am đẩy hắn ra, lại lui về sau ngâm mình trong thùng tắm.

Thấy dáng vẻ dầu muối không ăn này của nàng, nam nhân lập tức cởi sạch quần áo của mình ra, cũng nhảy vào thùng tắm để tắm, nào còn có dáng vẻ “Thiên ma sẽ không sinh bệnh” lúc trước kia, tự vả mặt mình chán chát.

Sau khi mặc quần áo sạch vào, Tư Tuỳ cũng bưng bữa tối lên.



Trì Am như bé ngoan ngồi ở đó, chờ nam nhân đút cho ăn.

Dáng vẻ này của nàng lại khiến cho lòng nghi ngờ của nam nhân nào đó lại mạnh hơn, vừa đút cho nàng ăn vừa nghi ngờ hỏi: “Sao hôm nay nàng ngoan vậy? Có phải có chủ ý xấu gì đúng không? Kiểu như ban đầu thì lá mặt lá trái, sau khi có được sự tin tưởng của ta lại thừa cơ lén lút chạy mất, chạy đến chân trời góc bể, làm ta không tìm thấy. Hay là…”

“Đừng tự tiện thêm kịch bản cho ta nữa, cảm ơn!” Trì Am ngắt lời hắn, bình tĩnh nõi: “Không phải chàng thích động thủ động cước sao? Nếu ta phản đối, chàng sẽ lại lăn qua lộn lại với ta, còn không bằng tất cả đều nghe theo chàng.”

Lời này làm cho nam nhân mở cờ trong bụng, vừa đút nàng ăn vừa cười nói: “Như thế là đúng rồi, nàng nên nghe lời ta.” Nói xong, hắn hôn tới hôn lui trên mặt của nàng, dáng vẻ trìu mến.

Trì Am nhìn thấy nét mặt của hắn, có hơi tức ngực, nam nhân này như vậy là xem nàng như con gái mà nuôi rồi sao?

Nhưng chờ đến lúc buổi tối đi ngủ, bị nam nhân này đè xuống giường giày vò vào chỗ chết, Trì Am muốn đạp cho hắn một đạp, như thế này mà là nuôi con gái sao? Nam nhân kia sẽ muốn làm con gái của mình chắc? Cho nên, quả thực là không thể hiểu được mạch não của hắn.

Bị hắn giày vò đến nửa đêm, lúc Trì Am buồn ngủ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở miệng nói: “Đúng rồi, lúc Trì Tinh chạy trốn, sức mạnh trên người nàng ta rất kỳ quái, sau này chàng nhất định phải cẩn thận.”

Nam nhân hừ lạnh cười một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình.”

Thấy bộ dạng kinh miệt của hắn, Trì Am không khỏi có chút đồng tình với Trì Tinh.

Nếu Trì Tinh thật sự là người làm nhiệm vụ thì nàng đoán nhiệm vụ của nàng ta ở thế giới này chính là diệt trừ thiên ma, ngăn đại nạn của Đại lục Vũ Thiên lại, nhưng thiên ma là thứ dễ giết như vậy sao?

Nếu như là thiên ma bản địa, với bản lĩnh của Trì Tinh thì quả thật nàng ta rất dễ dàng diệt trừ, nhưng nam nhân này bối cảnh hùng hậu (mặc dù là bối cảnh gì hiện tại còn chưa biết), cho dù lưu lạc tới tình cảnh nào vẫn mạnh đến nỗi ngay cả quy tắc của thế giới cũng không có cách bắt hắn, nhiệm vụ của Trì Tinh hoàn toàn là không có khả năng hoàn thành.

Đặc biệt là hiện tại Thiên Ma Nhãn có thể giết chết thiên ma đã bị nàng lấy đi, Trì Tinh muốn giết thiên ma thì khó càng thêm khó.

Ở thế giới này thiên ma là vô địch, ngoại trừ Thiên Ma Nhãn thì không có thứ gì có thể làm hắn bị thương, đây cũng là kết luận Trì Am rút ra được trong khoảng thời gian này. Thiên ma quá mạnh, cho nên vào đời trước của Trì Tinh, nam nhân này mới có thể mang đến đả kích có tính chất hủy diệt cho Đại lục Vũ Thiên.



Ngày thứ hai, sau khi trời quang, bọn họ tiếp tục xuôi nam.

Thành Mặc Ninh cách thành Lâm Xuyên cũng không xa, trên đường đi đến thành Mặc Ninh sẽ đi qua thành Lâm Xuyên.

Lúc đến thành Lâm Xuyên, quân Hắc Giáp của thành Thiên Ma đi thẳng về phía phủ thành chủ thành Lâm Xuyên.

Thành Lâm Xuyên là đại bản doanh của Trì gia, lúc biết quân Hắc Giáp của thành Thiên Ma đến, tất cả mọi người trong Trì gia đều giật mình, đặc biệt là thành chủ thành Lâm Xuyên hiện nay Trì Giang, còn có cả Trì phu nhân nữa.

Vào lúc Trì Giang bảo người đi nghênh đón đội quân Hắc Giáp, Trì phu nhân chạy tới tìm trượng phu.

“Lão gia, bây giờ Tinh Nhi bị truy nã khắp đại lục, đều là do tiện nhân kia hại, nếu không phải do nàng ta đã nói gì đó với thành chủ thành Thiên Ma thì sao Tinh Nhi lại trở thành tội phạm chứ? Nhất định phải giết nàng ta báo thù cho Tinh Nhi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện