Sa trùng tập kích thành Oman mấy đêm liên tục, Rahman là thành chủ muốn sứt đầu mẻ trán, cuối cùng không còn cách nào nữa, chỉ đành cầu cứu Vương tử Diops có huyết thống yêu tinh.
Hai người ở trong lều nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Diops đồng ý cho ông ta có ngân quang của từng yêu tinh, nhưng đồng thời cũng đạt thành một bản hiện nghị với ông ta, trong đó có việc thành Oman không được lén bắt yêu tinh để buôn bán nữa, nếu như để anh biết được, chào đón thành Oman sẽ là cuộc chiến hủy diệt.
“Tuy rằng tôi là thành chủ của Oman, nhưng việc vận hành của thành Oman không phải một mình tôi có thể làm chủ được.” Rahman trầm giọng nói.
“Nhưng ông có thể chọn hợp tác với tôi, không phải sao?” Diops nói.
Rahman bực bội và loạn mái tóc đen trên đầu, có chút không biết phải làm sao.
Thời gian thành Oman ở trong sa mạc đã lâu dài, trở thành một thành Tội Ác trong sa mạc, được tạo thành từ vô số thể lực, loạn hết cả lên, thành chủ không quản lý được, cũng không thể chú ý hết.
Rahman thực sự không nhịn được nữa nghi ngờ hỏi: “Diops thân ái à, có thể nói thật cho người bạn đáng thương của anh biết, chuyện lần này có liên quan tới anh không?”
Đôi chân thon dài của Diops vắt chéo, dựa vào sofa mềm mại, trong tay cầm một ly rượu màu vàng, cười nói: “Rahman, người cả gan làm loạn trên thế giới này không thiếu, nhưng có thể khiến tai họa còn lại vĩnh viễn hay không, thì phải xem bản lĩnh của mỗi người, ông thấy sao?”
Rahman thâm trầm nhìn anh với đôi mắt màu lâu một lúc, cuối cùng nói: “Anh nói đúng.”
Đến lúc này, ông ta không còn hỏi chuyện liên quan tới việc yêu tinh chạy trốn nữa.
Tuy rằng Diops không trả lời thẳng nhưng Rahman đã hiểu rõ ý của anh, cũng biết chuyện lần này là một lời cảnh cáo.
Con người vì dục vọng riêng của mình mà dám ra tay với yêu tinh lớn mạnh. Vậy thì chắc chắn sẽ phải gánh chịu lửa giận của yêu tinh.
Nhưng Rahman vẫn có chút khó chịu, ông ta tự thấy mình vẫn luôn giúp đỡ có lợi ích qua lại với Vương tử của nước Tarrans, chưa bao giờ làm chuyện ảnh hưởng tới lợi ích của anh, nhưng lần này Vương tử lại cho ông ta một vấn đề khó khăn tới vậy, còn ở ngay trong địa bàn của mình, khiến người ta muốn tức giận cũng không thể làm gì, cuối cùng còn phải cầu xin anh.
Rahman khó chịu tới mức sắp hộc máu.
“Có ngân quang sẽ được đem đến trước khi trời tối.” Diops uống xong ngụm rượu cuối cùng, vứt ly rượu màu vàng khảm hồng ngọc sang một bên, thong thả ung dung rời đi: “Ngày mai tôi sẽ rời khỏi thành Oman, Rahman, tạm biệt.”
Rahman đứng dậy theo, nói rằng: “Không ở lại thêm mấy ngày nữa sao? Hiểm khi anh mới tới đây, tôi còn chưa chiêu đãi anh xong nữa.”
“Thôi.” Diops khẽ mỉm cười: “Tới mùa đông, tôi phải về Tarrans cùng với Vương tử phi của tôi.”
Rahman cất tiếng đầy kinh ngạc, sau đó nhiệt tình nói: “Bạn của tôi, vậy thì thực sự chúc mừng anh nhé, Vương tử phi tương lai của anh là một cô gái rất lợi hại, tôi đã nhìn thấy rồi, chưa từng có ai có thể khiến Saleh của Mắt Ưng thảm như vậy, nhưng cô ấy lại làm được, cô ấy đúng là một cô gái lợi hại vừa đáng kính. Cô ấy thực sự khiến người khác phải mê mẩn, không giống những cô khác tầm thường, vô cùng xứng với anh...”
Lời khen tặng không cần tiền nói ra từ miệng thành chủ của thành Tội Ác này, Diops cười như không cười nhìn ông ta, giơ tay lên ngắt lời: “Rahman, được rồi, cho dù ông có ý đồ gì thì đều không liên quan tới tôi.”
Nói xong, anh vuốt phẳng áo choàng buông xuống trước ngực, đi ra khỏi lều trại.
Rahman nhìn theo bóng anh rời đi, không nhịn được mà bật cười: “Vương tử của Tarrans là một Vương tử có huyết thống yêu tinh, đúng thật là tuấn mỹ tới mức khiến người ta không thể nào từ chối được! Ohna, cô cũng cho là vậy có đúng không?”
Một vũ nữ đi ra từ sau rèm treo sặc sỡ, quỳ phục bên chân Rahman, nói với giọng điệu nhu mì: “Thành chủ, 0hna tình nguyện hầu hạ Vương tử điện hạ, ngài ấy là người đàn ông đặc biệt nhất mà Ohna từng thấy, Ohna không thể từ chối được ngài ấy.”
Rahman cúi đầu đánh giá khuôn mặt của Ohna đằng sau khăn che mặt.
Đôi mắt như mắt mèo quyến rũ động lòng người, thân hình bốc lửa cùng thủ đoạn” cao siêu, khiến đàn ông muốn ngừng mà không được, mà một vật ưu tú trời sinh.
Ông ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Ohna qua tấm khăn che, nói rằng: “Ohna thân yêu à, ta vô cùng muốn lấy lòng Vương tử Tarrans, nhưng cô biết đấy, anh ta không phải người đàn ông bình thường, phụ nữ có đẹp hơn đi nữa, trước mặt anh ta cũng chẳng có gì khác cả. Trừ vị hôn phu mà anh ta đã nhận định, ta chưa từng thấy anh ta yêu thương người phụ nữ nào tới như vậy.”
Ohna cúi đầu che đi sự đố kị và dã tâm trong mắt: “Nhưng tôi vẫn muốn hầu hạ ngài ấy.”
“Vậy được rồi, ngày mai Vương tử Diops sẽ rời khỏi thành Oman, nếu như cô có thể khiến anh ta quyết định dẫn cô đi, vậy thì cô cứ đi theo anh ta đi.” Cuối cùng Rahman quyết định để Ohna đi thử xem thế nào.
Ohna là người phụ nữ đẹp nhất thành Oman, cũng là người phụ nữ gợi cảm nhất, không có người đàn ông nào trốn thoát được mị lực của cô ta.
Rahman bồi dưỡng Ohna lâu như vậy, chính là để đưa cô ta cho người đàn ông có thể giúp đỡ thành Oman nhiều nhất, nếu như chna thực sự có thể được Vương tử Tarrans dẫn về Tarrans, vậy cũng đồng nghĩa với việc ông ta có người theo dõi ở Tarrans, không có gì là hại cả.
Màn đêm buông xuống, thành chủ thành Oman trộn cỏ ngân thảo vào trong hương liệu, rồi ném lên ngọn lửa trên trời cao để đốt.
Không lâu sau, một mùi hương kì lạ lan tràn khắp thành Oman, bao phủ trong bầu trời bị gió nóng quét qua cả tòa thành.
Mùi hương đó dần tản ra xung quanh, những cón sa trùng bò ra từ trong sa mạc khi trời tối không kịp chạy trốn mà chết trong mùi hương này, còn những con sa trùng trốn dưới đất thoát được một kiếp, nhưng cũng bị dọa cho vội vã chạy trốn.
Không lâu sau, sa trùng khiến thành cmna không yên ổn mấy đêm cuối cùng cũng được giải quyết.
Thấy sa trùng rút đi, người trong thành Oman bắt đầu vui vẻ, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười xán lạn, tận tình ca múa nhảy nhót, uống rượu ngon, ăn thịt nướng, nơi đâu cũng là con người đang sung sướng vui vẻ.
Khắp mọi nơi trên đường của thành Oman đều đốt lửa, ánh lửa chiếu sáng cả tòa thành, giống như Bất Dạ Thành trong bóng đêm.
Trì Am dựa vào khung cửa, nhìn vũ nữ gợi cảm tới gõ cửa, nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì à?”
0hna không ngờ rằng người mở cửa lại là cô, sung ra một chút rồi rất nhanh đã điều chỉnh lại biểu cảm, nói với giọng điệu nhu mì: “Tôi là người thành chủ Rahman cử tới, Vương tử Diops có ở đây không?”
“Không có!” Trì Am thờ ơ nói.
Lời vừa dứt liền nghe thấy bên trong vang lên một giọng nói: “Em yêu à, ai tới vậy?”
Lời này phá đám quả đúng lúc, nhưng Trì Am cứ như không hề nghe thấy vậy, vẫn nhìn cô gái trước mặt với sắc mặt thờ ơ.
Ohna phẫn nộ trừng mắt nhìn Trì Am, nói rằng: “Cô đúng là một người không thành thật, Thánh A La sẽ giáng tới cho cô đó.”
Dáng vẻ lúc tức giận của cô ta khiến đôi mắt mèo kia càng thêm quyến rũ.
Trì Am đi qua mấy thế giới, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có đôi mắt của phụ nữ có thể đẹp đẽ quyến rũ tới như thế này, giống như một nữ miêu hình người. Bề ngoài xinh đẹp ban cho người phụ nữ sự tự tin rất cao, cũng chả trách được tối nay cô ta lại dám tới đây.
Cô vươn tay ra sờ đuôi mắt của hna, nói với giọng điệu không nói lý rất tự nhiên: “Tôi nói anh ấy không ở đây thì là không ở đây.”
Ohna bị cô sờ tới nổi hết cả da gà, nhất thời không nói nên lời.
Hai người ở trong lều nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Diops đồng ý cho ông ta có ngân quang của từng yêu tinh, nhưng đồng thời cũng đạt thành một bản hiện nghị với ông ta, trong đó có việc thành Oman không được lén bắt yêu tinh để buôn bán nữa, nếu như để anh biết được, chào đón thành Oman sẽ là cuộc chiến hủy diệt.
“Tuy rằng tôi là thành chủ của Oman, nhưng việc vận hành của thành Oman không phải một mình tôi có thể làm chủ được.” Rahman trầm giọng nói.
“Nhưng ông có thể chọn hợp tác với tôi, không phải sao?” Diops nói.
Rahman bực bội và loạn mái tóc đen trên đầu, có chút không biết phải làm sao.
Thời gian thành Oman ở trong sa mạc đã lâu dài, trở thành một thành Tội Ác trong sa mạc, được tạo thành từ vô số thể lực, loạn hết cả lên, thành chủ không quản lý được, cũng không thể chú ý hết.
Rahman thực sự không nhịn được nữa nghi ngờ hỏi: “Diops thân ái à, có thể nói thật cho người bạn đáng thương của anh biết, chuyện lần này có liên quan tới anh không?”
Đôi chân thon dài của Diops vắt chéo, dựa vào sofa mềm mại, trong tay cầm một ly rượu màu vàng, cười nói: “Rahman, người cả gan làm loạn trên thế giới này không thiếu, nhưng có thể khiến tai họa còn lại vĩnh viễn hay không, thì phải xem bản lĩnh của mỗi người, ông thấy sao?”
Rahman thâm trầm nhìn anh với đôi mắt màu lâu một lúc, cuối cùng nói: “Anh nói đúng.”
Đến lúc này, ông ta không còn hỏi chuyện liên quan tới việc yêu tinh chạy trốn nữa.
Tuy rằng Diops không trả lời thẳng nhưng Rahman đã hiểu rõ ý của anh, cũng biết chuyện lần này là một lời cảnh cáo.
Con người vì dục vọng riêng của mình mà dám ra tay với yêu tinh lớn mạnh. Vậy thì chắc chắn sẽ phải gánh chịu lửa giận của yêu tinh.
Nhưng Rahman vẫn có chút khó chịu, ông ta tự thấy mình vẫn luôn giúp đỡ có lợi ích qua lại với Vương tử của nước Tarrans, chưa bao giờ làm chuyện ảnh hưởng tới lợi ích của anh, nhưng lần này Vương tử lại cho ông ta một vấn đề khó khăn tới vậy, còn ở ngay trong địa bàn của mình, khiến người ta muốn tức giận cũng không thể làm gì, cuối cùng còn phải cầu xin anh.
Rahman khó chịu tới mức sắp hộc máu.
“Có ngân quang sẽ được đem đến trước khi trời tối.” Diops uống xong ngụm rượu cuối cùng, vứt ly rượu màu vàng khảm hồng ngọc sang một bên, thong thả ung dung rời đi: “Ngày mai tôi sẽ rời khỏi thành Oman, Rahman, tạm biệt.”
Rahman đứng dậy theo, nói rằng: “Không ở lại thêm mấy ngày nữa sao? Hiểm khi anh mới tới đây, tôi còn chưa chiêu đãi anh xong nữa.”
“Thôi.” Diops khẽ mỉm cười: “Tới mùa đông, tôi phải về Tarrans cùng với Vương tử phi của tôi.”
Rahman cất tiếng đầy kinh ngạc, sau đó nhiệt tình nói: “Bạn của tôi, vậy thì thực sự chúc mừng anh nhé, Vương tử phi tương lai của anh là một cô gái rất lợi hại, tôi đã nhìn thấy rồi, chưa từng có ai có thể khiến Saleh của Mắt Ưng thảm như vậy, nhưng cô ấy lại làm được, cô ấy đúng là một cô gái lợi hại vừa đáng kính. Cô ấy thực sự khiến người khác phải mê mẩn, không giống những cô khác tầm thường, vô cùng xứng với anh...”
Lời khen tặng không cần tiền nói ra từ miệng thành chủ của thành Tội Ác này, Diops cười như không cười nhìn ông ta, giơ tay lên ngắt lời: “Rahman, được rồi, cho dù ông có ý đồ gì thì đều không liên quan tới tôi.”
Nói xong, anh vuốt phẳng áo choàng buông xuống trước ngực, đi ra khỏi lều trại.
Rahman nhìn theo bóng anh rời đi, không nhịn được mà bật cười: “Vương tử của Tarrans là một Vương tử có huyết thống yêu tinh, đúng thật là tuấn mỹ tới mức khiến người ta không thể nào từ chối được! Ohna, cô cũng cho là vậy có đúng không?”
Một vũ nữ đi ra từ sau rèm treo sặc sỡ, quỳ phục bên chân Rahman, nói với giọng điệu nhu mì: “Thành chủ, 0hna tình nguyện hầu hạ Vương tử điện hạ, ngài ấy là người đàn ông đặc biệt nhất mà Ohna từng thấy, Ohna không thể từ chối được ngài ấy.”
Rahman cúi đầu đánh giá khuôn mặt của Ohna đằng sau khăn che mặt.
Đôi mắt như mắt mèo quyến rũ động lòng người, thân hình bốc lửa cùng thủ đoạn” cao siêu, khiến đàn ông muốn ngừng mà không được, mà một vật ưu tú trời sinh.
Ông ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Ohna qua tấm khăn che, nói rằng: “Ohna thân yêu à, ta vô cùng muốn lấy lòng Vương tử Tarrans, nhưng cô biết đấy, anh ta không phải người đàn ông bình thường, phụ nữ có đẹp hơn đi nữa, trước mặt anh ta cũng chẳng có gì khác cả. Trừ vị hôn phu mà anh ta đã nhận định, ta chưa từng thấy anh ta yêu thương người phụ nữ nào tới như vậy.”
Ohna cúi đầu che đi sự đố kị và dã tâm trong mắt: “Nhưng tôi vẫn muốn hầu hạ ngài ấy.”
“Vậy được rồi, ngày mai Vương tử Diops sẽ rời khỏi thành Oman, nếu như cô có thể khiến anh ta quyết định dẫn cô đi, vậy thì cô cứ đi theo anh ta đi.” Cuối cùng Rahman quyết định để Ohna đi thử xem thế nào.
Ohna là người phụ nữ đẹp nhất thành Oman, cũng là người phụ nữ gợi cảm nhất, không có người đàn ông nào trốn thoát được mị lực của cô ta.
Rahman bồi dưỡng Ohna lâu như vậy, chính là để đưa cô ta cho người đàn ông có thể giúp đỡ thành Oman nhiều nhất, nếu như chna thực sự có thể được Vương tử Tarrans dẫn về Tarrans, vậy cũng đồng nghĩa với việc ông ta có người theo dõi ở Tarrans, không có gì là hại cả.
Màn đêm buông xuống, thành chủ thành Oman trộn cỏ ngân thảo vào trong hương liệu, rồi ném lên ngọn lửa trên trời cao để đốt.
Không lâu sau, một mùi hương kì lạ lan tràn khắp thành Oman, bao phủ trong bầu trời bị gió nóng quét qua cả tòa thành.
Mùi hương đó dần tản ra xung quanh, những cón sa trùng bò ra từ trong sa mạc khi trời tối không kịp chạy trốn mà chết trong mùi hương này, còn những con sa trùng trốn dưới đất thoát được một kiếp, nhưng cũng bị dọa cho vội vã chạy trốn.
Không lâu sau, sa trùng khiến thành cmna không yên ổn mấy đêm cuối cùng cũng được giải quyết.
Thấy sa trùng rút đi, người trong thành Oman bắt đầu vui vẻ, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười xán lạn, tận tình ca múa nhảy nhót, uống rượu ngon, ăn thịt nướng, nơi đâu cũng là con người đang sung sướng vui vẻ.
Khắp mọi nơi trên đường của thành Oman đều đốt lửa, ánh lửa chiếu sáng cả tòa thành, giống như Bất Dạ Thành trong bóng đêm.
Trì Am dựa vào khung cửa, nhìn vũ nữ gợi cảm tới gõ cửa, nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì à?”
0hna không ngờ rằng người mở cửa lại là cô, sung ra một chút rồi rất nhanh đã điều chỉnh lại biểu cảm, nói với giọng điệu nhu mì: “Tôi là người thành chủ Rahman cử tới, Vương tử Diops có ở đây không?”
“Không có!” Trì Am thờ ơ nói.
Lời vừa dứt liền nghe thấy bên trong vang lên một giọng nói: “Em yêu à, ai tới vậy?”
Lời này phá đám quả đúng lúc, nhưng Trì Am cứ như không hề nghe thấy vậy, vẫn nhìn cô gái trước mặt với sắc mặt thờ ơ.
Ohna phẫn nộ trừng mắt nhìn Trì Am, nói rằng: “Cô đúng là một người không thành thật, Thánh A La sẽ giáng tới cho cô đó.”
Dáng vẻ lúc tức giận của cô ta khiến đôi mắt mèo kia càng thêm quyến rũ.
Trì Am đi qua mấy thế giới, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có đôi mắt của phụ nữ có thể đẹp đẽ quyến rũ tới như thế này, giống như một nữ miêu hình người. Bề ngoài xinh đẹp ban cho người phụ nữ sự tự tin rất cao, cũng chả trách được tối nay cô ta lại dám tới đây.
Cô vươn tay ra sờ đuôi mắt của hna, nói với giọng điệu không nói lý rất tự nhiên: “Tôi nói anh ấy không ở đây thì là không ở đây.”
Ohna bị cô sờ tới nổi hết cả da gà, nhất thời không nói nên lời.
Danh sách chương