Diops không đợi mọi người phản ứng lại đã sải bước đi tới, cũng chẳng thèm nhìn người nằm sõng soài trên đất lấy một cái, vươn tay ra ôm Trì Am vào lòng, đeo khăn che mặt lại cho cô, vô cùng nhỏ nhen không cho phép người khác được nhìn cô.
Cuối cùng Rahman cũng tỉnh táo lại, hỏi rằng: “Chuyện này là sao vậy?”
Trong không khí tràn lan mùi máu tanh nồng nặc, lại nhìn Saleh trên mặt đất, có thể nhìn đã được lúc này gã ta bị thương rất nặng từ dấu vết trên người và sắc mặt trắng bệch của gã ta.
Saleh là một người đàn ông cao to, vũ lực cũng không tệ, là đại ca Ưng Nhãn có thế lực lớn mạnh chiếm cứ ở thành Tội Ác, gã không nên dễ dàng bị người khác đánh gục như vậy, có phải trong đó có ẩn tình gì không? Hoặc là tình nhân của vương tử Tarrans không phải là phụ nữ bình thường? Rahman không nhịn được mà chuyển mắt sang người ở trong lòng Diops, đáng tiếc là Diops đã khoác lại áo choàng cho người kia, trừ đôi mắt ra thì không để lộ cái gì ra cả, cũng không thể soi xét được.
“Ôi trời ơi Saleh thân ái à, anh không sao đấy chứ?” Rahman vừa hỏi vừa cho người đi tìm dược sự tới.
Trì Am đứng ở đó lạnh mắt nhìn, sau đó lặng lẽ kéo áo của Diops.
Diops quay đầu lại nói với Rahman: “Rahman, chỗ này giao cho ông nhé, chúng tôi đi trước.”
Rahman nhìn người phụ nữ trong lòng anh, tuy rằng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc về chuyện của Saleh, nhưng cũng không tiện cố tình giữ người ở lại, dù sao thì từ lúc bắt đầu cũng là người của Ưng Nhãn bắt tình nhân của Vương tử Tarrans tới đây, Saleh là bên đuối lý.
Ngoài điều này ra, cho dù Saleh làm gì thì gã ta cũng là người của thành Oman, Rahman cũng không thể giúp đỡ người bên ngoài được
May mà Vương tử Tarrans không truy cứu những chuyện này, Rahman cũng yên tâm, vậy là vội vàng cho người đưa bọn họ ra ngoài rồi ngồi ở đây đợi được sự tới.
Dược sự nhanh chóng tới đây, kiểm tra vết thương trên người Saleh trước.
Khi tất cả mọi người nhìn thấy vết thương trên người Saleh thì đều không nỡ nhìn thẳng, từ những vết thương này có thể thấy được đối phương oán hận gã ta tới cỡ nào thì mới có thể nặng tay như vậy.
Mỗi một người trong thành Tội Ác đều không vô tội, cho nên khi bọn họ hưởng thụ lợi ích mà các loại hoạt động không hợp pháp mang đến, cũng đã chuẩn bị sẽ bị người khác trả thù, người của Saleh dám ra tay với tình nhân của vương tử nước Tarrans, kết cục gã ta như thế này cũng là đáng đời, cho nên đến cả Rahman cũng không tiện nói điều gì.
“Vết thương của anh Saleh quá nghiêm trọng, cần mời Chiêm Bặc sự tới trị liệu mới được.” Dược sư nói.
Chiêm Bặc sự trị liệu cho con người rất tốn sức mạnh, sẽ ảnh hưởng tới năng lực bói toán của họ, thường thì không dễ mời được họ chữa trị vết thương bên ngoài. Rahman cũng không nỡ sử dụng Chiêm Bác sự như vậy, không khỏi hỏi rằng: “Nếu như chỉ là chữa trị bình thường, không mời Chiêm Bặc sư thì sao?”
“Vậy thì vết thương trên người đại nhân Saleh sẽ khiến anh ấy không thể đi lại bình thường được, cũng không thể sử dụng được vũ lực nữa.” Dược sự tỏ vẻ không thể làm gì được.
Rahman không ngờ rằng lại nghiêm trọng tới như vậy, có thể thấy được người phụ nữ kia nặng tay với Diops tới mức nào.
Hết cách, Rahman chỉ đành cho người đi mời một Chiêm Bặc sư đang học tới đây, chữa trị đơn giản trước, muốn khỏi ngay thì với năng lực của Chiêm Bặc sự đang học tập thì là không thể, nhưng đã đủ rồi.
Nhưng rất nhanh Rahman lại có một chuyện đau đầu mới.
Bởi vì những người này cho dù có bị thương hay không, cả người đều mềm nhũn, không có sức lực, như bị ác ma lấy đi sức lực trong cơ thể bạn họ vậy. Cho dù dược sự có thử bao nhiêu cách, đút bọn họ bao nhiêu thuốc đều không thể chữa được hiện tượng mềm oặt không có sức lực của bọn họ.
“Xin lỗi đại nhân, chúng tôi không thể phân tích được tình trạng của mấy người này.” Dược sự nói với vẻ mặt hổ thẹn.
Rahman mời mất dược sư có tiếng tới đây, phát hiện những dược sư này đều không làm được gì cả, cuối cùng cũng hiểu vì sao trước đây Diops lại bỏ đi dứt khoát như vậy, hóa ra là còn có chuyện này đợi ở phía sau.
Rahman hết cách, chỉ đành nói với Saleh đang nằm trên giường: “Saleh, bạn của tôi ơi, lần này có thể tôi không giúp gì được anh rồi. Anh cũng nghe được sự nói rồi đấy, nếu như mọi người
muốn có sức lực đứng lên lần nữa, thì phải tìm người bỏ thuốc các anh, chính là tình nhân của Vương tử Tarrans.”
Saleh trên giường lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin nổi mà hỏi: “Người phụ nữ kia... là tình nhân của vương tử Tarrans?”
“Đúng vậy.” Rahman không hề che giấu: “Đây là tự Vương tử Tarrans thừa nhận, nếu như không có gì bất ngờ, cô gái tóc đen này sẽ là Vương tử phi của anh ta. Saleh, người bạn thông minh của tôi, chắc là anh sẽ hiểu, trở mặt với Vương tử phi tương lai của nước Tarrans, không phải là lựa chọn hay đâu, có đúng không?”
Saleh vẫn rất kinh ngạc, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Ông nói đúng...”
Rahman không thể không nhìn kĩ lại Nhị công chúa của nước Calivert, không ngờ rằng công chúa chạy trốn như chó nhà có tang khi đó, bây giờ lại giống như người trả thù quay trở lại, nếu như sau này có thực sự trở thành Vương tử phi tương lai của nước Tarrans, Vương tử nước Hochilas đã là gì, người thông minh biết nên phải lựa chọn như thế nào.
Lúc Trì Am đi vào trong địa bàn của Ưng Nhãn là bị trói vào, lúc rời đi lại được hộ vệ của thành chủ cung kính đưa ra ngoài.
Cảnh tượng tương phản mãnh liệt này khiến những người xung quanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Người của Ưng Nhãn thường đi trên phố bắt những cô gái đi lạc, người xung quanh đều biết, nhưng luôn im lặng không nói gì trước chuyện này, cũng không còn thấy lạ nữa.
Ai ngờ có một ngày, người của Ưng Nhãn lại bị lật thuyền trong mương, khiến người ta không khỏi tò mò về thân phận của Trì Am.
Lúc này Trì Am không hề để ý tới ánh mắt tò mò của những người kia, vẫn luôn nhìn trộm sắc mặt vị Vương tử bên cạnh, cứ cảm thấy có chút không ổn.
Sau khi quay về quán rượu, Vương tử điện hạ lập tức trở tay đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa lạch cạch kia khiến trái tim Trì Am cũng nhảy lên theo, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, bỏ áo choàng và khăn che mặt trên người xuống.
Nhưng vừa mới bỏ khăn che xuống, Trì Am đã phát hiện mình ra quyết định sai lầm.
“Em yêu à, em mặc thế này trông thật đẹp.”
Vương tử điện hạ nói với chất giọng tuyệt đẹp như yêu tinh, cơ thể to lớn dán lấy đằng sau cô, một tay ôm lấy eo cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cộ.
Trì Am không kìm được mà kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng cắn lưỡi, quay đầu lại trừng anh một cái.
Người đàn ông xoay người cô lại, cúi đầu hôn xuống, nuốt hết thanh âm của cô.
“Đợi đã.” Trì Am giãy dụa giải thích: “Em đi tới đó là có nguyên nhân.”
Bờ môi người đàn ông dừng trên gò má cô, nhìn cô thở hổn hển thì lại một một cái rồi nói: “Anh biết.”
Trì Am im lặng một lúc, cuối cùng cũng nổi giận: “Nếu như anh đã biết rồi, bây giờ còn đè lấy em làm gì? Buông ra!”
Cái tên này dọa cô như vậy thú vị lắm sao? Trời mới biết được cô sợ nhất là lúc hắn phát bệnh thần kinh, lúc đó đúng thật là có lý cũng chẳng thể nói rõ được.
Nhưng cái tên này lại thích nhất là dọa cô, cũng không biết là thú vui tà ác gì, nếu không phải rất có tình cảm với anh, Trì Am chắc chắn sẽ phế anh không chút do dự... mà tiền đề là cô có thể phế được anh.
Cuối cùng Rahman cũng tỉnh táo lại, hỏi rằng: “Chuyện này là sao vậy?”
Trong không khí tràn lan mùi máu tanh nồng nặc, lại nhìn Saleh trên mặt đất, có thể nhìn đã được lúc này gã ta bị thương rất nặng từ dấu vết trên người và sắc mặt trắng bệch của gã ta.
Saleh là một người đàn ông cao to, vũ lực cũng không tệ, là đại ca Ưng Nhãn có thế lực lớn mạnh chiếm cứ ở thành Tội Ác, gã không nên dễ dàng bị người khác đánh gục như vậy, có phải trong đó có ẩn tình gì không? Hoặc là tình nhân của vương tử Tarrans không phải là phụ nữ bình thường? Rahman không nhịn được mà chuyển mắt sang người ở trong lòng Diops, đáng tiếc là Diops đã khoác lại áo choàng cho người kia, trừ đôi mắt ra thì không để lộ cái gì ra cả, cũng không thể soi xét được.
“Ôi trời ơi Saleh thân ái à, anh không sao đấy chứ?” Rahman vừa hỏi vừa cho người đi tìm dược sự tới.
Trì Am đứng ở đó lạnh mắt nhìn, sau đó lặng lẽ kéo áo của Diops.
Diops quay đầu lại nói với Rahman: “Rahman, chỗ này giao cho ông nhé, chúng tôi đi trước.”
Rahman nhìn người phụ nữ trong lòng anh, tuy rằng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc về chuyện của Saleh, nhưng cũng không tiện cố tình giữ người ở lại, dù sao thì từ lúc bắt đầu cũng là người của Ưng Nhãn bắt tình nhân của Vương tử Tarrans tới đây, Saleh là bên đuối lý.
Ngoài điều này ra, cho dù Saleh làm gì thì gã ta cũng là người của thành Oman, Rahman cũng không thể giúp đỡ người bên ngoài được
May mà Vương tử Tarrans không truy cứu những chuyện này, Rahman cũng yên tâm, vậy là vội vàng cho người đưa bọn họ ra ngoài rồi ngồi ở đây đợi được sự tới.
Dược sự nhanh chóng tới đây, kiểm tra vết thương trên người Saleh trước.
Khi tất cả mọi người nhìn thấy vết thương trên người Saleh thì đều không nỡ nhìn thẳng, từ những vết thương này có thể thấy được đối phương oán hận gã ta tới cỡ nào thì mới có thể nặng tay như vậy.
Mỗi một người trong thành Tội Ác đều không vô tội, cho nên khi bọn họ hưởng thụ lợi ích mà các loại hoạt động không hợp pháp mang đến, cũng đã chuẩn bị sẽ bị người khác trả thù, người của Saleh dám ra tay với tình nhân của vương tử nước Tarrans, kết cục gã ta như thế này cũng là đáng đời, cho nên đến cả Rahman cũng không tiện nói điều gì.
“Vết thương của anh Saleh quá nghiêm trọng, cần mời Chiêm Bặc sự tới trị liệu mới được.” Dược sư nói.
Chiêm Bặc sự trị liệu cho con người rất tốn sức mạnh, sẽ ảnh hưởng tới năng lực bói toán của họ, thường thì không dễ mời được họ chữa trị vết thương bên ngoài. Rahman cũng không nỡ sử dụng Chiêm Bác sự như vậy, không khỏi hỏi rằng: “Nếu như chỉ là chữa trị bình thường, không mời Chiêm Bặc sư thì sao?”
“Vậy thì vết thương trên người đại nhân Saleh sẽ khiến anh ấy không thể đi lại bình thường được, cũng không thể sử dụng được vũ lực nữa.” Dược sự tỏ vẻ không thể làm gì được.
Rahman không ngờ rằng lại nghiêm trọng tới như vậy, có thể thấy được người phụ nữ kia nặng tay với Diops tới mức nào.
Hết cách, Rahman chỉ đành cho người đi mời một Chiêm Bặc sư đang học tới đây, chữa trị đơn giản trước, muốn khỏi ngay thì với năng lực của Chiêm Bặc sự đang học tập thì là không thể, nhưng đã đủ rồi.
Nhưng rất nhanh Rahman lại có một chuyện đau đầu mới.
Bởi vì những người này cho dù có bị thương hay không, cả người đều mềm nhũn, không có sức lực, như bị ác ma lấy đi sức lực trong cơ thể bạn họ vậy. Cho dù dược sự có thử bao nhiêu cách, đút bọn họ bao nhiêu thuốc đều không thể chữa được hiện tượng mềm oặt không có sức lực của bọn họ.
“Xin lỗi đại nhân, chúng tôi không thể phân tích được tình trạng của mấy người này.” Dược sự nói với vẻ mặt hổ thẹn.
Rahman mời mất dược sư có tiếng tới đây, phát hiện những dược sư này đều không làm được gì cả, cuối cùng cũng hiểu vì sao trước đây Diops lại bỏ đi dứt khoát như vậy, hóa ra là còn có chuyện này đợi ở phía sau.
Rahman hết cách, chỉ đành nói với Saleh đang nằm trên giường: “Saleh, bạn của tôi ơi, lần này có thể tôi không giúp gì được anh rồi. Anh cũng nghe được sự nói rồi đấy, nếu như mọi người
muốn có sức lực đứng lên lần nữa, thì phải tìm người bỏ thuốc các anh, chính là tình nhân của Vương tử Tarrans.”
Saleh trên giường lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin nổi mà hỏi: “Người phụ nữ kia... là tình nhân của vương tử Tarrans?”
“Đúng vậy.” Rahman không hề che giấu: “Đây là tự Vương tử Tarrans thừa nhận, nếu như không có gì bất ngờ, cô gái tóc đen này sẽ là Vương tử phi của anh ta. Saleh, người bạn thông minh của tôi, chắc là anh sẽ hiểu, trở mặt với Vương tử phi tương lai của nước Tarrans, không phải là lựa chọn hay đâu, có đúng không?”
Saleh vẫn rất kinh ngạc, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Ông nói đúng...”
Rahman không thể không nhìn kĩ lại Nhị công chúa của nước Calivert, không ngờ rằng công chúa chạy trốn như chó nhà có tang khi đó, bây giờ lại giống như người trả thù quay trở lại, nếu như sau này có thực sự trở thành Vương tử phi tương lai của nước Tarrans, Vương tử nước Hochilas đã là gì, người thông minh biết nên phải lựa chọn như thế nào.
Lúc Trì Am đi vào trong địa bàn của Ưng Nhãn là bị trói vào, lúc rời đi lại được hộ vệ của thành chủ cung kính đưa ra ngoài.
Cảnh tượng tương phản mãnh liệt này khiến những người xung quanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Người của Ưng Nhãn thường đi trên phố bắt những cô gái đi lạc, người xung quanh đều biết, nhưng luôn im lặng không nói gì trước chuyện này, cũng không còn thấy lạ nữa.
Ai ngờ có một ngày, người của Ưng Nhãn lại bị lật thuyền trong mương, khiến người ta không khỏi tò mò về thân phận của Trì Am.
Lúc này Trì Am không hề để ý tới ánh mắt tò mò của những người kia, vẫn luôn nhìn trộm sắc mặt vị Vương tử bên cạnh, cứ cảm thấy có chút không ổn.
Sau khi quay về quán rượu, Vương tử điện hạ lập tức trở tay đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa lạch cạch kia khiến trái tim Trì Am cũng nhảy lên theo, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, bỏ áo choàng và khăn che mặt trên người xuống.
Nhưng vừa mới bỏ khăn che xuống, Trì Am đã phát hiện mình ra quyết định sai lầm.
“Em yêu à, em mặc thế này trông thật đẹp.”
Vương tử điện hạ nói với chất giọng tuyệt đẹp như yêu tinh, cơ thể to lớn dán lấy đằng sau cô, một tay ôm lấy eo cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cộ.
Trì Am không kìm được mà kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng cắn lưỡi, quay đầu lại trừng anh một cái.
Người đàn ông xoay người cô lại, cúi đầu hôn xuống, nuốt hết thanh âm của cô.
“Đợi đã.” Trì Am giãy dụa giải thích: “Em đi tới đó là có nguyên nhân.”
Bờ môi người đàn ông dừng trên gò má cô, nhìn cô thở hổn hển thì lại một một cái rồi nói: “Anh biết.”
Trì Am im lặng một lúc, cuối cùng cũng nổi giận: “Nếu như anh đã biết rồi, bây giờ còn đè lấy em làm gì? Buông ra!”
Cái tên này dọa cô như vậy thú vị lắm sao? Trời mới biết được cô sợ nhất là lúc hắn phát bệnh thần kinh, lúc đó đúng thật là có lý cũng chẳng thể nói rõ được.
Nhưng cái tên này lại thích nhất là dọa cô, cũng không biết là thú vui tà ác gì, nếu không phải rất có tình cảm với anh, Trì Am chắc chắn sẽ phế anh không chút do dự... mà tiền đề là cô có thể phế được anh.
Danh sách chương