Ma nữ bóng đêm bàn bạc với Trì Am một lúc, đáng tiếc cuối cùng vẫn không đàm phán thành công. Cô ta nhìn cô với vẻ sâu xa rồi dùng trường roi Tiến Quyển rời đi với vẻ mặt ác ma tuyệt vọng.
Trì Am đứng trong góc tối của rừng cây, cô liếc nhìn hướng ma nữ bóng đêm biến mất, lông mày hơi cau lại.
"Am Am.”
Trì Am quay đầu, lập tức trông thấy dáng vẻ nhân loại của Lucifinil đứng trong khu rừng.
Tuy hôm nay là Halloween nhưng anh không mặc đồ kì dị, chỉ mặc độc áo sơ mi bẻ cổ cùng quần thường, bên ngoài khoác áo khoác dài mỏng manh. Cách ăn mặc đơn giản nhưng lại mang theo vẻ của một quý công tử thanh cao thận trọng, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác.
Trì Am vui vẻ đi qua, hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
Lucifinil ủ đôi bàn tay như sắp đông cứng đi vì lạnh của cô, giọng trầm thấp đáp: “Vừa rồi ma nữ bóng đêm tới nơi này à?”
“Sao anh biết?” Vẻ mặt Trì Am kinh ngạc.
“Nơi này có hơi thở của ma nữ bóng đêm, hơi thở đến từ địa ngục.” Lucifinil lạnh lùng đáp. Sau khi ủ ấm tay cô, anh nhét nó trong túi áo trong rồi cùng cô rời khỏi khu rừng, đi về phía trường học có ánh đèn sáng trưng.
Buổi tối Halloween rất náo nhiệt, có thể thấy khắp nơi trong sân Học viện Thánh Tâm đầy người ăn mặc quái dị. Hai người Lucifinil và Trì Am vận đồ bình thường lại có vẻ khác biệt ở nơi đây, trên đường đi đều bị bạn họ xin chụp hình, tiện thể hỏi vì sao bọn họ không tham tiệc Halloween.
“Hay là anh biến thành thiên sứ đi?” Trì Am vừa cười vừa nói với anh.
Lucifinil lạnh lùng nhìn học sinh đang hỏi kia, nhìn đến nỗi đối phương cảm thấy ngượng. Sau khi họ xấu hổ rời đi, anh mới kéo Trì Am đi tiếp.
Lướt qua đám người náo nhiệt, bọn họ đi vào quán cà phê ngoài trời.
Hai người ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, Lucifinil chọn ly cà phê nóng và sữa bò nóng.
Không cần nói cũng biết sữa bò nóng là cho Trì Am.
Trì Am nhìn anh bưng tách cà phê uống chậm rãi, trái lại ly sữa bò nóng ở trước mặt như đang nhạo báng cô vậy.
Cách quán cà phê không xa chính là quảng trường ngoài trời, có thể trông thấy một đám người trẻ tuổi nhún nhảy theo âm nhạc trên quảng trường. Lucifinil nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận được tầm mắt của cô bèn nói: “Bây giờ đã trễ rồi, em không thể uống cà phê.”
Trì Am liếc anh một cái, rồi lại nhìn anh một làn.
Lucifinil đẩy ly cà phê đến trước mặt cô, bình thản nói: “Chỉ có thể uống một ngụm thôi.”
Trì Am lập tức bưng ly uống một ngụm thật lớn, gò má căng phồng nuốt vị cà phê thuần khiết rồi đắc ý cười với anh.
Vẻ mặt của Lucifinil vẫn bất biến, trông thấy cô uống một ngụm lớn, cả hơn phân nửa ly cà phê thì hơi nheo mắt, lên tiếng: “Nếu đêm nay em mất ngủ thì anh không ngại khiến em mệt mỏi đâu.”
Trì Am lập tức cúi đầu uống sữa tươi, xem như không nghe thấy.
Sau khi uống mấy ngụm sữa bò, Trì Am quay đầu nhìn đám người vui vẻ ở quảng trường gần đó, có học sinh phấn khích đã nhảy điệu Samba, tứ chi vặn vẹo, quấn quít, khó lòng chia cách.
Nhìn một lúc, Trì Am chợt nheo mắt, hình như cô nhìn thấy em gái Trì Tâm đang nhảy nhiệt tình với một bạn nam. Đang nghĩ tới đây, cô chợt trông thấy một người đàn ông cao lớn hóa trang thành Satan, mang mặt nạ kéo cô ta ra khỏi đó.
Không đúng, đó chính là Satan.
Sau khi Trì Am nhìn Satan đưa cô ta ra khỏi đó, lại thấy có một ít ác ma và thiên sứ trà trộn trong đám người, cuối cùng không nhìn nữa mà liếc người đàn ông bên cạnh.
Anh lẳng lặng uống xong cà phê, thời gian vừa hay đến lúc, anh đứng dậy nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Trì Am thích câu nói “Chúng ta về nhà thôi” này, cô tủm tỉm cười đến bên cạnh anh, được anh khoác lên chiếc áo choàng dài, chắn gió lạnh đêm tối cho cô, dẫn cô về căn hộ gần học viện.
Bởi vì uống cà phê mà quả nhiên buổi tối Trì Am mất ngủ, cô lật qua lật lại một hồi thì bị người nọ kéo vào trong bóng tối, “lật” cô qua lại, giày và một trận, mãi đến khi cô mệt mỏi ôm anh ngủ say mà người kia vẫn chưa kết thúc.
Quãng thời gian trôi qua giản đơn mà hạnh phúc.
Thế nhưng Trì Am biết đó chỉ là bề ngoài. Càng gần đến ngày phán quyết, thế giới loài người càng mất bình tĩnh, cổng địa ngục liên tục xuất hiện dị thường, Lucifinil không thể không bị các thiên sứ khác gọi sang.
Lúc Lucifinil không ở cạnh, bên người Trì Am luôn nhiều hơn một thiên sứ. Trong đó, có người cô từng gặp là Gabriel và Raphael, sau đó lại thêm Michael.
Gabriel là một thiên sứ vô cùng dịu dàng, anh ấy nói với Trì Am: “Gần đây Lucifinil khá bận rộn, khi anh ấy không ở đây thì chúng tôi sẽ tới bảo vệ cô. Cô có gặp chuyện gì thì cứ gọi tên chúng tôi, chúng tôi sẽ tới.”
Nói rồi, anh ấy nhoẻn miệng cười với cô, cười đến nỗi cả người tỏa ánh sáng vàng, vừa cao quý vừa thuần khiết, tựa như Chúa Cha.
Trì Am không cách nào từ chối Chúa Cha ôn hòa này, cô đành mỉm cười cám ơn anh ấy.
Còn Raphael và Michael lại khá lạnh lùng, không quá thích gần gũi nhân loại. Song, so với Raphael, Michael lại nghịch ngợm hơn, trong lúc lơ đãng sẽ phạm vài điều ngốc nghếch.
Những thiên sứ này thật ra không hề vô tình vô dục giống như ác ma nói, ngược lại đều có cá tính của riêng mình.
Qua Halloween không bao lâu, Trì Am gặp lại ác ma bị cô đánh thành đầu heo kia.
“Anh không bị ma nữ bóng đêm Gristen giết à?” Trì Am thấy ác ma vẫn bình yên đứng trước mặt thì khá bất ngờ. Không ngờ ác ma này có thể trốn thoát, xem ra cũng có bản lĩnh, chỉ là thực lực không cao.
Trên gương mặt trắng toát của ác ma nở nụ cười khổ, nói: “Thật ra ma nữ bóng đêm đã định giết tôi rồi, nhưng do tôi lấy cô ra làm lá chắn nên cô ta không đội giết nữa.”
Trì Am nghịch dưa chuột trong tay, lưỡi dao sắc bén ánh lên tia sáng lạnh khiến ác ma không khỏi nhớ tới cô từng nói rằng sẽ giết ác ma, tim gan phèo phổi hắn ta run bần bật. Hắn ta cảm thấy nhân loại này thật tà môn, rõ ràng chỉ là người thường không có sức mạnh nhưng cô lại chẳng hề sợ hãi ác ma mà còn gan dạ uy hiếp họ, đánh họ đến nỗi chẳng ai dám phản kháng.
Không cần Trì Am hỏi, ác ma đã ngoan ngoãn lên tiếng: “Ma nữ bóng đêm để tôi đến thế giới loài người, cố gắng đi theo bên cạnh cô, báo tình hình của cô bất cứ lúc nào.”
“Vì sao?” Trì Am nhíu mày, người mà ma nữ bóng đêm muốn đối phó không phải Trì Tâm sao? Ác ma đảo mắt thật nhanh, đáp: “Có thể cô ta muốn xuống tay với Đại thiên sứ Lucifinil.”
“Đối phó Lucifinil?” Trì Am nhíu mày, nghĩ đến một khả năng: “Cô ta muốn Lucifinil sa đọa vào địa ngục, trở thành Chúa tể địa ngục à?”
Tuy ác ma bị suy đoán của cô dọa giật mình nhưng vẫn lắc đầu: “Tôi không biết, ma nữ bóng đêm chưa từng nói.”
Trì Am đứng trong góc tối của rừng cây, cô liếc nhìn hướng ma nữ bóng đêm biến mất, lông mày hơi cau lại.
"Am Am.”
Trì Am quay đầu, lập tức trông thấy dáng vẻ nhân loại của Lucifinil đứng trong khu rừng.
Tuy hôm nay là Halloween nhưng anh không mặc đồ kì dị, chỉ mặc độc áo sơ mi bẻ cổ cùng quần thường, bên ngoài khoác áo khoác dài mỏng manh. Cách ăn mặc đơn giản nhưng lại mang theo vẻ của một quý công tử thanh cao thận trọng, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác.
Trì Am vui vẻ đi qua, hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
Lucifinil ủ đôi bàn tay như sắp đông cứng đi vì lạnh của cô, giọng trầm thấp đáp: “Vừa rồi ma nữ bóng đêm tới nơi này à?”
“Sao anh biết?” Vẻ mặt Trì Am kinh ngạc.
“Nơi này có hơi thở của ma nữ bóng đêm, hơi thở đến từ địa ngục.” Lucifinil lạnh lùng đáp. Sau khi ủ ấm tay cô, anh nhét nó trong túi áo trong rồi cùng cô rời khỏi khu rừng, đi về phía trường học có ánh đèn sáng trưng.
Buổi tối Halloween rất náo nhiệt, có thể thấy khắp nơi trong sân Học viện Thánh Tâm đầy người ăn mặc quái dị. Hai người Lucifinil và Trì Am vận đồ bình thường lại có vẻ khác biệt ở nơi đây, trên đường đi đều bị bạn họ xin chụp hình, tiện thể hỏi vì sao bọn họ không tham tiệc Halloween.
“Hay là anh biến thành thiên sứ đi?” Trì Am vừa cười vừa nói với anh.
Lucifinil lạnh lùng nhìn học sinh đang hỏi kia, nhìn đến nỗi đối phương cảm thấy ngượng. Sau khi họ xấu hổ rời đi, anh mới kéo Trì Am đi tiếp.
Lướt qua đám người náo nhiệt, bọn họ đi vào quán cà phê ngoài trời.
Hai người ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, Lucifinil chọn ly cà phê nóng và sữa bò nóng.
Không cần nói cũng biết sữa bò nóng là cho Trì Am.
Trì Am nhìn anh bưng tách cà phê uống chậm rãi, trái lại ly sữa bò nóng ở trước mặt như đang nhạo báng cô vậy.
Cách quán cà phê không xa chính là quảng trường ngoài trời, có thể trông thấy một đám người trẻ tuổi nhún nhảy theo âm nhạc trên quảng trường. Lucifinil nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận được tầm mắt của cô bèn nói: “Bây giờ đã trễ rồi, em không thể uống cà phê.”
Trì Am liếc anh một cái, rồi lại nhìn anh một làn.
Lucifinil đẩy ly cà phê đến trước mặt cô, bình thản nói: “Chỉ có thể uống một ngụm thôi.”
Trì Am lập tức bưng ly uống một ngụm thật lớn, gò má căng phồng nuốt vị cà phê thuần khiết rồi đắc ý cười với anh.
Vẻ mặt của Lucifinil vẫn bất biến, trông thấy cô uống một ngụm lớn, cả hơn phân nửa ly cà phê thì hơi nheo mắt, lên tiếng: “Nếu đêm nay em mất ngủ thì anh không ngại khiến em mệt mỏi đâu.”
Trì Am lập tức cúi đầu uống sữa tươi, xem như không nghe thấy.
Sau khi uống mấy ngụm sữa bò, Trì Am quay đầu nhìn đám người vui vẻ ở quảng trường gần đó, có học sinh phấn khích đã nhảy điệu Samba, tứ chi vặn vẹo, quấn quít, khó lòng chia cách.
Nhìn một lúc, Trì Am chợt nheo mắt, hình như cô nhìn thấy em gái Trì Tâm đang nhảy nhiệt tình với một bạn nam. Đang nghĩ tới đây, cô chợt trông thấy một người đàn ông cao lớn hóa trang thành Satan, mang mặt nạ kéo cô ta ra khỏi đó.
Không đúng, đó chính là Satan.
Sau khi Trì Am nhìn Satan đưa cô ta ra khỏi đó, lại thấy có một ít ác ma và thiên sứ trà trộn trong đám người, cuối cùng không nhìn nữa mà liếc người đàn ông bên cạnh.
Anh lẳng lặng uống xong cà phê, thời gian vừa hay đến lúc, anh đứng dậy nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Trì Am thích câu nói “Chúng ta về nhà thôi” này, cô tủm tỉm cười đến bên cạnh anh, được anh khoác lên chiếc áo choàng dài, chắn gió lạnh đêm tối cho cô, dẫn cô về căn hộ gần học viện.
Bởi vì uống cà phê mà quả nhiên buổi tối Trì Am mất ngủ, cô lật qua lật lại một hồi thì bị người nọ kéo vào trong bóng tối, “lật” cô qua lại, giày và một trận, mãi đến khi cô mệt mỏi ôm anh ngủ say mà người kia vẫn chưa kết thúc.
Quãng thời gian trôi qua giản đơn mà hạnh phúc.
Thế nhưng Trì Am biết đó chỉ là bề ngoài. Càng gần đến ngày phán quyết, thế giới loài người càng mất bình tĩnh, cổng địa ngục liên tục xuất hiện dị thường, Lucifinil không thể không bị các thiên sứ khác gọi sang.
Lúc Lucifinil không ở cạnh, bên người Trì Am luôn nhiều hơn một thiên sứ. Trong đó, có người cô từng gặp là Gabriel và Raphael, sau đó lại thêm Michael.
Gabriel là một thiên sứ vô cùng dịu dàng, anh ấy nói với Trì Am: “Gần đây Lucifinil khá bận rộn, khi anh ấy không ở đây thì chúng tôi sẽ tới bảo vệ cô. Cô có gặp chuyện gì thì cứ gọi tên chúng tôi, chúng tôi sẽ tới.”
Nói rồi, anh ấy nhoẻn miệng cười với cô, cười đến nỗi cả người tỏa ánh sáng vàng, vừa cao quý vừa thuần khiết, tựa như Chúa Cha.
Trì Am không cách nào từ chối Chúa Cha ôn hòa này, cô đành mỉm cười cám ơn anh ấy.
Còn Raphael và Michael lại khá lạnh lùng, không quá thích gần gũi nhân loại. Song, so với Raphael, Michael lại nghịch ngợm hơn, trong lúc lơ đãng sẽ phạm vài điều ngốc nghếch.
Những thiên sứ này thật ra không hề vô tình vô dục giống như ác ma nói, ngược lại đều có cá tính của riêng mình.
Qua Halloween không bao lâu, Trì Am gặp lại ác ma bị cô đánh thành đầu heo kia.
“Anh không bị ma nữ bóng đêm Gristen giết à?” Trì Am thấy ác ma vẫn bình yên đứng trước mặt thì khá bất ngờ. Không ngờ ác ma này có thể trốn thoát, xem ra cũng có bản lĩnh, chỉ là thực lực không cao.
Trên gương mặt trắng toát của ác ma nở nụ cười khổ, nói: “Thật ra ma nữ bóng đêm đã định giết tôi rồi, nhưng do tôi lấy cô ra làm lá chắn nên cô ta không đội giết nữa.”
Trì Am nghịch dưa chuột trong tay, lưỡi dao sắc bén ánh lên tia sáng lạnh khiến ác ma không khỏi nhớ tới cô từng nói rằng sẽ giết ác ma, tim gan phèo phổi hắn ta run bần bật. Hắn ta cảm thấy nhân loại này thật tà môn, rõ ràng chỉ là người thường không có sức mạnh nhưng cô lại chẳng hề sợ hãi ác ma mà còn gan dạ uy hiếp họ, đánh họ đến nỗi chẳng ai dám phản kháng.
Không cần Trì Am hỏi, ác ma đã ngoan ngoãn lên tiếng: “Ma nữ bóng đêm để tôi đến thế giới loài người, cố gắng đi theo bên cạnh cô, báo tình hình của cô bất cứ lúc nào.”
“Vì sao?” Trì Am nhíu mày, người mà ma nữ bóng đêm muốn đối phó không phải Trì Tâm sao? Ác ma đảo mắt thật nhanh, đáp: “Có thể cô ta muốn xuống tay với Đại thiên sứ Lucifinil.”
“Đối phó Lucifinil?” Trì Am nhíu mày, nghĩ đến một khả năng: “Cô ta muốn Lucifinil sa đọa vào địa ngục, trở thành Chúa tể địa ngục à?”
Tuy ác ma bị suy đoán của cô dọa giật mình nhưng vẫn lắc đầu: “Tôi không biết, ma nữ bóng đêm chưa từng nói.”
Danh sách chương