Editor: Trầm Âm



Hơn nữa hôm nay Minh Ca lại nói nhiều lời kích thích Tiểu Thiên vương, phỏng chừng về sau hắn cùng An Hữu Lam cũng tiếp tục duy trì mối quan hệ, thật là vui sướng ô hô hô.



Minh Ca rất cao hứng, cô biết Tiểu Thiên vương sẽ vì mặt mũi khẳng định sẽ không nghiệm thương ở cục cảnh sát. Nhìn từ bên ngoài, trên mặt Tiểu Thiên vương hoàn hảo không có bất cứ vết thương nào, không có một chút dấu vết bị đánh. Cảnh sát đều có thể làm chứng, chẳng sợ sau này hắn lại đổi ý muốn nghiệm thương, hoặc là nói trên người hắn những cái đó đều là bị cô đánh, phỏng chừng cũng sẽ không có ai tin tưởng, ngược lại sẽ mọi người sẽ càng khinh bỉ hắn.



Loại cảm giác này thật sự rất thoải mái. Minh Ca nhất thời huênh hoang, nhìn người lái xe bên cạnh cũng cũng thuận mắt hơn nhiều, “Sao anh lại không đi đón em gái anh?”



“Em hy vọng tôi đi đón em ấy?” An Lãng thuận tay đưa chai nước khoáng cho Minh Ca.



Minh Ca đúng thật là đang khát, cô tiếp nhận chai nước khoáng nhìn nhìn, thấy nắp vẫn chưa bị mở, lúc này mới vặn ra uống một ngụm, “Chuyện này cùng tôi có quan hệ gì? Không phải anh yêu thương em gái nhất sao, tôi nhớ rõ An Hữu Lam chính là vảy ngược của anh mới đúng. Như thế nào, chẳng lẽ anh tới đón tôi là muốn cùng tôi đánh một trận để trút giận cho em gái anh?”



“Minh Ca, em đừng không phân rõ phải trái, chuyện lần trước là em không đúng, tôi mới có thể tức giận, lần này là do Hữu Lam ngây thơ không hiểu chuyện, cùng em không có quan hệ.”



“Ngây thơ?” Minh Ca cười nhạo, "Anh đừng vũ nhục từ ngây thơ nha, Ngây Thơ cũng thật vô tội!”



“Minh Ca!” An Lãng duỗi tay xoa xoa cái trán, gần đây hắn cũng không dám trở về nhà, điện thoại của An Hữu Lam nếu có thể không nhận liền không nhận. An Hữu Lam đến công ty tìm hắn, ngày thường hắn đều sẽ cao hứng. Hiện giờ chuyên môn để trợ lý nhìn chằm chằm chằm cửa, vừa thấy An Hữu Lam đến công ty, hắn liền trốn đi.



Cũng không có biện pháp. Ngay từ đầu, mẹ hắn đối Minh Ca tuy rằng chưa nói tới hảo cảm, nhưng cũng không có phản đối. Nhưng kể từ lúc Minh Ca đánh An Hữu Lam một trận, mẹ của hắn cùng An Hữu Lam vừa thấy hắn chính là nước mắt lưng tròng. Mẹ của hắn là kiểu ngoài mềm trong cứng, vừa ôm hắn khóc không ngừng, vừa lạnh giọng răn dạy....



Lúc này ở cùng Minh Ca , hắn lại bị sỉ nhục một lần nữa!



An Lãng tỏ vẻ cưới vợ thật là khó a~!



“Minh Ca, Hữu Lam em ấy trải qua quá ít, rất nhiều ý tưởng đều tương đối ngây thơ. Em ấy cùng em không giống nhau, vì cái gì mà em lại có địch ý lớn đến như vậy? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì Tạ Ngọc?”



“Dừng xe!” Minh Ca buông chai nước xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, thanh âm lạnh lùng.



Người này cũng thật là buồn cười, thích em gái thì tự mình thích đi, còn phải yêu cầu người khác đều phải thích. Mối quan hệ giữa cô và hắn còn chưa có cái gì, hắn đã bắt đầu tẩy não cho cô rồi. Nếu là cô lại nói xấu thêm vài câu với An Hữu Lam, phỏng chừng hắn lập tức liền đem cô đá xuống xe đi.



“Minh Ca!” An Lãng cũng sinh khí, hắn không biết vì cái gì mỗi lần Minh Ca đều nói chuyện với hắn đều rất gay gắt. Rõ ràng mỗi lần hai người gặp mặt, hắn đều tưởng tượng hai người sẽ giống những cặp đôi khác ân ân ái ái tốt tốt đẹp đẹp. Chỉ là hai người luôn lấy một loại không khí này để kết thúc cuộc trò chuyện, không chết không ngừng. Vì cái gì Minh Ca không cúi đầu nhìn hắn một chút, cô vẫn luôn cao cao ngửa đầu không mệt sao?



“Chúng ta hòa thuận ở chung không được sao?”



Thấy An Lãng không chỉ không có dừng xe, ngược lại càng lái nhanh hơn, Minh Ca nắm chặt đai an toàn, lạnh giọng nói, “Tính tình của tôi chính là như vậy, nếu anh chịu không nổi, thả tôi xuống xe là được.”



“Khi còn nhỏ, bạn của ba anh có tặng một con chim họa mi , anh cực kì thích nó, mỗi ngày đều cho nó ăn, cho nó vài món đồ chơi. Thời điểm đi ngủ, anh cũng thích đem nó treo ở đầu giường. Nhưng có một ngày, thời điểm anh mở lồng sắt ra, nó lại bay ra, ở trong phòng vùng vẫy như thế nào cũng không chịu tiến vào lồng sắt. Em đoán xem cuối cùng nó sẽ thế nào.” Đôi tay của An Lãng vẫn nắm lấy tay lái, nói lên chuyện cũ, biểu tình buồn bã.



“Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ bẻ đi đôi cánh của nó, hoặc là phóng cho nó rời đi, không để ý nó nữa, để cho nó tự sinh tự diệt!” Minh Ca không có trực tiếp trả lời, cô biết An Lãng là đem chính mình so sánh với chim họa mi của hắn, “Bất quá nếu thật là tôi, tôi cũng sẽ không thích loại chim chóc yếu ớt mềm oặt này.” Cô từ khi còn nhỏ cho tới lớn đều là nuôi chim ưng hừ hừ hừ!



An Lãng quay đầu, đáy mắt lộ ra ý cười, “Minh Ca, em xem, tôi chính là thích em như vậy. Hiện giờ, tôi cũng không thích cái loại chim chóc mềm oặt này, tôi thích em.”



“Tôi không thích anh!” Minh Ca có chút chán, cũng có chút mệt, cô đã quên mất chuyện chính mình đang muốn xuống xe, ngửa người ra nằm trên lưng ghế.



An Lãng săn sóc giúp Minh Ca đem lưng ghế sau hạ xuống, “Lưỡng tình tương duyệt lại không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Em ngoan ngoãn ở bên người tôi thì tốt rồi.”



“Ở bên cạnh anh để làm bia đỡ đạn sao? Anh vẫn luôn muốn cùng em gái vui sướng ở bên nhau đi!” An Lãng này ngữ khí kì quái, lời nói cũng quái, nghĩ đến hắn vốn dĩ chính là cái loại biến thái, đáy lòng Minh Ca loáng thoáng có loại dự cảm không lành, “Chạy nhanh đưa tôi trở về, hôm nay tôi bị người ta đánh thảm, muốn về nghỉ ngơi,”



“Được, lập tức liền về nhà!”



Minh Ca nghe thấy âm thanh ôn nhu đến cực điểm của An Lãng, càng thêm cảm thấy hoang mang. Lại bởi vì cơn buồn ngủ đánh úp, cô liền chỉ nghĩ mà không nói, chỉ là thời điểm sắp ngủ lại mơ mơ hồ hồ nghe được An Lãng lại nói, “Minh Ca, về sau em chính là chim họa mi của tôi, nhà của chúng ta, em nhất định sẽ rất thích.



Thời khắc tình lại, Minh Ca vừa mở mắt liền thở phì phì tìm An Lãng. Mẹ nó, hắn lại hạ thuốc cho cô. Loại thủ đoạn này hắn làm một lần rồi lại hai lần, hắn cũng không chê hạ giá. Cô còn cảm thấy thật sự mất mặt, cùng một địa phương lại té ngã hai lần, thực là tức chết cô rồi!



An Lãng gần trong gang tấc, Minh Ca tỉnh lại liền đối mắt với hắn.



Bất đồng với ngày thường hoặc là bá đạo hoặc là âm ngoan, bất đồng với ngày thường đối với cô bởi vì sủng nịch mà ẩn nhẫn. Giờ phút này, ánh mắt của hắn, vẻ mặt của hắn, đều không thể ôn nhu hơn, nhìn cô giống như đang nhìn thứ trân quý nhất trong thế giới của hắn.



Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Minh Ca một chút cũng không cảm thấy vinh hạnh. Cô bỗng nhiên cảm thấy thật rùng mình, tay chân mới vừa động, cô mới phát hiện ra chính mình đang bị trói.



Cô bị trói thành hình chữ đại (大) ở trên giường, cũng may quần áo trên người vẫn còn hoàn hảo.



Chỉ là lần này Minh Ca mừng hơi sớm.



“Tỉnh rồi à, đừng lộn xộn.” Trong tay An Lãng cầm một con dao gọt hoa quả, thấy Minh Ca đem tầm mắt chuyển qua con dao trên tay hắn, hắn liền ôn nhu cười, giải thích, “Yên tâm, sẽ không đụng tới làn da của em đâu. Em nói em bị thương, tôi giúp em cởi quần áo kiểm tra một chút!”



Minh Ca:……



Cầm một con dao mà là kiểm tra cái mọe gì!



Không hiểu sao cô lại cảm thấy, hiện tại An Lãng có điểm giống một nhân vật bệnh hoạn trong phim cô từng đóng, cái loại bệnh trạng này, dường như tên khoa học là: Tinh thần phân liệt!



Hình như mọi người thường gọi nó là bệnh tâm thần.



“Bị thương thì đi bệnh viện, anh cởi trói cho tôi, sau đó đưa tôi đi bệnh viện đi. Ôi, đầu tôi đau quá, bả vai bị tên kia đánh một quyền cũng rất đau!” Hiện giờ đánh không lại, cũng không thể phản kháng, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, nhân vật yếu thes như Minh Ca chỉ có thể dùng trí.



Xoẹt lên một tiếng vang nhỏ, Minh Ca nhìn về vị trí bả vai, áo bị dao nhỏ cắt một đường.



An Lãng hạ dao thực ổn, quả nhiên không có đụng tới làn da của cô.



Hết chương 26.

04/09/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện