Edit: Ư Ư
Phụ thân? Giang Lưu im lặng không nói.
Bạch Tửu buông tay hắn ra, nàng hơi hơi nghiêng đầu, ý cười doanh doanh nói: "Đại tướng quân cũng quan tâm ta như nữ nhi của mình, phải không?"
Biểu tình của nàng mang theo sự tin tưởng và thân thiết với trưởng bối, nhưng giọng nói mềm mại lại mang theo chút ái mộ.
"Vì báo đáp sự quan tâm của Đại tướng quân đối với ta, ta quyết định thay đổi." Bạch Tửu cong cong mắt cười, dù khuôn mặt của nàng bị xước nhưng không làm vẻ đẹp của nàng giảm bớt nửa phần, "Ta sẽ cố gắng cải thiện quan hệ với nhị thiếu gia như mong muốn của tướng quân, dù sao nhị thiếu gia cũng là phu quân của ta, dù thân thể của ta không tốt lắm ta cũng sẽ cố gắng sinh con..."
Nàng vừa dứt lời, bàn tay mạnh mẽ của nam nhân đã nắm lấy cánh tay nàng kéo về phía hắn, Bạch Tửu đâm vào ngực hắn, nàng cảm thấy cánh tay đau đớn, ngước mắt lên lại làm nàng ngẩn người.
Xung quanh hắn tràn đầy sương mù xám xịt, tuy lạnh băng lại giống như dã thú đang nhìn chằm chằm đồ ăn của mình, làm người sợ hãi, đôi mắt của hắn quá sắc bén, tầm mắt lại khóa chặt nàng, mà nàng lại bị hắn vây ở trong đó.
Thôi xong...
Bạch Tửu khẩn trương nuốt khẩu nước miếng, nàng giống như chơi quá trớn.
"Nói."
"Nói... Nói gì?"
Hắn hơi nghiêng người dán sát khuôn mặt nàng, có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, ánh mắt hắn dừng trên môi nàng một giây, không nhanh không chậm nói: "Nói vừa nãy ngươi chỉ giả vờ giả vịt lừa ta."
Cái gì mà giả vờ giả vịt...
Nàng tự nhận là kỹ thuật diễn của mình rất tốt!
Nhưng suy xét đến lực lượng của ta và địch cách nhau quá xa, Bạch Tửu vẫn không có tiền đồ: "Vừa nãy ta... chỉ gạt ngươi thôi."
Nàng vẫn ném bốn chữ "giả vợ giả vịt" này đi, nàng không muốn thừa nhận kỹ thuật diễn của mình không tốt.
"Nói." Giang Lưu lại dán sát vào, hơi thở của hai người dây dưa bên nhau làm không khí cũng nóng lên, hắn nhẹ nhàng nói giống như đang nỉ non, "Ngươi sẽ không sinh con cho nam nhân khác."
"Ta sẽ không sinh con... Cho nam nhân khác..." Tim Bạch Tửu đập bùm bùm, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, lần đầu tiên nàng nhận ra đôi mắt hắn cũng thật xinh đẹp, càng quan trọng là nàng có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong đôi mắt hắn, ma xui quỷ khiến, nàng nhỏ giọng hỏi: "Vậy ta sinh con cho ai?"
"Ta."
Nhẹ giọng nói, nhưng lại tràn đầy khí phách.
Một tay xoa xoa bụng nàng, hắn lại nói, "Nếu ngươi thích hài tử, ta sẽ đặt Tiểu Bạch Tửu vào trong bụng ngươi, một Tiểu Bạch Tửu, đã đủ chưa?"
Bạch Tửu, tài xế già đã xuyên qua kha khá thế giới, không thể nhịn được mà đỏ mặt.
Giây tiếp theo, một nụ hôn mềm nhẹ đặt lên bên má đang bị thương của nàng, ngứa, thế nhưng lại làm nàng cảm thấy nụ hôn trên má này kích thích hơn tất cả mọi thứ.
Hắn nói: "Ta sẽ không buông tha cho người làm ngươi bị thương dễ dàng như vậy."
Sau khi thấp giọng nói, hắn mới hôn lên môi nàng.
Đêm nay là một đêm náo nhiệt.
Phủ Tà Vương vẫn chưa yên tĩnh, cho dù là ở trong góc hẻo lánh nhất cũng truyền đến tiếng động.
Nam nhân ngất bên hồ đã tỉnh lại, hắn ta mờ mịt đi lên bờ, quần áo ướt đẫm trên người còn đang nhỏ nước, hắn ta lại nhìn xung quanh, nơi này là phủ Tà Vương, lúc đó hắn ta đi tới đây nhưng không hiểu sao lại bị đánh ngất, mở mắt ra đã thấy mình ở đây rồi.
"Đáng chết!"
Giang Tiện Ngư mắng một tiếng, hắn ta lại bị người đánh lén, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, nếu để hắn ta biết là ai làm chuyện này thì đừng trách!
Hắn ta giơ tay, cầm cái lá sen trên đầu xuống rồi vứt mạnh xuống mặt đất, nghĩ thầm thù này không báo thì không phải là quân tử!
Phụ thân? Giang Lưu im lặng không nói.
Bạch Tửu buông tay hắn ra, nàng hơi hơi nghiêng đầu, ý cười doanh doanh nói: "Đại tướng quân cũng quan tâm ta như nữ nhi của mình, phải không?"
Biểu tình của nàng mang theo sự tin tưởng và thân thiết với trưởng bối, nhưng giọng nói mềm mại lại mang theo chút ái mộ.
"Vì báo đáp sự quan tâm của Đại tướng quân đối với ta, ta quyết định thay đổi." Bạch Tửu cong cong mắt cười, dù khuôn mặt của nàng bị xước nhưng không làm vẻ đẹp của nàng giảm bớt nửa phần, "Ta sẽ cố gắng cải thiện quan hệ với nhị thiếu gia như mong muốn của tướng quân, dù sao nhị thiếu gia cũng là phu quân của ta, dù thân thể của ta không tốt lắm ta cũng sẽ cố gắng sinh con..."
Nàng vừa dứt lời, bàn tay mạnh mẽ của nam nhân đã nắm lấy cánh tay nàng kéo về phía hắn, Bạch Tửu đâm vào ngực hắn, nàng cảm thấy cánh tay đau đớn, ngước mắt lên lại làm nàng ngẩn người.
Xung quanh hắn tràn đầy sương mù xám xịt, tuy lạnh băng lại giống như dã thú đang nhìn chằm chằm đồ ăn của mình, làm người sợ hãi, đôi mắt của hắn quá sắc bén, tầm mắt lại khóa chặt nàng, mà nàng lại bị hắn vây ở trong đó.
Thôi xong...
Bạch Tửu khẩn trương nuốt khẩu nước miếng, nàng giống như chơi quá trớn.
"Nói."
"Nói... Nói gì?"
Hắn hơi nghiêng người dán sát khuôn mặt nàng, có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, ánh mắt hắn dừng trên môi nàng một giây, không nhanh không chậm nói: "Nói vừa nãy ngươi chỉ giả vờ giả vịt lừa ta."
Cái gì mà giả vờ giả vịt...
Nàng tự nhận là kỹ thuật diễn của mình rất tốt!
Nhưng suy xét đến lực lượng của ta và địch cách nhau quá xa, Bạch Tửu vẫn không có tiền đồ: "Vừa nãy ta... chỉ gạt ngươi thôi."
Nàng vẫn ném bốn chữ "giả vợ giả vịt" này đi, nàng không muốn thừa nhận kỹ thuật diễn của mình không tốt.
"Nói." Giang Lưu lại dán sát vào, hơi thở của hai người dây dưa bên nhau làm không khí cũng nóng lên, hắn nhẹ nhàng nói giống như đang nỉ non, "Ngươi sẽ không sinh con cho nam nhân khác."
"Ta sẽ không sinh con... Cho nam nhân khác..." Tim Bạch Tửu đập bùm bùm, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, lần đầu tiên nàng nhận ra đôi mắt hắn cũng thật xinh đẹp, càng quan trọng là nàng có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong đôi mắt hắn, ma xui quỷ khiến, nàng nhỏ giọng hỏi: "Vậy ta sinh con cho ai?"
"Ta."
Nhẹ giọng nói, nhưng lại tràn đầy khí phách.
Một tay xoa xoa bụng nàng, hắn lại nói, "Nếu ngươi thích hài tử, ta sẽ đặt Tiểu Bạch Tửu vào trong bụng ngươi, một Tiểu Bạch Tửu, đã đủ chưa?"
Bạch Tửu, tài xế già đã xuyên qua kha khá thế giới, không thể nhịn được mà đỏ mặt.
Giây tiếp theo, một nụ hôn mềm nhẹ đặt lên bên má đang bị thương của nàng, ngứa, thế nhưng lại làm nàng cảm thấy nụ hôn trên má này kích thích hơn tất cả mọi thứ.
Hắn nói: "Ta sẽ không buông tha cho người làm ngươi bị thương dễ dàng như vậy."
Sau khi thấp giọng nói, hắn mới hôn lên môi nàng.
Đêm nay là một đêm náo nhiệt.
Phủ Tà Vương vẫn chưa yên tĩnh, cho dù là ở trong góc hẻo lánh nhất cũng truyền đến tiếng động.
Nam nhân ngất bên hồ đã tỉnh lại, hắn ta mờ mịt đi lên bờ, quần áo ướt đẫm trên người còn đang nhỏ nước, hắn ta lại nhìn xung quanh, nơi này là phủ Tà Vương, lúc đó hắn ta đi tới đây nhưng không hiểu sao lại bị đánh ngất, mở mắt ra đã thấy mình ở đây rồi.
"Đáng chết!"
Giang Tiện Ngư mắng một tiếng, hắn ta lại bị người đánh lén, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, nếu để hắn ta biết là ai làm chuyện này thì đừng trách!
Hắn ta giơ tay, cầm cái lá sen trên đầu xuống rồi vứt mạnh xuống mặt đất, nghĩ thầm thù này không báo thì không phải là quân tử!
Danh sách chương