Edit: Ư Ư
Đây là một lão nhân.
Một bộ áo gấm thanh nhã, tóc trắng, rất kỳ quái, những nam nhân bình thường nếu để xõa tóc, luôn mang theo vài phần điên cuồng, nhưng mà người này lại cho người ta cảm giác cực kỳ thanh nhã, cho đến khi làm người cảm thấy tất cả nam tử trên đời này đều xõa tung tóc, mới xưng được với là vân đạm phong khinh, nhàn nhã cực kỳ, khí chất như tiên.
Bạch Tửu không thể không cảm thán một phen, nam nhân trong thế giới này có phải đều không phân biệt tuổi tác không, già trẻ vừa khí độ bất phàm, vừa tuấn nhã mê người.
Ánh mắt của lão nhân nhàn nhạt dừng trên người nàng, ánh mắt ôn hòa yên lặng, nhìn nàng không khác gì những hoa cỏ bên cạnh.
Bạch Tửu thầm nghĩ người có phong thái như vậy nhất định không phải người bình thường, nàng hành lễ, hào phóng hỏi: "Là lão tướng quân sao?"
Lão nhân không phủ nhận, ngữ khí không có nửa phần gợn sóng nói: "Ngươi là cháu gái của Bạch Câu."
"Vâng." Bạch Tửu trả lời cung cung kính kính, xem ra nàng cũng không đoán sai, vị lão nhân trước mắt này là thần long thấy đầu không thấy đuôi(*) của Giang gia, Giang lão tướng quân Giang Hành.
Đôi mắt Giang Hành đen tối không rõ, "Dung mạo của ngươi tương tự Tiểu Cửu bảy phần."
Tiểu Cửu? Bạch Tửu không nhanh không chậm hỏi: "Lão tướng quân có thể nói cho ta biết, Tiểu Cửu trong miệng người là ai không?"
"Là sư muội của ra, cũng là mạng sống của Bạch Câu."
Bạch Tửu nghe vậy, cảm thấy kinh ngạc.
"Nhưng Tiểu Cửu là Tiểu Cửu, ngươi là ngươi, các ngươi lại giống nhau như thế nào đi nữa, cũng không phải là một người." Giang Hành thong dong đi về phía trước vài bước, đi tới trước mặt Bạch Tửu, đặt một thứ vào trong tay nàng, nói: "Sau này đừng kêu tỳ nữ kia đi tìm trâm của ngươi nữa."
Bạch Tửu rũ mắt nhìn, trong tay nàng là một cây trâm điêu khắc phượng, trong miệng nó còn ngậm một viên trân châu màu đỏ, nói chung, những viên trân châu trên trâm bình thường đều là màu trắng, nhưng viên trân châu này lại là màu đỏ, hẳn là cực kỳ hiếm thấy.
Bạch Tửu ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mắt, một bàn tay đang xoa đỉnh đầu nàng.
Lão nhân vẫn đang duy trì khuôn mặt không biểu tình, nếu không phải cảm xúc trên đỉnh đầu là thật, Bạch Tửu đều sẽ cho rằng chuyện mình bị xoa đầu là ảo giác.
Tuy rằng bị trưởng bối sờ sờ đầu cũng không có gì đáng trách, nhưng nàng vẫn không thể không biểu tình phức tạp nói: "Lão tướng quân... Người có thể nhẹ hơn một chút không?"
Bàn tay đặt trên đầu nàng hơi hơi cứng lại.
Bạch Tửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng cho rằng cổ của mình sắp gãy luôn rồi.
Giang Hành không nói gì thu tay lại, trong giọng nói mang theo một tia không được tự nhiên, "Ta... Lần đầu tiên."
Lần đầu tiên xoa đầu người khác, mới không khống chế được lực.
Bạch Tửu nói thầm cảm giác này giống như nàng đang bắt nạt người ta, nàng bổ sung thêm nói: "À, ta không có ý ghét bỏ người."
Giang Hành lại xoay người, "Ta đi đây."
Bạch Tửu cầm trâm, nhìn bóng dáng lão nhân càng đi càng xa, cuối cùng biến mất trong bóng đêm, nàng đứng ở đây có chút thấp thỏm bất an, nàng nói chuyện hình như rất có lễ phép, tuyệt đối không có chút ghét bỏ nào, nhưng vị lão nhân này hình như đã hiểu lầm rồi?
"Đêm khuya vắng vẻ, vì sao ngươi lại ở đây?"
Nghe thấy giọng nói truyền đến từ sau lưng, Bạch Tửu xoay người lại, người trước mặt mặc bạch y, không nhiễm một hạt bụi, hơi thở ưu nhã cao quý, có lẽ là do bây giờ là thời gian đi ngủ, hắn vẫn chưa vấn tóc, chỉ buộc lỏng vắt sang một bên vai, càng làm màu tóc có vẻ đen như mực, phong thái xuất sắc.
Ngoài dự đoán là, người mặc bạch y không phải Giang Lâm Uyên, mà là Giang Lưu, tối nay Giang Lưu vẫn thanh lãnh cao quý, rồi lại có điểm nào đó không giống như trước.
"Ta..." Bạch Tửu tạm dừng một lát, nói: "Ta không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút."
Ánh mắt hắn dừng trên cây trâm trên tay nàng.
"Là vừa rồi gặp lão tướng quân, người cho ta." Bạch Tửu lại có chút buồn rầu, "Ta cũng không biết vì sao người lại cho ta một cây trâm."
"Nếu phụ thân cho ngươi, vậy thì cứ nhận lấy, không cần nghĩ nhiều." Giang Lưu tiến lên phía trước một bước, đi đến trước mặt nàng, hắn duỗi tay lấy cây trâm trên tay nàng, lại giơ tay cắm lên tóc nàng, bọn họ cách nhau rất gần làm nàng có thể cảm nhận được hơi thở trên người hắn.
Bạch Tửu chỉ nhìn chằm chằm ngực hắn, không dám nhìn lung tung.
Cái trâm này cực hợp với nàng, đôi mắt Giang Lưu lộ ra sự vừa lòng, "Phụ thân không thích người ta nhận đồ của mình rồi cất vào trong hộp không dùng tới, ngươi nhớ lấy, ngươi phải cài cái trâm này mọi lúc, không thể làm nó rời khỏi người."
"Vậy lỡ như bị rơi..."
Bạch Tửu giơ tay muốn tháo trâm xuống, nhưng lại có một bàn tay nhanh hơn cầm lấy tay nàng.
Bạch Tửu hơi ngạc nhiên.
Hắn rũ mắt, "Ngươi cứ an tâm, nếu rơi thì tìm ta, ta sẽ tìm một cái giống y đưa cho ngươi."
Hắn nói như vậy, nàng càng không an tâm.
Tầm mắt Giang Lưu dừng trên bàn tay đang nắm của hai người, không phải cố ý, chỉ là khi cầm tay nàng, bàn tay hắn lại tự nhiên ôm trọn lấy tay nàng.
Khóe môi hắn chậm rãi cong lên, thần sắc nhẹ nhàng hơn không ít, hắn nói: "Bình thường cũng không cảm thấy, chỉ là khi so sánh với ngươi, mới biết ta có thể ôm trọn bàn tay ngươi."
Lần đầu tiên Bạch Tửu nhìn thấy hắn cười, nàng hoảng hốt cảm thấy, khi hai tay chạm vào nhau, nhiệt độ lạnh băng trên tay hắn truyền tới, cũng không quá lạnh.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
(*) Thần long thấy đầu không thấy đuôi: dùng để chỉ người có hành tung bí mật, không lộ chân tướng
Đây là một lão nhân.
Một bộ áo gấm thanh nhã, tóc trắng, rất kỳ quái, những nam nhân bình thường nếu để xõa tóc, luôn mang theo vài phần điên cuồng, nhưng mà người này lại cho người ta cảm giác cực kỳ thanh nhã, cho đến khi làm người cảm thấy tất cả nam tử trên đời này đều xõa tung tóc, mới xưng được với là vân đạm phong khinh, nhàn nhã cực kỳ, khí chất như tiên.
Bạch Tửu không thể không cảm thán một phen, nam nhân trong thế giới này có phải đều không phân biệt tuổi tác không, già trẻ vừa khí độ bất phàm, vừa tuấn nhã mê người.
Ánh mắt của lão nhân nhàn nhạt dừng trên người nàng, ánh mắt ôn hòa yên lặng, nhìn nàng không khác gì những hoa cỏ bên cạnh.
Bạch Tửu thầm nghĩ người có phong thái như vậy nhất định không phải người bình thường, nàng hành lễ, hào phóng hỏi: "Là lão tướng quân sao?"
Lão nhân không phủ nhận, ngữ khí không có nửa phần gợn sóng nói: "Ngươi là cháu gái của Bạch Câu."
"Vâng." Bạch Tửu trả lời cung cung kính kính, xem ra nàng cũng không đoán sai, vị lão nhân trước mắt này là thần long thấy đầu không thấy đuôi(*) của Giang gia, Giang lão tướng quân Giang Hành.
Đôi mắt Giang Hành đen tối không rõ, "Dung mạo của ngươi tương tự Tiểu Cửu bảy phần."
Tiểu Cửu? Bạch Tửu không nhanh không chậm hỏi: "Lão tướng quân có thể nói cho ta biết, Tiểu Cửu trong miệng người là ai không?"
"Là sư muội của ra, cũng là mạng sống của Bạch Câu."
Bạch Tửu nghe vậy, cảm thấy kinh ngạc.
"Nhưng Tiểu Cửu là Tiểu Cửu, ngươi là ngươi, các ngươi lại giống nhau như thế nào đi nữa, cũng không phải là một người." Giang Hành thong dong đi về phía trước vài bước, đi tới trước mặt Bạch Tửu, đặt một thứ vào trong tay nàng, nói: "Sau này đừng kêu tỳ nữ kia đi tìm trâm của ngươi nữa."
Bạch Tửu rũ mắt nhìn, trong tay nàng là một cây trâm điêu khắc phượng, trong miệng nó còn ngậm một viên trân châu màu đỏ, nói chung, những viên trân châu trên trâm bình thường đều là màu trắng, nhưng viên trân châu này lại là màu đỏ, hẳn là cực kỳ hiếm thấy.
Bạch Tửu ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mắt, một bàn tay đang xoa đỉnh đầu nàng.
Lão nhân vẫn đang duy trì khuôn mặt không biểu tình, nếu không phải cảm xúc trên đỉnh đầu là thật, Bạch Tửu đều sẽ cho rằng chuyện mình bị xoa đầu là ảo giác.
Tuy rằng bị trưởng bối sờ sờ đầu cũng không có gì đáng trách, nhưng nàng vẫn không thể không biểu tình phức tạp nói: "Lão tướng quân... Người có thể nhẹ hơn một chút không?"
Bàn tay đặt trên đầu nàng hơi hơi cứng lại.
Bạch Tửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng cho rằng cổ của mình sắp gãy luôn rồi.
Giang Hành không nói gì thu tay lại, trong giọng nói mang theo một tia không được tự nhiên, "Ta... Lần đầu tiên."
Lần đầu tiên xoa đầu người khác, mới không khống chế được lực.
Bạch Tửu nói thầm cảm giác này giống như nàng đang bắt nạt người ta, nàng bổ sung thêm nói: "À, ta không có ý ghét bỏ người."
Giang Hành lại xoay người, "Ta đi đây."
Bạch Tửu cầm trâm, nhìn bóng dáng lão nhân càng đi càng xa, cuối cùng biến mất trong bóng đêm, nàng đứng ở đây có chút thấp thỏm bất an, nàng nói chuyện hình như rất có lễ phép, tuyệt đối không có chút ghét bỏ nào, nhưng vị lão nhân này hình như đã hiểu lầm rồi?
"Đêm khuya vắng vẻ, vì sao ngươi lại ở đây?"
Nghe thấy giọng nói truyền đến từ sau lưng, Bạch Tửu xoay người lại, người trước mặt mặc bạch y, không nhiễm một hạt bụi, hơi thở ưu nhã cao quý, có lẽ là do bây giờ là thời gian đi ngủ, hắn vẫn chưa vấn tóc, chỉ buộc lỏng vắt sang một bên vai, càng làm màu tóc có vẻ đen như mực, phong thái xuất sắc.
Ngoài dự đoán là, người mặc bạch y không phải Giang Lâm Uyên, mà là Giang Lưu, tối nay Giang Lưu vẫn thanh lãnh cao quý, rồi lại có điểm nào đó không giống như trước.
"Ta..." Bạch Tửu tạm dừng một lát, nói: "Ta không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút."
Ánh mắt hắn dừng trên cây trâm trên tay nàng.
"Là vừa rồi gặp lão tướng quân, người cho ta." Bạch Tửu lại có chút buồn rầu, "Ta cũng không biết vì sao người lại cho ta một cây trâm."
"Nếu phụ thân cho ngươi, vậy thì cứ nhận lấy, không cần nghĩ nhiều." Giang Lưu tiến lên phía trước một bước, đi đến trước mặt nàng, hắn duỗi tay lấy cây trâm trên tay nàng, lại giơ tay cắm lên tóc nàng, bọn họ cách nhau rất gần làm nàng có thể cảm nhận được hơi thở trên người hắn.
Bạch Tửu chỉ nhìn chằm chằm ngực hắn, không dám nhìn lung tung.
Cái trâm này cực hợp với nàng, đôi mắt Giang Lưu lộ ra sự vừa lòng, "Phụ thân không thích người ta nhận đồ của mình rồi cất vào trong hộp không dùng tới, ngươi nhớ lấy, ngươi phải cài cái trâm này mọi lúc, không thể làm nó rời khỏi người."
"Vậy lỡ như bị rơi..."
Bạch Tửu giơ tay muốn tháo trâm xuống, nhưng lại có một bàn tay nhanh hơn cầm lấy tay nàng.
Bạch Tửu hơi ngạc nhiên.
Hắn rũ mắt, "Ngươi cứ an tâm, nếu rơi thì tìm ta, ta sẽ tìm một cái giống y đưa cho ngươi."
Hắn nói như vậy, nàng càng không an tâm.
Tầm mắt Giang Lưu dừng trên bàn tay đang nắm của hai người, không phải cố ý, chỉ là khi cầm tay nàng, bàn tay hắn lại tự nhiên ôm trọn lấy tay nàng.
Khóe môi hắn chậm rãi cong lên, thần sắc nhẹ nhàng hơn không ít, hắn nói: "Bình thường cũng không cảm thấy, chỉ là khi so sánh với ngươi, mới biết ta có thể ôm trọn bàn tay ngươi."
Lần đầu tiên Bạch Tửu nhìn thấy hắn cười, nàng hoảng hốt cảm thấy, khi hai tay chạm vào nhau, nhiệt độ lạnh băng trên tay hắn truyền tới, cũng không quá lạnh.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
(*) Thần long thấy đầu không thấy đuôi: dùng để chỉ người có hành tung bí mật, không lộ chân tướng
Danh sách chương