"Vì sao mấy người ngăn cản tôi và Thiến Thiến ở bên nhau, vì sao!?" Người đàn ông này hét to, con dao trong tay cũng vung loạn lên.
Tằng Thiến đã sớm sợ hãi chỉ có thể khóc, mà người đại diện của cô ta chỉ có thể sốt ruột nói: "Anh, anh đừng kích động, bình tĩnh bình tĩnh!"
Bạch Tửu hỏi chị Lan, "Đây là bạn trai cũ của Tằng Thiến?"
"Là fan cuồng của Tằng Thiến." Chị Lan không hổ là người đã trải qua sóng to gió lớn, khuôn mặt không đổi sắc, "Là nhân vật của công chúng, luôn có một số fans biến thái."
Cũng đúng lúc này, một người đàn ông cao gầy đi vào, hắn mặc áo khoác đen trắng, trên áo khoác có một biểu tượng nhỏ ở ngực, hẳn là đồng phục đội, bởi vì lúc này đang xảy ra chuyện, nên cũng không có người nào chú ý tới hắn, hắn bình tĩnh uống cốc trà sữa đang cầm trong tay.
"Cầu xin anh... Thả tôi..." Tằng Thiến khóc lóc thở hổn hển, cô ta không nghĩ tới vừa thay quần áo xong định rời đi, lại gặp phải fan cuồng.
"Thiến Thiến, em là của anh... Anh đưa em về nhà... Chúng ta về nhà sinh con." Tên biến thái nở nụ cười thỏa mãn, cũng đủ làm người ghê tởm.
Tằng Thiến khóc to hơn.
Bạch Tửu cảm thấy tiếng khóc này có chút phiền.
Chị Lan vừa quay đầu lại, đã thấy Bạch Tửu nhặt dây thừng trên mặt đất buộc vào người, cô còn kéo kéo dây thừng, như đang thử xem nó có chắc hay không, chị Lan hỏi: "Cô làm gì vậy?"
"Thân là người hành y, hẳn là phải cứu người." Bạch Tửu cười nói một câu, thật là có vài phần thương xót.
Chị Lan nghe thấy nhưng vẫn không hiểu lắm.
Fan cuồng dùng dao đặt trên cổ Tằng Thiến, kéo Tằng Thiến đi về hướng cửa chính, chợt nhìn thấy phía trước có một người đàn ông đang uống trà sữa, hắn ta bực bội nói: "Tránh ra!"
Người đàn ông kia rũ mắt, tóc hơi che đi đôi mắt của hắn, tựa hồ không có điều gì làm hắn hứng thú, tự nhiên, hắn cũng không thích giúp đỡ người khác, trong mắt chỉ có tử khí âm trầm, không có nửa phần gợn sóng.
Cho đến khi, trong mắt hắn bỗng nhiên có một bóng dáng màu trắng xuất hiện.
Cô nhảy xuống từ tầng 2, vạt áo bay lượn, thân ảnh linh động, ngay cả khi tay cô đang cầm dây thừng cũng bị người khác bỏ qua.
Gã fan cuồng nghe thấy tiếng hô của mọi người, hắn ta còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, đã có người vỗ vỗ vai hắn ta từ sau lưng.
"Hi ~"
Tên fan cuồng theo bản năng quay đầu lại, chỉ trong chớp mắt, bàn tay cầm dao đã bị người vặn ngược lại, dao nhỏ trong tay rơi xuống đất, Tằng Thiến ngã ngồi trên mặt đất, hắn ta còn chưa kịp kêu đau, trên cổ đã bị quấn một vòng dây thừng, ngay sau đó tên fan cuồng giống như ròng rọc bị kéo lên trên cao, khi phản ứng lại, hắn ta đã thấy mình đang trên không trung, hắn chỉ có thể nắm chặt dây thừng ở cổ, không thể ú ớ, chỉ cảm thấy cổ hình như sắp gãy.
Bỗng nhiên, "lạch cạch" một tiếng, dây thừng đứt gãy, người cũng bị ngã xuống mặt đất, bảo vệ lập tức chạy tới bắt người.
"Hóa ra cũng không phải chắc chắn lắm." Bạch Tửu vỗ vỗ tay, biểu tình hưng phấn trên mặt có hơi giảm xuống, cô đi tới bên cạnh Tằng Thiến đang ngây ngươug, cong eo vươn tay, cười nói: "Được rồi, đừng khóc, là con gái, cười rộ lên đẹp hơn."
Tằng Thiến ngốc ngốc cầm tay Bạch Tửu đứng lên, lại thấy Bạch Tửu vươn một cái tay khác xoa nước mắt cho mình, cô ta giật mình, sắc mặt không chịu khống chế đỏ lên.
Bạch Tửu là người bác ái, chẳng qua bác ái dùng sai chỗ, bởi vì sự bao dung của cô với phụ nữ, cao hơn rất nhiều so với đàn ông.
"Bạch Tửu!!!" Chị Lan hùng hổ chạy đến, "Cô vừa nhảy lầu vừa trói người, cô nghĩ cô là diễn viên có kỹ năng sao!?"
Bạch Tửu bởi vì chị Lan tỷ quát to mà run lên, người đại diện của Tằng Thiến vội vàng tới trấn an Tằng Thiến, ngay sau đó, Bạch Tửu đã bị chị Lan kéo đi tính sổ.
Ngô Xuyên cũng chạy xuống dưới, cậu quan tâm hỏi người đàn ông đang đứng không động đậy ở đó, "Kỳ Phụng, anh không sao chứ?"
Người đàn ông bình tĩnh uống ngụm trà sữa cuối cùng, mới nói một chữ: "Cô ấy..."
Ngô Xuyên theo ánh mắt anh nhìn lại, chỉ nhìn thấy cô gái vừa cứu người, vừa lòng gật đầu, cô gái này thật đúng là vừa đẹp vừa có khí chất của soái ca, đừng nói là Vưu Án trên tầng 2 không ngừng hưng phấn, ngay cả Kỳ Phụng bên cạnh cậu bình thường không hứng thú với việc gì cũng khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Đây vẫn là lần đầu tiên, có người khiến Kỳ Phụng chú ý.
Ngô Xuyên cũng cảm thấy vui mừng, "Kỳ Phụng, nếu cậu có hứng thú với cô ấy, không bằng..."
"Cô ấy, thật khỏe."
Ngô Xuyên một câu còn chưa kịp nói xong, đã bị Kỳ Phụng chậm rì rì chặn lại: "..."
Boss, đây không phải điểm cần chú ý!? (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Tặng RomChip với đáp án nhanh nhứt và chính xác nhứt!!!😕
Tằng Thiến đã sớm sợ hãi chỉ có thể khóc, mà người đại diện của cô ta chỉ có thể sốt ruột nói: "Anh, anh đừng kích động, bình tĩnh bình tĩnh!"
Bạch Tửu hỏi chị Lan, "Đây là bạn trai cũ của Tằng Thiến?"
"Là fan cuồng của Tằng Thiến." Chị Lan không hổ là người đã trải qua sóng to gió lớn, khuôn mặt không đổi sắc, "Là nhân vật của công chúng, luôn có một số fans biến thái."
Cũng đúng lúc này, một người đàn ông cao gầy đi vào, hắn mặc áo khoác đen trắng, trên áo khoác có một biểu tượng nhỏ ở ngực, hẳn là đồng phục đội, bởi vì lúc này đang xảy ra chuyện, nên cũng không có người nào chú ý tới hắn, hắn bình tĩnh uống cốc trà sữa đang cầm trong tay.
"Cầu xin anh... Thả tôi..." Tằng Thiến khóc lóc thở hổn hển, cô ta không nghĩ tới vừa thay quần áo xong định rời đi, lại gặp phải fan cuồng.
"Thiến Thiến, em là của anh... Anh đưa em về nhà... Chúng ta về nhà sinh con." Tên biến thái nở nụ cười thỏa mãn, cũng đủ làm người ghê tởm.
Tằng Thiến khóc to hơn.
Bạch Tửu cảm thấy tiếng khóc này có chút phiền.
Chị Lan vừa quay đầu lại, đã thấy Bạch Tửu nhặt dây thừng trên mặt đất buộc vào người, cô còn kéo kéo dây thừng, như đang thử xem nó có chắc hay không, chị Lan hỏi: "Cô làm gì vậy?"
"Thân là người hành y, hẳn là phải cứu người." Bạch Tửu cười nói một câu, thật là có vài phần thương xót.
Chị Lan nghe thấy nhưng vẫn không hiểu lắm.
Fan cuồng dùng dao đặt trên cổ Tằng Thiến, kéo Tằng Thiến đi về hướng cửa chính, chợt nhìn thấy phía trước có một người đàn ông đang uống trà sữa, hắn ta bực bội nói: "Tránh ra!"
Người đàn ông kia rũ mắt, tóc hơi che đi đôi mắt của hắn, tựa hồ không có điều gì làm hắn hứng thú, tự nhiên, hắn cũng không thích giúp đỡ người khác, trong mắt chỉ có tử khí âm trầm, không có nửa phần gợn sóng.
Cho đến khi, trong mắt hắn bỗng nhiên có một bóng dáng màu trắng xuất hiện.
Cô nhảy xuống từ tầng 2, vạt áo bay lượn, thân ảnh linh động, ngay cả khi tay cô đang cầm dây thừng cũng bị người khác bỏ qua.
Gã fan cuồng nghe thấy tiếng hô của mọi người, hắn ta còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, đã có người vỗ vỗ vai hắn ta từ sau lưng.
"Hi ~"
Tên fan cuồng theo bản năng quay đầu lại, chỉ trong chớp mắt, bàn tay cầm dao đã bị người vặn ngược lại, dao nhỏ trong tay rơi xuống đất, Tằng Thiến ngã ngồi trên mặt đất, hắn ta còn chưa kịp kêu đau, trên cổ đã bị quấn một vòng dây thừng, ngay sau đó tên fan cuồng giống như ròng rọc bị kéo lên trên cao, khi phản ứng lại, hắn ta đã thấy mình đang trên không trung, hắn chỉ có thể nắm chặt dây thừng ở cổ, không thể ú ớ, chỉ cảm thấy cổ hình như sắp gãy.
Bỗng nhiên, "lạch cạch" một tiếng, dây thừng đứt gãy, người cũng bị ngã xuống mặt đất, bảo vệ lập tức chạy tới bắt người.
"Hóa ra cũng không phải chắc chắn lắm." Bạch Tửu vỗ vỗ tay, biểu tình hưng phấn trên mặt có hơi giảm xuống, cô đi tới bên cạnh Tằng Thiến đang ngây ngươug, cong eo vươn tay, cười nói: "Được rồi, đừng khóc, là con gái, cười rộ lên đẹp hơn."
Tằng Thiến ngốc ngốc cầm tay Bạch Tửu đứng lên, lại thấy Bạch Tửu vươn một cái tay khác xoa nước mắt cho mình, cô ta giật mình, sắc mặt không chịu khống chế đỏ lên.
Bạch Tửu là người bác ái, chẳng qua bác ái dùng sai chỗ, bởi vì sự bao dung của cô với phụ nữ, cao hơn rất nhiều so với đàn ông.
"Bạch Tửu!!!" Chị Lan hùng hổ chạy đến, "Cô vừa nhảy lầu vừa trói người, cô nghĩ cô là diễn viên có kỹ năng sao!?"
Bạch Tửu bởi vì chị Lan tỷ quát to mà run lên, người đại diện của Tằng Thiến vội vàng tới trấn an Tằng Thiến, ngay sau đó, Bạch Tửu đã bị chị Lan kéo đi tính sổ.
Ngô Xuyên cũng chạy xuống dưới, cậu quan tâm hỏi người đàn ông đang đứng không động đậy ở đó, "Kỳ Phụng, anh không sao chứ?"
Người đàn ông bình tĩnh uống ngụm trà sữa cuối cùng, mới nói một chữ: "Cô ấy..."
Ngô Xuyên theo ánh mắt anh nhìn lại, chỉ nhìn thấy cô gái vừa cứu người, vừa lòng gật đầu, cô gái này thật đúng là vừa đẹp vừa có khí chất của soái ca, đừng nói là Vưu Án trên tầng 2 không ngừng hưng phấn, ngay cả Kỳ Phụng bên cạnh cậu bình thường không hứng thú với việc gì cũng khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Đây vẫn là lần đầu tiên, có người khiến Kỳ Phụng chú ý.
Ngô Xuyên cũng cảm thấy vui mừng, "Kỳ Phụng, nếu cậu có hứng thú với cô ấy, không bằng..."
"Cô ấy, thật khỏe."
Ngô Xuyên một câu còn chưa kịp nói xong, đã bị Kỳ Phụng chậm rì rì chặn lại: "..."
Boss, đây không phải điểm cần chú ý!? (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Tặng RomChip với đáp án nhanh nhứt và chính xác nhứt!!!😕
Danh sách chương