Kỳ Phụng người này có một giả thiết rất là thần kỳ, trước Bạch Tửu, anh chưa bao giờ tiếp xúc với nữ giới, cho nên khi bắt đầu chỉ cần tiếp xúc thân mật với Bạch Tửu, anh sẽ không khống chế được mà mặt đỏ tai hồng, ngây thơ giống như một tờ giấy trắng, nhưng chỉ cần là chuyện đã từng làm, từ lần thứ hai, anh sẽ thuần thục giống như tài xế già, không cần phải nói mặt đỏ, anh căn bản sẽ không nhịn lại khát vọng của bản thân.

Cái váy mỏng trên người Bạch Tửu nhanh chóng bị anh cởi ra, cô cũng không thoái thác từ chối, trên thực tế, cô còn rất thích loại cảm giác này, Bạch Tửu tương đối trắng ra, nếu thích, đương nhiên sẽ không có lý do nào từ chối.

Cũng không biết ngày mai giải thích với người khác sao Kỳ Phụng lại xuất hiện ở đây.

Có thể là biết cô đang không chuyên tâm, động tác của người đàn ông bên trên trở nên vừa nhanh vừa mạnh mẽ, anh đỉnh lên trên một chút, cô kêu lên.

Anh khẽ cắn da thịt bên gáy cô, lấy lại tất cả lực chú ý của cô.

Bạch Tửu vội vàng ôm lấy cổ anh hoảng sợ nói: "Kỳ Phụng, không thể để lại dấu vết ở đây..."

Ngày mai cô còn phải quay show.

Kỳ Phụng đáng tiếc buông tha phần cổ, ngược lại vùi đầu trước ngực cô.

Bạch Tửu cảm thấy buổi tối hôm nay Kỳ Phụng đặc biệt dính người, hơn nữa loại cảm giác này hình như không phải là ảo giác của cô, cho dù cuối cùng anh đã giao lương thực và nộp thuế, nhưng vẫn ôm cô hôn hôn liếm liếm, cô cảm thấy mình trở thành một miếng bánh, mà anh cũng không chê hai người đã đổ đầy mồ hôi.

Cuối cùng, anh ôm chặt cô vào trong lòng mới ngủ.

Bạch Tửu dựa vào ánh trăng nhìn hai tay anh đang cầm hai bên đẫy đà trước ngực cô, tâm tình phức tạp nhắm mắt lại.

Phân tích từ góc độ tâm lý học, đại khái là khuyết thiếu tình thương của mẹ.

Tuy rằng tối qua bộn rộn tới đêm khuya, nhưng ngày hôm sau Bạch Tửu vẫn dậy sớm, quan niệm về thời gian của cô khá nghiêm khắc, càng miễn bàn bây giờ vẫn đang trong thời gian làm việc, chẳng qua lúc cô tỉnh lại không thấy người đàn ông dính mình đêm qua.

Bạch Tửu ngồi dậy từ tên giường, nơi nào đó còn có chút đau nhức, bởi vì cô phóng túng, tối hôm qua Kỳ Phụng quả thật giống như quỷ đói được thả ra khỏi lồng sắt, cô giơ tay đỡ trán, thở dài, lại vừa nhấc mắt, lúc này mới chú ý tới cái nhẫn sáng lấp lánh trên ngón áp út tay trái.

Cô nhìn chằm chằm cái nhẫn trên ngón tay, cuối cùng khóe mắt co giật, "Đây là cái thẩm mỹ gì vậy..."

Chỉ thấy trên chiếc nhẫn nạm một viên kim cương thô hơn cả ngón tay cô, không nói tới chuyện đeo vào rất không tiện, nếu phải làm việc lại càng không tiện.

Không đúng, điều đầu tiên là Kỳ Phụng có nhiều tiền như vậy để mua nhẫn kim cương sao? Xét từ thủ công và viên kim cương này, chiếc nhẫn này khẳng định không ít hơn nghìn vạn.

Nghĩ đến đây, Bạch Tửu lập tức mặc xong quần áo xuống giường, cô vội vàng rửa mặt xong ra khỏi phòng, tìm thấy Kỳ Phụng đang nói chuyện với đạo diễn trong một đám nhân viên công tác, cô đi qua.

Đạo diễn nói: "Cô Bạch tới vừa vặn tốt, hôm nay tiết mục quyết định mời vài vị khách mời tới làm cộng sự với mọi người để hoàn thành nhiệm vụ."

"Xin lỗi, đạo diễn, tôi có chuyện muốn nói với Kỳ Phụng." Bạch Tửu kéo tay Kỳ Phụng đi tới một chỗ không người, cô híp mắt hỏi: "Anh nói thật với em đi, có phải anh có chuyện gì dấu em không?"

Kỳ Phụng không nhanh không chậm vươn tay sửa lại mái tóc hơi loạn của cô, ra vẻ trấn định, "Vợ ơi, em nói gì vậy?"

"Anh làm gì sau lưng em, cho rằng em không biết sao?"

Kỳ Phụng hơi cứng người, "Em biết anh hack hệ thống điện của công ty Văn Bỉnh?"

"Cái gì?" Bạch Tửu hơi sửng sốt, lại nhanh chóng nghĩ tới bản lĩnh của anh, cô lắc đầu, "Không phải chuyện này."

Tuy rằng cô cũng cảm thấy kinh ngạc về chuyện này

Kỳ Phụng hơi bất an, "Vậy em biết anh đưa Văn Bỉnh lên đầu báo?"

Bản tin: "Tổng giám đốc công ty giải trí lớn nhất quốc gia một đêm vào đồn công an, hóa ra là bởi vì chuyện này!"

Sáng nay cô còn chưa bật di động lên đọc báo, không nghĩ tới Văn Bỉnh lại có mặt, cô lại lắc đầu, "Không phải chuyện này, Kỳ Phụng, anh đừng nói tới chuyện của người khác với em, anh tốt nhất nói thật chuyện anh đã làm với em đi"

Biểu tình của cô bây giờ, trông không dễ nói chuyện lắm.

Ánh măt Kỳ Phụng lập loè, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, "Anh... Anh ngày hôm qua không phải cố ý uống hai cốc trà sữa, đều là Ngô Xuyên để trà sữa trước mặt anh, cậu ấy bắt anh uống, anh mới không nhịn được..."

"Ai nơi chuyện trà sữa với anh?" Bạch Tửu nâng tay, "Cái nhẫn này, có phải anh vay tiền để mua không?"

Hóa ra là chuyện chiếc nhẫn a.

Kỳ Phụng thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Anh không vay..."

"Từ từ." Bạch Tửu lạnh giọng, "Ngày hôm qua anh uống hai cốc trà sữa?"

Trái tim vừa thả xuống lại bị nhấc lên.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Vị hôn phu của chị Lan là ai??? 

(Đã xuất hiện trong truyện"^")
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện