Còn vì sao không phải chuyện "hạnh phúc nhất", đó là bởi vì bây giờ cô đã có Kỳ Phụng.

Ai nha, cô ở chỗ này hưởng thụ trái ôm phải ấp có chút xin lỗi Kỳ Phụng.

Bạch Tửu chỉ có một chút cảm giác tội lỗi, nhưng từ trước đến nay cô luôn ôm thái độ thưởng thức với cái đẹp, trong mắt Bạch Tửu, cái đẹp trên thế giới này chính là các em gái xinh đẹp, loại cảm giác này khẳng định không giống cảm giác đối với Kỳ Phụng.

Bạch Tửu cười nói: "Về chuyện nấu ăn, chúng ta thảo luận sau đi, thân thể của con gái rất quý giá, ăn no quan trọng nhất."

Tống Nhất Nhất và Tằng Thiến liếc nhau, hai ánh mắt xoẹt ra ánh lửa, hai người lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thành thành thật thật cầm đũa ăn cơm.

Mùi thuốc súng trong không khí tạm thời biến mất.

【 Bỗng nhiên cảm thấy Hầu Vũ thật dư thừa. 】

Tuy Hầu Vũ không thấy live stream, nhưng yên lặng ăn cơm gỡ cá hắn cũng có loại ý tưởng này.

Hình như hắn rất dư thừa.

Ăn cơm xong, chờ tới rồi 8 giờ tối, đạo diễn cũng tuyên bố đã quay xong ngày hôm này, tuy đã tắt live stream, nhưng trên mạng vẫn chưa dừng lại, sau khi "Nhất Tửu" xuất hiện, lại có một tổ chức thần bí "Tửu Thiến" mới xuất hiện.

Cái gọi là "Tửu Thiến", tức là Bạch Tửu và Tằng Thiến, Tằng Thiến này khẩu thị tâm phi được không ít người yêu thích, trong lúc nhất thời, "Tửu Thiến" cũng hot.

Cameras đều đã đóng, nhân viên công tác đều đã vào lều trại nghỉ ngơi, đêm mùa hè trên núi cũng không yên tĩnh lắm, luôn có vài động vật nhỏ phát ra tiếng kêu.

Căn phòng của Bạch Tửu đương nhiên không có phòng tắm, nhưng Tống Nhất Nhất có "biệt thự cao cấp" rất nhiệt tình mời Bạch Tửu tới nhà mình tắm, Bạch Tửu không lý do nào từ chối.

Sau khi tắm rửa xong Bạch Tửu tạm biệt Tống Nhất Nhất về phòng của mình, khi cô đang ở tìm nhang muỗi Mạnh Lan cho, ngoài cửa sổ bỗng nhiên có pháo hoa.

Bạch Tửu kỳ quái đi ra ngoài, pháo hoa còn đang bắn, xinh đẹp điểm xuyết trên bầu trời đen nhánh, thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Nhân viên công tác cách đó không xa đều chạy ra ngoài xem, đều cảm thấy kinh ngạc lại mới lạ, đơn giản là sống trong thành phố, bọn họ đã lâu không nhìn thấy pháo hoa.

Bạch Tửu vuốt cằm tự hỏi, hành động này, cô đại khái đoán được là ai làm bỗng nhiên, cô cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, loại cảm giác này giống như bị dã thú trong núi theo dõi.

Cô nhanh chóng xoay người, lại không nhanh bằng người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia, hông bị một bàn tay ôm lấy, mà cằm lại bị bàn tay khác nâng lên, sau đó là một nụ hôn dồn dập mà mãnh liệt dừng trên môi.

Bạch Tửu chỉ dùng một giây đã nhận ra anh, cô không phản kháng, vươn tay ôm vòng lấy cổ anh, chủ động gia tăng nụ hôn này.

Chờ đến khi hai người đều thở dồn dập, nụ hôn này mới kết thúc.

Bạch Tửu ngẩng đầu nhìn anh, pháo hoa chiếu sáng sườn mặt anh, sáng sáng tối tối, lại không giảm bớt nửa phần quyến luyến và khát vọng trong đôi mắt, cô ôm mặt anh, nhẹ giọng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

"Nhớ em." Kỳ Phụng cầm lấy tay cô, gương mặt cọ cọ lòng bàn tay, híp mắt giống như con mèo con có được món đồ chơi mình yêu thích.

Bạch Tửu rất muốn nói anh không nên tới, nhưng bây giờ cô lại không thể phủ nhận giờ phút này có thể nhìn thấy anh, cô cảm thấy rất vui vẻ, dựa vào trong lòng anh, cô nhìn pháo hoa còn đang nở rộ, bĩu môi nói: "Tuy rằng có tiền có thể tùy hứng, nhưng lỡ như cháy rừng thì không tốt lắm."

"Đừng lo lắng." Kỳ Phụng khẽ mỉm cười,, "Trên đường tới anh đã thực hiện tốt nghĩ vụ của công dân."

Ở một nơi khác.

Người đàn ông nhìn người con gái trước mắt, tà tứ nói: "Thế nào? Cô gái, có thích bất ngờ tôi dành cho em không?"

"Văn Bỉnh..." Tống Nhất Nhất nói không nên lời, từ bản chất mà nói, con gái đều thích lãng mạn.

Văn Bỉnh vui mừng, xem ra trước khi tới hắn ta liên hệ người chuẩn bị đốt pháo hoa là không sai, nhìn đi, Nhất Nhất đã bị hắn ta làm cho cảm động! Còn chuyện chạy cầu thang, hơn nữa thiếu chút nữa ngất xỉu không là gì cả!

Không khí đêm nay rất tốt.

Văn Bỉnh nhìn Tống Nhất Nhất, trong mắt càng thêm ôn nhu, hắn ta chậm rãi cúi đầu, đại khái là bị không khí ảnh hưởng, Tống Nhất Nhất tim đập nhanh khi biết hắn ta muốn làm gì, nhưng không cử động.

"Đừng nhúc nhích, cảnh sát đây!"

Môi và môi chỉ cách hai centimet, Văn Bỉnh và Tống Nhất Nhất cứng người lại, bọn họ đồng thời ngẩng đầu, thấy hai người cảnh sát không biết chui từ đâu ra.

Trong đó một người nghiêm túc nói: "Nhận được điện thoại báo án, ở đây có người đốt pháo hoa pháo trúc, chàng trai trẻ, pháo hoa ở đây có phải do cậu đốt không?"

Văn Bỉnh sắc mặt phức tạp, nhưng hắn ta cũng không phải người nhát gan không dám thừa nhận, vì thế hơn nửa ngày mới giật giật miệng, hắn ta nói: "Đúng vậy."

"Vậy cậu hãy tới đồn công an một chuyến với chúng tôi!"

Dứt lời, hai cảnh sát chia ra mỗi người bắt một cánh tay Văn Bỉnh.

Văn Bỉnh: "Từ từ... Hai người có biết tôi là ai không, tôi chính là!"

"Ai cần biết cậu là ai!" Cảnh sát dạy dỗ nói: "Đốt pháo hoa trên núi rất dễ cháy rừng, chàng trai trẻ, trên núi có lửa, trong sở có tôi, thịt là thịt khô, sở là đồn công an, cậu có biết không?"

Khuôn mặt Văn Bỉnh cứng đờ, hắn ta bị hai vị cảnh sát kéo đi, vội vàng quay đầu lại, lại thấy Tống Nhất Nhất đầy mặt ghét bỏ "chậc" một tiếng.

Văn Bỉnh cả người đều không tốt!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Thân tặng @ChiChiTrn1
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện