Bạch Tửu đại khái là người đầu tiên phát ngốc khi live stream, người xem lại không giảm mà lại tăng thêm.
Khi mọi người đang đoán Bạch Tửu phát ngốc rốt cuộc là nghĩ chuyện gì, Bạch Tửu lại có động tác.
Cô đứng lên, tầm mắt nhìn xung quanh, cuối cùng giống như tìm thấy thứ mình muốn, nhặt một nhánh cây lên, cô cầm nhánh cây vung vung, gật gật đầu, giống như cảm thấy cũng không tệ lắm.
Sau đó, mọi người lại thấy Bạch Tửu cởi giày, đi vào trong nước, cô ngưng thần nhìn chằm chằm mặt nước, đột nhiên, bàn tay vừa động, nhánh cây hoàn toàn đi vào trong nước, khi nhấc lên, bên trên đã có thêm một con cá.
Đây lại là kỹ năng gì vậy!? Cô là người nguyên thủy sao!?
Trong văn phòng tổng giám đốc bị mất điện, Văn Bỉnh chưa kịp uống ngụm nước đã phun ra, bây giờ hắn ta chỉ có một ý tưởng: Bạch Tửu này lại thắp sáng thêm kỹ năng gì!?
Văn Bỉnh nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Thư ký vội vàng đuổi theo, "Tổng giám đốc muốn đi đâu?"
"Người phụ nữ kia còn khó đối phó hơn so với suy nghĩ của tôi, tôi phải tự mình qua đi bảo vệ Nhất Nhất." Văn Bỉnh lãnh khốc nói, khí phách hồn nhiên thiên thành. (*)
(*): Ý nói trời sinh hoàn mỹ, khí chất tự nhiên như Trời.
Bí thư nhìn bóng dáng bá đạo của tổng giám đốc, hãy tha thứ cho cậu ta, cậu ta chỉ chú ý tới cái áo sơ mi mướt mồ hôi, nhưng vẫn lên tiếng: "Tổng giám đốc muốn đi tìm cô Tống sao? Vậy việc trong công ty phải làm sao?"
"Cậu xử lý trước đi."
"Nhưng mà, tổng giám đốc..."
"Câm miệng!" Văn Bỉnh quay đầu lại, con ngươi lạnh băng, "Nhớ kỹ thân phận của cậu, cậu chỉ là người làm công, không cần mưu toan ngăn cản tôi."
Thư ký ngậm miệng lại.
Văn Bỉnh duỗi tay ấn ấn thang máy không có phản ứng, hắn ta mắng "Đáng chết", "Thang máy này bị hỏng rồi sao!"
Thư ký đẩy đẩy kính, mặt không biểu tình, "Tổng giám đốc, mất điện."
Văn Bỉnh cứng đờ.
"Nếu bây giờ tổng gián đốc muốn đi gặp cô Tống, vậy phải đi từ tầng 101 xuống tầng 1."
Văn Bỉnh thần sắc quái dị.
Thư ký liếc mắt nhìn cấp trên của mình nhàn nhạt nói: "Kỳ thật tôi nghĩ tổng gián đốc không đi tìm cô Tống cũng không sao, tuy rằng Bạch Tửu âm hiểm một chút, tâm địa hơi xấu xa một chút, còn thích gây chuyện, cực kỳ chán ghét cô Tống... Nhưng tôi tin tưởng, cô Tống cũng không dễ dàng bị bắt nạt, cho dù, cô Tống làm người lương thiện tương đối dễ tin, còn..."
Nhìn thấy Văn Bỉnh quay đầu lại đi về phía cầu thang bôn, thư ký biết rõ còn cố hỏi nói: "Tổng giám đốc đi đâu vậy?"
"Đi, thang, bộ!"
Từng câu từng chữ nghiến răng nghiến lợi, để lại một bóng dáng ngạo nghễ không kiềm chế được.
Mắt kính của thư ký lóe sáng, đúng là ẩn sâu công danh, còn vì sao cậu ta không đi theo?
Không phải vô nghĩa sao?
Tổng giám đốc đi tán gái, cậu ta phải giúp tổng giám đốc xử lý công vụ, chẳng lẽ mọi người cho rằng làm tổng giám đốc rất dễ, có một đống lớn thời gian để theo đuổi con gái? Tổng giám đốc có thời gian tán gái, không thể không có một thư ký tốt.
Mà ở bên kia, Ngô Xuyên vừa lái xe vừa thông qua kính chiếu hậu nhìn người ngồi đằng sau, không thể hiểu nổi hỏi: "Cậu bị làm sao vậy, tự nhiên bỏ bê công việc tới cái thôn nhỏ này?"
"Tớ không bỏ bê công việc." Kỳ Phụng uống một ngụm trà sữa, tiếp tục bàn phím, anh chỉ cần có một cái máy tính là được, ở đâu làm việc cũng không có ảnh hưởng gì, anh không lạnh không nhạt nói: "Tớ cảm ứng được, cô ấy cần tớ."
Ngô Xuyên tò mò, "Sao cậu lại cảm ứng được?"
"Tớ rất nhớ cô ấy."
"Cho nên?"
"Cô ấy nhất định cũng nhớ tớ."
Ngô Xuyên im lặng một lát, "Chỉ vì cái lý do này mà cậu chạy lên ngọn núi này?"
"Cậu có thể không đi, tớ không bảo cậu đi theo tớ."
"Một mình cậu đi tớ có thể yên tâm sao?"
"Không cần lấy tớ làm lý do che dấu sự thật cậu có ý đồ với người đại diện của vợ tớ."
Ngô Xuyên lắp bắp, "Cậu, cậu, cậu nói bừa cái gì thế?"
Kỳ Phụng cũng không ngẩng đầu lên, một tay đỡ laptop, tay kia cầm trà sữa, cắn ống hút, giống như đang tự hỏi số liệu nên viết thế nào.
Ngô Xuyên muốn nói sang chuyện khác, "Này, tớ nói cho cậu biết, hôm nay cậu đã uống hai cốc trà sữa, cậu uống nhiều như vậy thật sự tốt không?"
Bỗng nhiên, không khí trong xe lạnh băng.
Ngô Xuyên lạnh cả người.
"Cậu nhớ kỹ." Kỳ Phụng chậm rãi ngước mắt, "Hôm nay tớ chỉ uống một cốc trà sữa."
Ngô Xuyên run lên, "Cậu bị làm sao vậy? Cậu rõ ràng uống hai cốc a."
"Chỉ có một cốc."
"Cậu..."
"Nếu cậu nói bậy trước mặt vợ tớ, tớ sẽ nói cho Mạnh Lan biết, có người tìm thấy nick Weibo của chị ấy, lưu ảnh vào di động, đêm nào cũng nhìn một lần, cũng không biết làm chuyện gì."
Sắc mặt Ngô Xuyên nháy mắt vừa trắng vừa xanh, cuối cùng hét to, "Kỳ Phụng, cậu lại hack di động của tớ!"
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Tặng con gái nhé! "^"
Khi mọi người đang đoán Bạch Tửu phát ngốc rốt cuộc là nghĩ chuyện gì, Bạch Tửu lại có động tác.
Cô đứng lên, tầm mắt nhìn xung quanh, cuối cùng giống như tìm thấy thứ mình muốn, nhặt một nhánh cây lên, cô cầm nhánh cây vung vung, gật gật đầu, giống như cảm thấy cũng không tệ lắm.
Sau đó, mọi người lại thấy Bạch Tửu cởi giày, đi vào trong nước, cô ngưng thần nhìn chằm chằm mặt nước, đột nhiên, bàn tay vừa động, nhánh cây hoàn toàn đi vào trong nước, khi nhấc lên, bên trên đã có thêm một con cá.
Đây lại là kỹ năng gì vậy!? Cô là người nguyên thủy sao!?
Trong văn phòng tổng giám đốc bị mất điện, Văn Bỉnh chưa kịp uống ngụm nước đã phun ra, bây giờ hắn ta chỉ có một ý tưởng: Bạch Tửu này lại thắp sáng thêm kỹ năng gì!?
Văn Bỉnh nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Thư ký vội vàng đuổi theo, "Tổng giám đốc muốn đi đâu?"
"Người phụ nữ kia còn khó đối phó hơn so với suy nghĩ của tôi, tôi phải tự mình qua đi bảo vệ Nhất Nhất." Văn Bỉnh lãnh khốc nói, khí phách hồn nhiên thiên thành. (*)
(*): Ý nói trời sinh hoàn mỹ, khí chất tự nhiên như Trời.
Bí thư nhìn bóng dáng bá đạo của tổng giám đốc, hãy tha thứ cho cậu ta, cậu ta chỉ chú ý tới cái áo sơ mi mướt mồ hôi, nhưng vẫn lên tiếng: "Tổng giám đốc muốn đi tìm cô Tống sao? Vậy việc trong công ty phải làm sao?"
"Cậu xử lý trước đi."
"Nhưng mà, tổng giám đốc..."
"Câm miệng!" Văn Bỉnh quay đầu lại, con ngươi lạnh băng, "Nhớ kỹ thân phận của cậu, cậu chỉ là người làm công, không cần mưu toan ngăn cản tôi."
Thư ký ngậm miệng lại.
Văn Bỉnh duỗi tay ấn ấn thang máy không có phản ứng, hắn ta mắng "Đáng chết", "Thang máy này bị hỏng rồi sao!"
Thư ký đẩy đẩy kính, mặt không biểu tình, "Tổng giám đốc, mất điện."
Văn Bỉnh cứng đờ.
"Nếu bây giờ tổng gián đốc muốn đi gặp cô Tống, vậy phải đi từ tầng 101 xuống tầng 1."
Văn Bỉnh thần sắc quái dị.
Thư ký liếc mắt nhìn cấp trên của mình nhàn nhạt nói: "Kỳ thật tôi nghĩ tổng gián đốc không đi tìm cô Tống cũng không sao, tuy rằng Bạch Tửu âm hiểm một chút, tâm địa hơi xấu xa một chút, còn thích gây chuyện, cực kỳ chán ghét cô Tống... Nhưng tôi tin tưởng, cô Tống cũng không dễ dàng bị bắt nạt, cho dù, cô Tống làm người lương thiện tương đối dễ tin, còn..."
Nhìn thấy Văn Bỉnh quay đầu lại đi về phía cầu thang bôn, thư ký biết rõ còn cố hỏi nói: "Tổng giám đốc đi đâu vậy?"
"Đi, thang, bộ!"
Từng câu từng chữ nghiến răng nghiến lợi, để lại một bóng dáng ngạo nghễ không kiềm chế được.
Mắt kính của thư ký lóe sáng, đúng là ẩn sâu công danh, còn vì sao cậu ta không đi theo?
Không phải vô nghĩa sao?
Tổng giám đốc đi tán gái, cậu ta phải giúp tổng giám đốc xử lý công vụ, chẳng lẽ mọi người cho rằng làm tổng giám đốc rất dễ, có một đống lớn thời gian để theo đuổi con gái? Tổng giám đốc có thời gian tán gái, không thể không có một thư ký tốt.
Mà ở bên kia, Ngô Xuyên vừa lái xe vừa thông qua kính chiếu hậu nhìn người ngồi đằng sau, không thể hiểu nổi hỏi: "Cậu bị làm sao vậy, tự nhiên bỏ bê công việc tới cái thôn nhỏ này?"
"Tớ không bỏ bê công việc." Kỳ Phụng uống một ngụm trà sữa, tiếp tục bàn phím, anh chỉ cần có một cái máy tính là được, ở đâu làm việc cũng không có ảnh hưởng gì, anh không lạnh không nhạt nói: "Tớ cảm ứng được, cô ấy cần tớ."
Ngô Xuyên tò mò, "Sao cậu lại cảm ứng được?"
"Tớ rất nhớ cô ấy."
"Cho nên?"
"Cô ấy nhất định cũng nhớ tớ."
Ngô Xuyên im lặng một lát, "Chỉ vì cái lý do này mà cậu chạy lên ngọn núi này?"
"Cậu có thể không đi, tớ không bảo cậu đi theo tớ."
"Một mình cậu đi tớ có thể yên tâm sao?"
"Không cần lấy tớ làm lý do che dấu sự thật cậu có ý đồ với người đại diện của vợ tớ."
Ngô Xuyên lắp bắp, "Cậu, cậu, cậu nói bừa cái gì thế?"
Kỳ Phụng cũng không ngẩng đầu lên, một tay đỡ laptop, tay kia cầm trà sữa, cắn ống hút, giống như đang tự hỏi số liệu nên viết thế nào.
Ngô Xuyên muốn nói sang chuyện khác, "Này, tớ nói cho cậu biết, hôm nay cậu đã uống hai cốc trà sữa, cậu uống nhiều như vậy thật sự tốt không?"
Bỗng nhiên, không khí trong xe lạnh băng.
Ngô Xuyên lạnh cả người.
"Cậu nhớ kỹ." Kỳ Phụng chậm rãi ngước mắt, "Hôm nay tớ chỉ uống một cốc trà sữa."
Ngô Xuyên run lên, "Cậu bị làm sao vậy? Cậu rõ ràng uống hai cốc a."
"Chỉ có một cốc."
"Cậu..."
"Nếu cậu nói bậy trước mặt vợ tớ, tớ sẽ nói cho Mạnh Lan biết, có người tìm thấy nick Weibo của chị ấy, lưu ảnh vào di động, đêm nào cũng nhìn một lần, cũng không biết làm chuyện gì."
Sắc mặt Ngô Xuyên nháy mắt vừa trắng vừa xanh, cuối cùng hét to, "Kỳ Phụng, cậu lại hack di động của tớ!"
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Tặng con gái nhé! "^"
Danh sách chương