Bạch Tửu muốn rút bàn tay đang bị hắn nắm lấy ra, không thành công, hơn nữa sau khi phát hiện cô muốn thu tay về, hắn lại nắm càng chặt, Bạch Tửu hoàn toàn có lý do tin tưởng, nếu hắn có một đôi chân, hắn nhất định sẽ còn bám người hơn hiện tại.

Trong mắt hắn tràn đầy vẻ lên án, ánh mắt này khiến Bạch Tửu nghĩ tới một người vợ vì ngửi thấy mùi nước hoa trên người chồng khi anh ta về nhà mà chất vấn chồng có phải ở bên ngoài có phụ nữ khác hay không. Càng nghĩ, cô lại càng cảm thấy hắn cũng thật giống như cô vợ nhỏ bị ủy khuất, mà cô hoàn toàn chính là người chồng bị chất vấn kia.

Bạch Tửu lắc lắc đầu, xua đuổi hết những ý nghĩ kỳ quái trong đầu đi, cô nói cho chính mình, đối mặt với hắn như một tờ giấy trắng, cô phải kiên nhẫn dạy dỗ như một bà mẹ già. Một tay khác của cô cầm lên đồ ăn đặt trên đất, “Lần này ta mang bánh hoa quế đến cho ngươi ăn này, không giống hương vị bánh hoa mai đâu. Ngươi mau nếm thử xem có thích không nào.”


“Không ăn.” Hắn quyết đoán cự tuyệt.

Bạch Tửu ngoài ý muốn nhướng mày, đây vẫn là lần đầu tiên hắn chủ động cự tuyệt ăn gì đó.

Giọng hắn rầu rĩ, “Có phải ngươi có ‘cá’ khác ở bên ngoài không?”

“Không có.” Đáy lòng cô thở dài, “Nuôi một mình ngươi đã phải phí không ít thức ăn, sao ta còn nuôi nổi cá khác chứ?”

Đây chính là lời nói thật, hầu hạ một con cá như hắn đã sắp không nổi, cô tuyệt đối không có thêm sức lực chăm lo cho người hay sự vật khác.

Tuy câu trả lời của cô cũng không xem như hoàn mỹ, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng tiếp nhận đáp án này, vì thế, lúc này hắn mới hạ cảm xúc, cầm một miếng điểm tâm đưa vào trong miệng, chẳng qua một tay còn lại vẫn bắt lấy tay Bạch Tửu không buông.

Bạch Tửu lại một tay cầm cuốn sách trên đất lên đạt trước mặt hắn, cô hỏi: “Ngươi biết chữ không?”


Hắn nhìn cô, vừa cắn điểm tâm, vừa gật gật đầu.

Bạch Tửu lại cảm thấy kỳ quái, “Ngươi rõ ràng mới hóa hình, rất nhiều chuyện vẫn còn chưa hiểu rõ, sao đã biết chữ được?”

“Không biết nha.” Hắn ngây thơ vô tội nói: “Chỉ là ngươi nhắc tới biết chữ, ta liền cảm thấy ta biết thôi.”

Bạch Tửu tùy tay mở sách ra, cô chỉ vào một chứ trên trang giấy, hỏi: “Vậy ngươi nói xem, chữ này đọc thế nào?”

“Áo.” Hắn rũ mắt nhìn trang sách, lại đọc cả một câu hoàn chỉnh trong nầy, “Cởi áo tháo thắt lưng, để làm việc vui của nam nữ… Việc vui của nam nữ – đây là gì vậy?”

Một câu cuối cùng, là hắn ngước mắt nhìn Bạch Tửu hỏi ra.


Bạch Tửu bình tĩnh khụ một tiếng, cô khẽ hắng giọng, đẩy sách tới trước mặt hắn, ánh mắt hơi lảng đi, nói: “Ngươi biết chữ thì tốt rồi, những thứ viết trong quyển sách này ngươi xem cho kỹ, chờ ngươi xem xong quyển sách này, ngươi liền hiểu rõ cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, vì sao ngươi không thể gọi bừa người khác là ‘vợ’.”

“Ồ…” Hắn không chút hứng thú đáp lời, lại bị tranh vẽ trong sách hấp dẫn, trong tranh này vẽ động tác của một nam một nữ, không phải cũng giống tư thế của nam nữ mấy ngày trước hắn nhìn thấy sao?

Bạch Tửu nhìn hắn buông đồ ăn xuống, lại buông tay cô ra, chậm rãi cầm lấy quyển sách kia lật xem, còn xem đến đặc biệt chăm chú. Cô thầm nghĩ một tiếng, quả nhiên là vậy, mấy bé trai đối với mấy loại sách báo này có màu sắc này đều tương đối hứng thú.

Quyển sách này chính là cô cắn răng lấy ra từ hành lý mang tới của mình. Vì biết sẽ phải đi theo Cố Trường Tình vào Vĩnh Tịch Sơn, trước khi đi cô đã đặc biệt chuẩn bị mấy thứ để giải trí. Quyển sách cấm này chẳng qua là một trong số rất nhiều cuốn sách cô mang đến mà thôi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện